Chương 174: Buông bỏ
Huỳnh Ngọc Thảo Nguyên
08/07/2023
Đã hai canh giờ sau khi bi kịch đó xảy ra. Tất cả mọi người đều bị đuổi ra hết bên ngoài. Y đã không ngừng phát tiết. Từng tiếng đập xoành xoạch
phát ra. Mọi người thật sự rất sợ, đến Xuân Thu dù linh thể đã yếu dần
sau thời gian dài cũng phải hiện hình để ngăn y lại nhưng không được.
Chính bà còn bị ném ra ngoài. 4 vị công chúa và Lang Gia Vương đến thăm
đều không thể vào trong.
Vẫn chưa có quyết định cụ thể. Bởi vì một lời phiến diện muốn từ mặt Sơ Mạn của y là không đủ căn cứ, kẻ mà mọi người đều nghĩ là thủ phạm dùng kế ly gián là Bạch Cố Hoài. Nhưng hắn bây giờ cũng là thập tử nhất sinh, không hơn không kém. Dù đã có thái y, Sơ Mạn và cả Thượng Vy xem bệnh đều không thể khiến hắn tỉnh lại.
" Vậy quyết định của trưởng môn có cần phải làm theo không? Có lẽ người ấy nhất thời kích động. Tuy là Thất công chúa nhà ta một đêm bạo phát linh lực, nhưng mà cũng không thể vì đó nghi kị được. Chắc chắn là có người muốn chia cắt nội bộ của chúng ta." - Một môn sinh Giang gia lên tiếng.
" Kẻ đó lẻ nào không phải nhà các ngươi!" - Nhạc Vy và Tửu Vy nóng nảy nói.
" Hai người yên lặng đi... Người ấy nói gì thì ngươi cứ thực hiện đi. Tất cả những gì chủ thượng nói, ngoài gạch tên khỏi nhà họ Hạ, thì những thứ còn lại đều trong quyền hạng của người. Đừng khiến người ấy phiền lòng thêm nữa!" - Thượng Vy nghiêm túc nói rồi đứng thẳng người dậy.
Sơ Mạn từ nãy đến giờ vẫn chưa hiểu gì. Một đêm tỉnh lại, thì bản thân đã làm ra chuyện tày đình này rồi. Dù những người ở đây bảo vệ con bé, cố chỉa mũi nhọn về phía Bạch Cố Hoài. Nhưng chính con bé cũng đã rõ. Cũng không dễ dàng gì mà có thể qua mắt được thân cận của y. Ánh mắt phán xét lạnh nhạt đó, thật khó chịu, thật đau xót nhưng cũng là cái mà con bé đáng phải nhận cho những mất mát của y, cho niềm tin của y.
Sơ Mạn liên tục khóc nấc lên. Rõ ràng bản thân không nhớ, chỉ là những hình ảnh thật hư hiện qua trong đầu. Đúng thật người xuất hiện cướp đi tâm nhãn là con bé, nhưng bản thân con bé sao có thể tự mình làm ra điều này với sư phụ... Muốn làm lành còn không được, làm sao lại muốn gây thêm chuyện.
" Tin lầm người! Đó là cái giá chủ thượng phải nhận. Tác dụng của lực hai chiều... Ngươi cũng đau mà phải không?... Nhưng đau rồi, thì sao ha! Cho nên, để không chết tâm, không buông lỏng cảnh giác. Vẫn là ngươi nên cách xa y ra!" - Thượng Vy vỗ vai Sơ Mạn, vừa như thể trấn an nhưng cũng là răn đe bày tỏ.
" Thượng Vy...ta không làm... Tuy ta không rõ nhưng nhất định...ta..ta...ta... Ta sao có thể như vậy. Ngươi tin ta không Thượng Vy, ngươi tin ta đi mà!" - Sơ Mạn uất nghẹn thốt lên từng chữ.
" Ngươi không cần phải hỏi ta. Xem trực tiếp tình cảm của y là được. Ngươi cũng biết mà, bọn ta sinh ra từ ý niệm khác nhau ở thời điểm khác nhau. Ta và hai người còn lại sinh ra từ nổi thống khổ, đau đớn, tuyệt vọng của y nên có thể chất âm hàn. Sớm đó bình chân như vại với đời sống này rồi... Còn Tửu Vy không như vậy, nó được sinh ra mới ý niệm muốn được bảo vệ, là ý niệm tốt đẹp khi có thể chăm bẵm đứa trẻ là ngươi. Cho nên Tửu Vy đặc biệt có sức sống, cũng là người mạnh nhất. Bởi vì đó là ý niệm tốt đẹp. Nhưng nếu khi ý niệm của chủ thượng về tình yêu thương dành cho ngươi mất đi, Tửu Vy sẽ chết dần chết mòn... Ngươi cứ nhìn muội ấy rồi tự mình phán đoán là được." - Thượng Vy nhẹ nhàng nói rồi rời đi
" Thượng Vy, sao còn phí lời với người đó làm gì? Phí lấy lời vàng ý ngọc của tỷ. Phản thì mãi phản thôi. Không nên tin!" - Nhạc Vy đanh đá nói.
" Tửu Vy muội sao rồi?" - Thượng Vy nhanh chóng hỏi han.
" Không sao! Chỉ là cả người đột nhiên đau nhói, chắc là ta quên căng cơ." - Tửu Vy liền nửa thật nửa đùa đáp.
" Tiếng động trong phòng dừng lại rồi!" - Có người chú ý đến điểm này liền nói.
" Dừng rồi sao?"
Tất cả mọi người liền chạy đến xem thử. Hành động này giống nhau nhưng mục đích khác nhau. Có kẻ chỉ là vì hóng hớt. Có người vì tình thương, tình thân mà chạy đến. Còn kẻ thì vì mưu đồ riêng mong cầu xác thực. Đau xót thay, đều tỏ vẻ quan tâm. Nhưng được mấy người là thật lòng.
San Vy đẩy cửa ra. Bên trong đã là một mớ hỗn loạn không thể tưởng tượng được. Tất cả đồ trưng bày sành sứ, thứ gì có thể ném được đều đã vớ tan tành. Ngay có giường kiên cố cũng bị y đạp cho gãy một ít. Máu vẫn là chảy ra không ít. Các mảnh sành đâm vào tay dẫn máu thoát ra ngoài. Có lẽ y phát tiết hoặc đã mất máu đến kiệt sức rồi.
Thân thể kiệt quệ nằm bất động dưới đất. Tóc đen xõa dài trên nền sàn. Một thân bạch y yếu ớt nhuốm máu càng tăng thêm sự tan tốc bi lụy. Có thể thấy y đã sụp đổ như thế nào. Đó không chỉ là vì mất đi tâm nhãn mà còn là vì đã mềm lòng cho một người đáng ra không nên tin cơ hội phản lại, làm hại mình. Vì trong tim hình thành sự tin tưởng vô hình, sự yêu thương khó tả. Một khi bị thứ đó tổn thương, đương nhiên là nổi đau khó ai thấu được.
" Noãn Noãn!" - Lang Gia Vương nhìn thấy liền lao tới bế y đi.
" Mất máu quá nhiều rồi!... Truyền thái y!"
" Nhưng mà điều trị tiếp máu cũng chỉ có chủ thượng biết làm thôi!"
" Cứ cầm máu trước đã!"
" Trưởng môn muốn tự vẫn sao? Sao lại hành hạ cơ thể mình đến mức đó? Mất đi tâm nhãn khiến người không thiết sống nữa sao?"
" Có thứ còn đau hơn những vết thương đó. Nổi đau trong tim mới là thứ khiến người ấy đến mức này!" - Giang Kiệt trầm mặc nói.
" Không thể nào!... Tiểu phượng hoàng không được phép dao động. Tâm tình con bé luôn phải ổn định. Trái tim của con bé là tim lưu ly, một khi có tình cảm bạo kích sẽ hóa thành ngàn vạn mũi dao cứa sâu thêm vào mớ thịt hỗn độn đó. Con bé sẽ chết đó!" - Xuân Thu lo lắng nói.
" Tim lưu ly! Ta tìm hoàng huynh cầu lưu ly tâm hảo độ kiếp cho con bé!" - Lang Gia Vương căng thẳng nói.
" Không được! Không có tâm nhãn, linh lực không có tác dụng."
" Vậy phải làm sao?"
" Lấy lại tâm nhãn!"
" Tâm nhãn đã nhập thể vào người kẻ khác. Bây giờ lấy ra được đã là một chuyện khó, tâm nhãn đâu phải thứ dễ lấy ra. Hơn nữa, nếu gượng ép tâm nhãn quay về cơ thể chủ thượng cũng không được. Cơ thể y bây giờ không có linh lực để tương thích. Sẽ càng làm hại đến cơ thể của y hơn nữa!" - Thượng Vy nghiêm túc phân tích.
" Đừng náo nữa!" - Giọng y yếu ớt cất lên.
" Noãn Noãn! Con tỉnh lại rồi, con thấy trong người thế nào?"
" Thức thần, dùng máu của ta gọi Hắc Bạch Vô Thường cùng đó đánh tiếng lên thiên đế. Ta muốn tách phân ly khai." - Y mệt mỏi nói.
" Con điên à. Tách toàn bộ linh thể như vậy nghĩa là đến việc giữ lại thần vị cũng không được. Không có cơ thể bất tử của thần con sẽ chết đó!" - Lang Gia Vương tức giận nói
" Ta bây giờ thì có khác gì đã chết sao?... Sống dở chết dở càng đau đớn hơn. Ta thà dùng toàn bộ linh thể vệ quốc. Còn hơn tiếp tục bị đày đọa thế này." - Y mệt mỏi nói.
" Nghe theo lời con bé đi!" - Xuân Thu đau khổ nói.
Vẫn chưa có quyết định cụ thể. Bởi vì một lời phiến diện muốn từ mặt Sơ Mạn của y là không đủ căn cứ, kẻ mà mọi người đều nghĩ là thủ phạm dùng kế ly gián là Bạch Cố Hoài. Nhưng hắn bây giờ cũng là thập tử nhất sinh, không hơn không kém. Dù đã có thái y, Sơ Mạn và cả Thượng Vy xem bệnh đều không thể khiến hắn tỉnh lại.
" Vậy quyết định của trưởng môn có cần phải làm theo không? Có lẽ người ấy nhất thời kích động. Tuy là Thất công chúa nhà ta một đêm bạo phát linh lực, nhưng mà cũng không thể vì đó nghi kị được. Chắc chắn là có người muốn chia cắt nội bộ của chúng ta." - Một môn sinh Giang gia lên tiếng.
" Kẻ đó lẻ nào không phải nhà các ngươi!" - Nhạc Vy và Tửu Vy nóng nảy nói.
" Hai người yên lặng đi... Người ấy nói gì thì ngươi cứ thực hiện đi. Tất cả những gì chủ thượng nói, ngoài gạch tên khỏi nhà họ Hạ, thì những thứ còn lại đều trong quyền hạng của người. Đừng khiến người ấy phiền lòng thêm nữa!" - Thượng Vy nghiêm túc nói rồi đứng thẳng người dậy.
Sơ Mạn từ nãy đến giờ vẫn chưa hiểu gì. Một đêm tỉnh lại, thì bản thân đã làm ra chuyện tày đình này rồi. Dù những người ở đây bảo vệ con bé, cố chỉa mũi nhọn về phía Bạch Cố Hoài. Nhưng chính con bé cũng đã rõ. Cũng không dễ dàng gì mà có thể qua mắt được thân cận của y. Ánh mắt phán xét lạnh nhạt đó, thật khó chịu, thật đau xót nhưng cũng là cái mà con bé đáng phải nhận cho những mất mát của y, cho niềm tin của y.
Sơ Mạn liên tục khóc nấc lên. Rõ ràng bản thân không nhớ, chỉ là những hình ảnh thật hư hiện qua trong đầu. Đúng thật người xuất hiện cướp đi tâm nhãn là con bé, nhưng bản thân con bé sao có thể tự mình làm ra điều này với sư phụ... Muốn làm lành còn không được, làm sao lại muốn gây thêm chuyện.
" Tin lầm người! Đó là cái giá chủ thượng phải nhận. Tác dụng của lực hai chiều... Ngươi cũng đau mà phải không?... Nhưng đau rồi, thì sao ha! Cho nên, để không chết tâm, không buông lỏng cảnh giác. Vẫn là ngươi nên cách xa y ra!" - Thượng Vy vỗ vai Sơ Mạn, vừa như thể trấn an nhưng cũng là răn đe bày tỏ.
" Thượng Vy...ta không làm... Tuy ta không rõ nhưng nhất định...ta..ta...ta... Ta sao có thể như vậy. Ngươi tin ta không Thượng Vy, ngươi tin ta đi mà!" - Sơ Mạn uất nghẹn thốt lên từng chữ.
" Ngươi không cần phải hỏi ta. Xem trực tiếp tình cảm của y là được. Ngươi cũng biết mà, bọn ta sinh ra từ ý niệm khác nhau ở thời điểm khác nhau. Ta và hai người còn lại sinh ra từ nổi thống khổ, đau đớn, tuyệt vọng của y nên có thể chất âm hàn. Sớm đó bình chân như vại với đời sống này rồi... Còn Tửu Vy không như vậy, nó được sinh ra mới ý niệm muốn được bảo vệ, là ý niệm tốt đẹp khi có thể chăm bẵm đứa trẻ là ngươi. Cho nên Tửu Vy đặc biệt có sức sống, cũng là người mạnh nhất. Bởi vì đó là ý niệm tốt đẹp. Nhưng nếu khi ý niệm của chủ thượng về tình yêu thương dành cho ngươi mất đi, Tửu Vy sẽ chết dần chết mòn... Ngươi cứ nhìn muội ấy rồi tự mình phán đoán là được." - Thượng Vy nhẹ nhàng nói rồi rời đi
" Thượng Vy, sao còn phí lời với người đó làm gì? Phí lấy lời vàng ý ngọc của tỷ. Phản thì mãi phản thôi. Không nên tin!" - Nhạc Vy đanh đá nói.
" Tửu Vy muội sao rồi?" - Thượng Vy nhanh chóng hỏi han.
" Không sao! Chỉ là cả người đột nhiên đau nhói, chắc là ta quên căng cơ." - Tửu Vy liền nửa thật nửa đùa đáp.
" Tiếng động trong phòng dừng lại rồi!" - Có người chú ý đến điểm này liền nói.
" Dừng rồi sao?"
Tất cả mọi người liền chạy đến xem thử. Hành động này giống nhau nhưng mục đích khác nhau. Có kẻ chỉ là vì hóng hớt. Có người vì tình thương, tình thân mà chạy đến. Còn kẻ thì vì mưu đồ riêng mong cầu xác thực. Đau xót thay, đều tỏ vẻ quan tâm. Nhưng được mấy người là thật lòng.
San Vy đẩy cửa ra. Bên trong đã là một mớ hỗn loạn không thể tưởng tượng được. Tất cả đồ trưng bày sành sứ, thứ gì có thể ném được đều đã vớ tan tành. Ngay có giường kiên cố cũng bị y đạp cho gãy một ít. Máu vẫn là chảy ra không ít. Các mảnh sành đâm vào tay dẫn máu thoát ra ngoài. Có lẽ y phát tiết hoặc đã mất máu đến kiệt sức rồi.
Thân thể kiệt quệ nằm bất động dưới đất. Tóc đen xõa dài trên nền sàn. Một thân bạch y yếu ớt nhuốm máu càng tăng thêm sự tan tốc bi lụy. Có thể thấy y đã sụp đổ như thế nào. Đó không chỉ là vì mất đi tâm nhãn mà còn là vì đã mềm lòng cho một người đáng ra không nên tin cơ hội phản lại, làm hại mình. Vì trong tim hình thành sự tin tưởng vô hình, sự yêu thương khó tả. Một khi bị thứ đó tổn thương, đương nhiên là nổi đau khó ai thấu được.
" Noãn Noãn!" - Lang Gia Vương nhìn thấy liền lao tới bế y đi.
" Mất máu quá nhiều rồi!... Truyền thái y!"
" Nhưng mà điều trị tiếp máu cũng chỉ có chủ thượng biết làm thôi!"
" Cứ cầm máu trước đã!"
" Trưởng môn muốn tự vẫn sao? Sao lại hành hạ cơ thể mình đến mức đó? Mất đi tâm nhãn khiến người không thiết sống nữa sao?"
" Có thứ còn đau hơn những vết thương đó. Nổi đau trong tim mới là thứ khiến người ấy đến mức này!" - Giang Kiệt trầm mặc nói.
" Không thể nào!... Tiểu phượng hoàng không được phép dao động. Tâm tình con bé luôn phải ổn định. Trái tim của con bé là tim lưu ly, một khi có tình cảm bạo kích sẽ hóa thành ngàn vạn mũi dao cứa sâu thêm vào mớ thịt hỗn độn đó. Con bé sẽ chết đó!" - Xuân Thu lo lắng nói.
" Tim lưu ly! Ta tìm hoàng huynh cầu lưu ly tâm hảo độ kiếp cho con bé!" - Lang Gia Vương căng thẳng nói.
" Không được! Không có tâm nhãn, linh lực không có tác dụng."
" Vậy phải làm sao?"
" Lấy lại tâm nhãn!"
" Tâm nhãn đã nhập thể vào người kẻ khác. Bây giờ lấy ra được đã là một chuyện khó, tâm nhãn đâu phải thứ dễ lấy ra. Hơn nữa, nếu gượng ép tâm nhãn quay về cơ thể chủ thượng cũng không được. Cơ thể y bây giờ không có linh lực để tương thích. Sẽ càng làm hại đến cơ thể của y hơn nữa!" - Thượng Vy nghiêm túc phân tích.
" Đừng náo nữa!" - Giọng y yếu ớt cất lên.
" Noãn Noãn! Con tỉnh lại rồi, con thấy trong người thế nào?"
" Thức thần, dùng máu của ta gọi Hắc Bạch Vô Thường cùng đó đánh tiếng lên thiên đế. Ta muốn tách phân ly khai." - Y mệt mỏi nói.
" Con điên à. Tách toàn bộ linh thể như vậy nghĩa là đến việc giữ lại thần vị cũng không được. Không có cơ thể bất tử của thần con sẽ chết đó!" - Lang Gia Vương tức giận nói
" Ta bây giờ thì có khác gì đã chết sao?... Sống dở chết dở càng đau đớn hơn. Ta thà dùng toàn bộ linh thể vệ quốc. Còn hơn tiếp tục bị đày đọa thế này." - Y mệt mỏi nói.
" Nghe theo lời con bé đi!" - Xuân Thu đau khổ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.