Chương 173: Hóa ra là thù
Huỳnh Ngọc Thảo Nguyên
08/07/2023
Vẫn là màn đêm đó. Tựa như đêm tối có thể nuốt chửng con người vào bến bờ
vô ngã. Đã 19 năm rồi, mỗi lần nhắm mắt cũng chỉ có một màn đêm bao lấy
mà thôi. Đã không còn là xa lạ nhưng sao đêm nay lại chẳng thể yên giấc.
Có thứ gì đó đang đến.
Màn đêm tĩnh mịch trước mắt bị một làn khói trắng làm cho sáo trộn. Là kẻ nào có thể bước vào được giấc mộng của phượng hoàng.
" Hạ Thất Phượng... Chắc là ngươi sẽ không quên được chứ hả! Hay cho một kẻ thông minh, vậy mà vẫn để ta có được cơ hội này. Ngươi cũng đừng hận ta. Có trách thì chỉ trách, ngươi ngu xuẩn phơi bày điểm yếu của mình ra trước mắt ta... Ngươi cho rằng ta đã mất đi dã tâm muốn ngươi sống không bằng chết rồi sao?"
Là kẻ nào? Kẻ nào đang nói.
Từng bước chân khẽ khàng chạm đất nhưng lại mang theo sát khí ngút ngàn. Có thể nói đó là vị đạo của một yêu tức. Của một kẻ có ác tâm đen tối đến tột cùng.
" Làm sao?...Không thể động đậy được phải không?... Rất tốt! Hạ Thất Phượng, nếu như ngươi đã cố tỏ ra là một người lạnh lùng tàn nhẫn thì phải diễn cho chót. Ngoài lại trong nóng thì thật là không tốt chút nào... Ngươi đáng ra phải sớm dẹp đi cái lòng thương người tin người đáng thương của ngươi... Sao nào, bị cùng một người phản bội tận hai lần... Cảm giác như thế nào?... Ờ mà, cũng không phải hai lần, khi nào ngươi còn sống thì ta vẫn con phản. Tới khi ngươi mãi mãi chết đi, không thể siêu sinh."
Cằm của ta... đau...
Ngươi thật sự vẫn là ngựa quen đường cũ, ta mắt mù mới nhìn thấy ngươi thay đổi.
" Ồ!... Trưởng môn tiên đoán như thần, hửm... Ta quên mất, ngươi cũng đã là thần rồi... Ngươi đoán đúng đấy, ngươi có mắt như mù. Cho nên ta mới đến đây để lấy đi đôi mắt này của ngươi."
* Soạt *
Một màn mưa máu đổ xuống.
Aaaaaaaaa
Tiếng gào như xé rách tim gan, nhưng vẫn không thể nào bật ra thành tiếng.
Một bàn tay bịt chặt miệng người lại, dốc ngược lên đầy tàn ác.
" Yên tâm! Ta vẫn là rất quan tâm sư phụ. Ta không để người quá khó khăn đâu, sẽ nhanh thôi ngươi vẫn sẽ nhìn thấy ánh sáng. Chỉ là hai hạt châu tâm nhãn này...ta xin vậy! Sư phụ bảo trọng!"
Hơi thở khiến người ta lạnh gáy áp sát bên tai người khốn khổ kia. Từng lời nói giễu cợt như chọc tức lần lượt được thốt ra dần khiến người phải chết tâm.
Bóng trắng như đã hả hê buông tay ra đứng dậy.
* Chát * một cái bạt tay được giáng xuống.
" Ta ban cho ngươi một cái tát, giúp ngươi nhớ cho kĩ. Đừng đặt lòng tin lên người kẻ khác. Chiến thắng lại nhẹ nhàng như vầy, ta sẽ không thấy hứng thú đâu... Ngươi phải gắng sức phản kháng vào. Ta muốn nhìn thấy một con phượng hoàng cao ngạo phải vùng vẫy mà chết dưới chân ta."
Tất cả như một giấc mơ, nhưng lại rất thực. Vừa mờ ảo lại vừa dồn dập đau đớn như thật sự đã xảy ra. Một cơn ác mộng hết sức tàn độc.
" A " - một tiếng hét lớn vang khắp biệt phủ.
Ở một gian phòng:
Tiếng ai gào mà có thể vang đến vậy? Người đó bị gì sao? Đầu mình nhức quá. Có chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ?
Sơ Mạn dần dần tỉnh lại, tầm mắt mơ hồ dần hé mở. Cơ thể đã dần biến về dáng vẻ trẻ con. Bởi trong những gì những được thì bàn tay đã nhỏ trở lại.
Rõ ràng là ban nãy ta vừa mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ, nhưng vì sao khi mở mắt những kí ức về giấc mơ đó đột nhiên mất sạch. Không đọng lấy một chút.
Là con người đôi lúc cũng gặp phải trường hợp này. Đó cũng chỉ là một điều bình thường thôi. Nhưng ta vẫn cứ dần như quên một thứ rất quan trọng. Rất muốn nhớ ra nhưng cũng chẳng thể có chút gì dư vị. Đến cảm giác trong lòng ngực đang sợ hãi tột cùng cũng dần biến mất. Rốt cuộc là có chuyện gì?
Rõ ràng đêm qua ta đang định đến chỗ sư phụ nói chuyện... Sau đó...sau đó... sau đó đã xảy ra chuyện gì? Sao đầu ta lại đau như vậy? Ta đập trúng chỗ nào à?
Mình đang nằm trong vòng tay ai thế này? Là Nguyệt Ly. Sao ta lại về đây rồi? Hừm khó chịu quá đi mất, đầu cứ như bị búa bổ ấy...
Sao hôm nay nguyên khí và linh lực của Nguyệt Ly tỷ tỷ lại dồi dào như vậy? Phát sáng cả cơ thể luôn. Vô cùng nóng bỏng, rất mạnh mẽ. Đây là một đêm thăng cấp trong truyền thuyết sao?
" Sơ Mạn! Nguyệt Ly mau tỉnh lại!... Trưởng môn xảy ra chuyện rồi. Mau qua đó xem đi!" - Tiếng Giang Thành gấp rút gọi.
" Hả? Sư phụ ta xảy ra chuyện gì?" - Sơ Mạn liền hoảng hốt hỏi lại.
Bọn ta nhanh chóng chạy đến phòng của người. Nơi đây đã có đầy người vây kín xem xét, có vẻ là rất nghiêm trọng.
" Có chuyện gì vậy?" - Giang Thành vội hỏi những người xung quanh.
" Ta cũng không biết nữa! Ban nãy nghe thấy tiếng trưởng môn hét lên mọi người liền chạy đến. Đến nơi đã thầy mặt người chảy đầy máu, Bạch Cố Hoài thì đã nằm bất tỉnh dưới đất. Mấy người ngày hôm qua với chưởng sự đang xem cho người ấy!" - Một vị thượng phẩm đệ tử đáp.
Phía bên trong càng sốt sắng hơn. Trên giường phải có hai người giữ y ngồi dậy. Tóc y rơi lã chã, thân mặc trung y chỉnh tề nhưng đầy vẻ tan thương. San Vy phải ôm mặt y vào lòng, Thương Nhiễm thì đưa tay để y báu vào. 4 thức thần cũng không rảnh rỗi lập tức độ khí giúp y tỉnh táo. Tiểu Ái và Lam Lan thì đang cố gắng làm cho Bạch Cố Hoài tỉnh dậy hỏi chuyện.
" A tỷ! Tỷ tỉnh lại... Tỷ à! Tỷ có nghe muội nói không? Có chuyện gì, tỷ đừng làm ta sợ!" - San Vy vội vàng vỗ về nói.
Y vậy mà liên tục khóc không đáp lại. Nước mât cứ chảy dài mà cúi đầu dựa vào vai San Vy. Như có vẻ rất đau, rất sợ hãi thứ gì đó nên tay chân không tự chủ cáu loạn khắp nơi... Đây không thể là trạng thái lúc y tỉnh táo được. Cho dù có thể khóc nhưng người như y sẽ không bao giờ dựa dẫm người khác hay để phải có nhiều người vây quanh chăm chóc như này đâu.
" Chủ thượng có khi nào gặp ác mộng không?" - Tửu Vy lo lắng nói.
" Không thể! Yêu vật như bọn ta từ nhỏ đã không nằm mơ rồi. Lấy đâu ra ác mộng. Ta là đang sợ tỷ ấy như vầy là có liên quan đến thân thế dị tộc của tỷ ấy." - San Vy lại càng căng thẳng hơn.
Tiếng khóc lại độc nhiên dừng lại. Y không còn những biểu hiện đó nữa. Ngồi ngay ngắn trở lại.
" A tỷ. Tỷ tỉnh lại rồi!" - San Vy có chút mừng rỡ nói.
" Không thể nào. Nãy giờ bọn ta độ khí không thành mà. Làm sao có thể?" - Ninh Vy kinh ngạc nói.
" Trên mặt ta dính gì vậy?" - Hạ Thất Phượng trầm mặc hỏi.
" À! Máu, ta lau cho tỷ!" - San Vy nói rồi lập tức lấy một cái khăn ấm lau đi cho y.
Y cũng từ từ mở mắt như đã định thần.
" Tỷ! Ban nãy tỷ bị làm sao? Con hồ ly thối đó làm gì tỷ!" - San Vy lập tức truy vấn.
" Không sao! Có lẽ chỉ là ác mộng thôi!" - Y thở dài như vẻ an tâm nói.
Nhưng rồi ánh mắt lại trở nên căng thẳng như thể không thể tin nổi.
" San Vy muội ở đâu?" - Hạ Thất Phượng đột nhiên hỏi.
" Hả? Không phải ta đang ở bên cạnh tỷ sao?" - San Vy khó hiểu đáp rồi chụp lại tay y.
" Khụ...khụ... ta là ai?" - Thượng Vy bổng nhiên đứng trước tầm mắt y lại đổi giọng thành một người xa lạ nói.
" Ngươi là ai?" - Y lại hỏi lại.
Thượng Vy lập tức rút lấy một cây trâm bạc trên đầu xuống. Đâm tới gần mắt y.
" Ngươi làm gì vậy?" - San Vy lo sợ hét lên vội ra tay kéo y lại.
" Tại sao không tránh?" - Thượng Vy nghiêm túc hỏi.
" Xảy ra chuyện gì?" - Y như ngơ ra, không rõ chuyện gì mà mọi người lại phản ứng như vậy.
" Bạch Cố Hoài ngươi làm mù mắt chủ thượng của ta!" - Ninh Vy liền nhận ra quay sang nhìn chằm chằm vào Bạch Cố Hoài đầy sát khí.
" Hả mù mắt? Bạch Cố Hoài ngươi được lắm ta tẩn chết ngươi!" - Nhạc Vy và Tửu Vy nghe vậy liền xôn xáo đến đánh tên kia một trận.
" Dừng tay!" - Hạ Thất Phượng vội ngăn lại.
Làm sao có thể một đêm lại bị mù được chứ? Cuối cùng là việc gì?
" Hóa ra là thù!" - Thượng Vy như vẻ vô cùng thất vọng nói.
Y nhất định không cho ta đến gần. Ta chỉ có thể từ bên ngoài xem một chút.
[ Kĩ năng kích hoạt]
Hình ảnh lần nữa được lập lại nhưng rất mơ hồ. Chỉ thấy Bạch Cố Hoài nữa đêm xong vào. Người hắn giống như có kẻ điều khiển, như hóa thú mà nhào đến tấn công. Bảy cái đuôi của hắn giữ lấy y. Nhưng bị thân thủ của y, một kim châm phóng ta liền đánh ngất. Chẳng ngờ móng tay nhọn của hắn tự mình quẹt phải, cắt đứt một cái đuôi bám trên người y. Cái đuôi hồ ly có sức mạnh to lớn. Nó giữ chặt y trên giường không thể cử động. Đầu cũng không thể nhấc lên mẹ bị đè xuống bên cạnh giường. Tầm nhìn của y chỉ có thể hạn chế ở mặt đất mà thôi.
Sau đó liền có một nữ nhân bước vào.... Hình như....hình như ta nhớ lại giấc mơ đó rồi... Người bước vào...người bước vào là ta... Ta đêm qua đã làm gì vậy chứ?... Ta cướp tâm nhãn của y sao?
" Chủ thượng! Người bị lấy mất tâm nhãn rồi!... Quấn băng một vài ngày sẽ có thể nhìn thấy lại thôi. Đừng để ánh sáng mạnh chiếu vào!" - Thượng Vy thăm khám xong liền nói, sau đó lấy ra một dải băng quấn quanh mắt cho y.
" Mất tâm nhãn... Ra là thật... Ta thật sự quá tin người rồi!" - Hạ Thất Phượng suy sụp tinh thần, thất vọng tột cùng. Cái gọi là chết tâm, cs lẻ chính là nói dáng vẻ của y bây giờ.
" Hả dị tộc mất tâm nhãn thì khác nào người tu tiên mất nội đan, quan trọng hơn tâm nhãn còn là tiên cốt giúp người tập hợp linh lực, bởi vì căn bản dị tộc Yên Nam nội đan tiêu biến mà." - Tửu Vy chấn kinh nói.
" Ta từng nghe nói lúc trước có nhiều kẻ muốn luyện hóa linh thể của chính mình. Cướp lấy tâm nhãn của dị tộc để bồi bổ, giúp linh lực và nguyên khí gia tăng. Không ngờ bây giờ vẫn có kẻ làm việc này ngay trước mắt!" - San Vy trầm giọng nói
Nếu nói tâm nhãn có thể bồi bổ lợi hại như vậy thì chẳng phải là.... Ta trộm tâm nhãn của y đưa cho Nguyệt Ly...
" Sơ Mạn còn đứng đó làm gì! Mau tiến lên xem trưởng môn thế nào?" - Giang Kiệt cười nhạt nói.
Sơ Mạn liền nhìn hắn, nói gì vậy. Con bé đang sợ mất mật đây này. Ngủ một giấc dậy não liền trống rỗng, mọi sự thì đã đành ra trước mắt. Ta có thể đối mặt với y như thế nào.
Hàng người liền tách ra hai bên, thế mà vừa vặn tạo thành một lối đi có thể từ bên trong nhìn rõ Sơ Mạn và cả Giang Nguyệt Ly.
" Loại linh khí đang bao quanh đó!" - Thượng Vy cau mày khi nhìn chằm chằm vào người Nguyệt Ly nói.
" Hạ Vy, Giang Nguyệt Ly. Hai người các người!" - Tiểu Ái tức giận gằng lấy từng chữ toan tiến đến đánh một trận.
" Hực a.... Cút...cút đi ngay. Hạ Sơ Mạn ngươi được. Ta không muốn thấy mặt ngươi nữa. Ta và ngươi không đội trời chung. Không có sư đồ gì hết. Là ta sai mới để ngươi ngư ông đắc lợi, mới nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà như ngươi. Cút về họ Giang mà sống. Cung linh, y phục, kiếm cầm lấy rồi cút đi. Ta với ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt." - Hạ Thất Phượng gào lên nói.
Đến mức San Vy và Thương Nhiễm phải ngăn y lại, sợ y làm ra điều gì đó có hại cho bản thân.
" A tỷ người bình tĩnh. Tức giận hại thân. Không còn tâm nhãn cũng không có linh lực hộ thân, cơ thể tỷ chịu không nổi đả kích này đâu." - San Vy vội khuyên ngăn.
" Muội cảm nhận được linh lực của bản thân bị lấy đi lại ở trong người kẻ khác...muội có chịu được không?" - Hạ Thất Phượng uất hận nói.
" Tỷ!"
" Ngươi cút!... Ta có thể nhìn lại được cũng không muốn thấy mặt ngươi. Năm xưa ta nên bóp chết ngươi, để ngươi rơi xuống sông bị nước siết chết thì hơn... Mang cả tỷ tỷ của ngươi cùng cút đi. Đừng tới chỗ của ta nữa. Lam Lan truyền xuống, từ nay về sau Hạ Sơ Mạn không còn là đệ tử trưởng môn. Khai trừ khỏi họ Hạ. Tộc ta không có phước phần để nhận được trẻ này nữa!" - Hạ Thất Phượng không khỏi kích động tiếp tục nói.
" Trưởng môn xin hãy nghĩ kĩ rồi quyết định!" - Lam Lan thành khẩn mong suy xét.
Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Cứ ngỡ như mới ngủ dậy, một biến cố lớn lại ập tới. Một cơn sóng dữ cuốn đi hết bao nhiêu hi vọng của ta... Tại sao lại như vậy?... Ta đã làm cái gì vậy chứ!....
Có thứ gì đó đang đến.
Màn đêm tĩnh mịch trước mắt bị một làn khói trắng làm cho sáo trộn. Là kẻ nào có thể bước vào được giấc mộng của phượng hoàng.
" Hạ Thất Phượng... Chắc là ngươi sẽ không quên được chứ hả! Hay cho một kẻ thông minh, vậy mà vẫn để ta có được cơ hội này. Ngươi cũng đừng hận ta. Có trách thì chỉ trách, ngươi ngu xuẩn phơi bày điểm yếu của mình ra trước mắt ta... Ngươi cho rằng ta đã mất đi dã tâm muốn ngươi sống không bằng chết rồi sao?"
Là kẻ nào? Kẻ nào đang nói.
Từng bước chân khẽ khàng chạm đất nhưng lại mang theo sát khí ngút ngàn. Có thể nói đó là vị đạo của một yêu tức. Của một kẻ có ác tâm đen tối đến tột cùng.
" Làm sao?...Không thể động đậy được phải không?... Rất tốt! Hạ Thất Phượng, nếu như ngươi đã cố tỏ ra là một người lạnh lùng tàn nhẫn thì phải diễn cho chót. Ngoài lại trong nóng thì thật là không tốt chút nào... Ngươi đáng ra phải sớm dẹp đi cái lòng thương người tin người đáng thương của ngươi... Sao nào, bị cùng một người phản bội tận hai lần... Cảm giác như thế nào?... Ờ mà, cũng không phải hai lần, khi nào ngươi còn sống thì ta vẫn con phản. Tới khi ngươi mãi mãi chết đi, không thể siêu sinh."
Cằm của ta... đau...
Ngươi thật sự vẫn là ngựa quen đường cũ, ta mắt mù mới nhìn thấy ngươi thay đổi.
" Ồ!... Trưởng môn tiên đoán như thần, hửm... Ta quên mất, ngươi cũng đã là thần rồi... Ngươi đoán đúng đấy, ngươi có mắt như mù. Cho nên ta mới đến đây để lấy đi đôi mắt này của ngươi."
* Soạt *
Một màn mưa máu đổ xuống.
Aaaaaaaaa
Tiếng gào như xé rách tim gan, nhưng vẫn không thể nào bật ra thành tiếng.
Một bàn tay bịt chặt miệng người lại, dốc ngược lên đầy tàn ác.
" Yên tâm! Ta vẫn là rất quan tâm sư phụ. Ta không để người quá khó khăn đâu, sẽ nhanh thôi ngươi vẫn sẽ nhìn thấy ánh sáng. Chỉ là hai hạt châu tâm nhãn này...ta xin vậy! Sư phụ bảo trọng!"
Hơi thở khiến người ta lạnh gáy áp sát bên tai người khốn khổ kia. Từng lời nói giễu cợt như chọc tức lần lượt được thốt ra dần khiến người phải chết tâm.
Bóng trắng như đã hả hê buông tay ra đứng dậy.
* Chát * một cái bạt tay được giáng xuống.
" Ta ban cho ngươi một cái tát, giúp ngươi nhớ cho kĩ. Đừng đặt lòng tin lên người kẻ khác. Chiến thắng lại nhẹ nhàng như vầy, ta sẽ không thấy hứng thú đâu... Ngươi phải gắng sức phản kháng vào. Ta muốn nhìn thấy một con phượng hoàng cao ngạo phải vùng vẫy mà chết dưới chân ta."
Tất cả như một giấc mơ, nhưng lại rất thực. Vừa mờ ảo lại vừa dồn dập đau đớn như thật sự đã xảy ra. Một cơn ác mộng hết sức tàn độc.
" A " - một tiếng hét lớn vang khắp biệt phủ.
Ở một gian phòng:
Tiếng ai gào mà có thể vang đến vậy? Người đó bị gì sao? Đầu mình nhức quá. Có chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ?
Sơ Mạn dần dần tỉnh lại, tầm mắt mơ hồ dần hé mở. Cơ thể đã dần biến về dáng vẻ trẻ con. Bởi trong những gì những được thì bàn tay đã nhỏ trở lại.
Rõ ràng là ban nãy ta vừa mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ, nhưng vì sao khi mở mắt những kí ức về giấc mơ đó đột nhiên mất sạch. Không đọng lấy một chút.
Là con người đôi lúc cũng gặp phải trường hợp này. Đó cũng chỉ là một điều bình thường thôi. Nhưng ta vẫn cứ dần như quên một thứ rất quan trọng. Rất muốn nhớ ra nhưng cũng chẳng thể có chút gì dư vị. Đến cảm giác trong lòng ngực đang sợ hãi tột cùng cũng dần biến mất. Rốt cuộc là có chuyện gì?
Rõ ràng đêm qua ta đang định đến chỗ sư phụ nói chuyện... Sau đó...sau đó... sau đó đã xảy ra chuyện gì? Sao đầu ta lại đau như vậy? Ta đập trúng chỗ nào à?
Mình đang nằm trong vòng tay ai thế này? Là Nguyệt Ly. Sao ta lại về đây rồi? Hừm khó chịu quá đi mất, đầu cứ như bị búa bổ ấy...
Sao hôm nay nguyên khí và linh lực của Nguyệt Ly tỷ tỷ lại dồi dào như vậy? Phát sáng cả cơ thể luôn. Vô cùng nóng bỏng, rất mạnh mẽ. Đây là một đêm thăng cấp trong truyền thuyết sao?
" Sơ Mạn! Nguyệt Ly mau tỉnh lại!... Trưởng môn xảy ra chuyện rồi. Mau qua đó xem đi!" - Tiếng Giang Thành gấp rút gọi.
" Hả? Sư phụ ta xảy ra chuyện gì?" - Sơ Mạn liền hoảng hốt hỏi lại.
Bọn ta nhanh chóng chạy đến phòng của người. Nơi đây đã có đầy người vây kín xem xét, có vẻ là rất nghiêm trọng.
" Có chuyện gì vậy?" - Giang Thành vội hỏi những người xung quanh.
" Ta cũng không biết nữa! Ban nãy nghe thấy tiếng trưởng môn hét lên mọi người liền chạy đến. Đến nơi đã thầy mặt người chảy đầy máu, Bạch Cố Hoài thì đã nằm bất tỉnh dưới đất. Mấy người ngày hôm qua với chưởng sự đang xem cho người ấy!" - Một vị thượng phẩm đệ tử đáp.
Phía bên trong càng sốt sắng hơn. Trên giường phải có hai người giữ y ngồi dậy. Tóc y rơi lã chã, thân mặc trung y chỉnh tề nhưng đầy vẻ tan thương. San Vy phải ôm mặt y vào lòng, Thương Nhiễm thì đưa tay để y báu vào. 4 thức thần cũng không rảnh rỗi lập tức độ khí giúp y tỉnh táo. Tiểu Ái và Lam Lan thì đang cố gắng làm cho Bạch Cố Hoài tỉnh dậy hỏi chuyện.
" A tỷ! Tỷ tỉnh lại... Tỷ à! Tỷ có nghe muội nói không? Có chuyện gì, tỷ đừng làm ta sợ!" - San Vy vội vàng vỗ về nói.
Y vậy mà liên tục khóc không đáp lại. Nước mât cứ chảy dài mà cúi đầu dựa vào vai San Vy. Như có vẻ rất đau, rất sợ hãi thứ gì đó nên tay chân không tự chủ cáu loạn khắp nơi... Đây không thể là trạng thái lúc y tỉnh táo được. Cho dù có thể khóc nhưng người như y sẽ không bao giờ dựa dẫm người khác hay để phải có nhiều người vây quanh chăm chóc như này đâu.
" Chủ thượng có khi nào gặp ác mộng không?" - Tửu Vy lo lắng nói.
" Không thể! Yêu vật như bọn ta từ nhỏ đã không nằm mơ rồi. Lấy đâu ra ác mộng. Ta là đang sợ tỷ ấy như vầy là có liên quan đến thân thế dị tộc của tỷ ấy." - San Vy lại càng căng thẳng hơn.
Tiếng khóc lại độc nhiên dừng lại. Y không còn những biểu hiện đó nữa. Ngồi ngay ngắn trở lại.
" A tỷ. Tỷ tỉnh lại rồi!" - San Vy có chút mừng rỡ nói.
" Không thể nào. Nãy giờ bọn ta độ khí không thành mà. Làm sao có thể?" - Ninh Vy kinh ngạc nói.
" Trên mặt ta dính gì vậy?" - Hạ Thất Phượng trầm mặc hỏi.
" À! Máu, ta lau cho tỷ!" - San Vy nói rồi lập tức lấy một cái khăn ấm lau đi cho y.
Y cũng từ từ mở mắt như đã định thần.
" Tỷ! Ban nãy tỷ bị làm sao? Con hồ ly thối đó làm gì tỷ!" - San Vy lập tức truy vấn.
" Không sao! Có lẽ chỉ là ác mộng thôi!" - Y thở dài như vẻ an tâm nói.
Nhưng rồi ánh mắt lại trở nên căng thẳng như thể không thể tin nổi.
" San Vy muội ở đâu?" - Hạ Thất Phượng đột nhiên hỏi.
" Hả? Không phải ta đang ở bên cạnh tỷ sao?" - San Vy khó hiểu đáp rồi chụp lại tay y.
" Khụ...khụ... ta là ai?" - Thượng Vy bổng nhiên đứng trước tầm mắt y lại đổi giọng thành một người xa lạ nói.
" Ngươi là ai?" - Y lại hỏi lại.
Thượng Vy lập tức rút lấy một cây trâm bạc trên đầu xuống. Đâm tới gần mắt y.
" Ngươi làm gì vậy?" - San Vy lo sợ hét lên vội ra tay kéo y lại.
" Tại sao không tránh?" - Thượng Vy nghiêm túc hỏi.
" Xảy ra chuyện gì?" - Y như ngơ ra, không rõ chuyện gì mà mọi người lại phản ứng như vậy.
" Bạch Cố Hoài ngươi làm mù mắt chủ thượng của ta!" - Ninh Vy liền nhận ra quay sang nhìn chằm chằm vào Bạch Cố Hoài đầy sát khí.
" Hả mù mắt? Bạch Cố Hoài ngươi được lắm ta tẩn chết ngươi!" - Nhạc Vy và Tửu Vy nghe vậy liền xôn xáo đến đánh tên kia một trận.
" Dừng tay!" - Hạ Thất Phượng vội ngăn lại.
Làm sao có thể một đêm lại bị mù được chứ? Cuối cùng là việc gì?
" Hóa ra là thù!" - Thượng Vy như vẻ vô cùng thất vọng nói.
Y nhất định không cho ta đến gần. Ta chỉ có thể từ bên ngoài xem một chút.
[ Kĩ năng kích hoạt]
Hình ảnh lần nữa được lập lại nhưng rất mơ hồ. Chỉ thấy Bạch Cố Hoài nữa đêm xong vào. Người hắn giống như có kẻ điều khiển, như hóa thú mà nhào đến tấn công. Bảy cái đuôi của hắn giữ lấy y. Nhưng bị thân thủ của y, một kim châm phóng ta liền đánh ngất. Chẳng ngờ móng tay nhọn của hắn tự mình quẹt phải, cắt đứt một cái đuôi bám trên người y. Cái đuôi hồ ly có sức mạnh to lớn. Nó giữ chặt y trên giường không thể cử động. Đầu cũng không thể nhấc lên mẹ bị đè xuống bên cạnh giường. Tầm nhìn của y chỉ có thể hạn chế ở mặt đất mà thôi.
Sau đó liền có một nữ nhân bước vào.... Hình như....hình như ta nhớ lại giấc mơ đó rồi... Người bước vào...người bước vào là ta... Ta đêm qua đã làm gì vậy chứ?... Ta cướp tâm nhãn của y sao?
" Chủ thượng! Người bị lấy mất tâm nhãn rồi!... Quấn băng một vài ngày sẽ có thể nhìn thấy lại thôi. Đừng để ánh sáng mạnh chiếu vào!" - Thượng Vy thăm khám xong liền nói, sau đó lấy ra một dải băng quấn quanh mắt cho y.
" Mất tâm nhãn... Ra là thật... Ta thật sự quá tin người rồi!" - Hạ Thất Phượng suy sụp tinh thần, thất vọng tột cùng. Cái gọi là chết tâm, cs lẻ chính là nói dáng vẻ của y bây giờ.
" Hả dị tộc mất tâm nhãn thì khác nào người tu tiên mất nội đan, quan trọng hơn tâm nhãn còn là tiên cốt giúp người tập hợp linh lực, bởi vì căn bản dị tộc Yên Nam nội đan tiêu biến mà." - Tửu Vy chấn kinh nói.
" Ta từng nghe nói lúc trước có nhiều kẻ muốn luyện hóa linh thể của chính mình. Cướp lấy tâm nhãn của dị tộc để bồi bổ, giúp linh lực và nguyên khí gia tăng. Không ngờ bây giờ vẫn có kẻ làm việc này ngay trước mắt!" - San Vy trầm giọng nói
Nếu nói tâm nhãn có thể bồi bổ lợi hại như vậy thì chẳng phải là.... Ta trộm tâm nhãn của y đưa cho Nguyệt Ly...
" Sơ Mạn còn đứng đó làm gì! Mau tiến lên xem trưởng môn thế nào?" - Giang Kiệt cười nhạt nói.
Sơ Mạn liền nhìn hắn, nói gì vậy. Con bé đang sợ mất mật đây này. Ngủ một giấc dậy não liền trống rỗng, mọi sự thì đã đành ra trước mắt. Ta có thể đối mặt với y như thế nào.
Hàng người liền tách ra hai bên, thế mà vừa vặn tạo thành một lối đi có thể từ bên trong nhìn rõ Sơ Mạn và cả Giang Nguyệt Ly.
" Loại linh khí đang bao quanh đó!" - Thượng Vy cau mày khi nhìn chằm chằm vào người Nguyệt Ly nói.
" Hạ Vy, Giang Nguyệt Ly. Hai người các người!" - Tiểu Ái tức giận gằng lấy từng chữ toan tiến đến đánh một trận.
" Hực a.... Cút...cút đi ngay. Hạ Sơ Mạn ngươi được. Ta không muốn thấy mặt ngươi nữa. Ta và ngươi không đội trời chung. Không có sư đồ gì hết. Là ta sai mới để ngươi ngư ông đắc lợi, mới nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà như ngươi. Cút về họ Giang mà sống. Cung linh, y phục, kiếm cầm lấy rồi cút đi. Ta với ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt." - Hạ Thất Phượng gào lên nói.
Đến mức San Vy và Thương Nhiễm phải ngăn y lại, sợ y làm ra điều gì đó có hại cho bản thân.
" A tỷ người bình tĩnh. Tức giận hại thân. Không còn tâm nhãn cũng không có linh lực hộ thân, cơ thể tỷ chịu không nổi đả kích này đâu." - San Vy vội khuyên ngăn.
" Muội cảm nhận được linh lực của bản thân bị lấy đi lại ở trong người kẻ khác...muội có chịu được không?" - Hạ Thất Phượng uất hận nói.
" Tỷ!"
" Ngươi cút!... Ta có thể nhìn lại được cũng không muốn thấy mặt ngươi. Năm xưa ta nên bóp chết ngươi, để ngươi rơi xuống sông bị nước siết chết thì hơn... Mang cả tỷ tỷ của ngươi cùng cút đi. Đừng tới chỗ của ta nữa. Lam Lan truyền xuống, từ nay về sau Hạ Sơ Mạn không còn là đệ tử trưởng môn. Khai trừ khỏi họ Hạ. Tộc ta không có phước phần để nhận được trẻ này nữa!" - Hạ Thất Phượng không khỏi kích động tiếp tục nói.
" Trưởng môn xin hãy nghĩ kĩ rồi quyết định!" - Lam Lan thành khẩn mong suy xét.
Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Cứ ngỡ như mới ngủ dậy, một biến cố lớn lại ập tới. Một cơn sóng dữ cuốn đi hết bao nhiêu hi vọng của ta... Tại sao lại như vậy?... Ta đã làm cái gì vậy chứ!....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.