Chương 155: Dưới bầu trời đầy sao (2)
Huỳnh Ngọc Thảo Nguyên
08/07/2023
" Sư phụ!" - Giản Sơ Mạn giọng có chút run run nói.
" Làm sao?... Ấm ức cái gì!" - Hạ Thất Phượng vẫn vẻ lạnh lùng như thường ngày nói.
" Con...con không sao! Chỉ là trong lòng có chút hỗn tạp... Không biết sao mới thỏa cho nên có chút không vui." - Giản Sơ Mạn uất nghẹn nói.
Hạ Thất Phượng không đáp, chỉ dùng một ánh mắt lạnh nhạt nhưng vương chút đượm buồn. Y như hít lấy chút không khí, tự làm mình an tĩnh. Sau đó lựa chọn phất lờ con bé, tiến qua một bên mà đặt lưng, quay mặt vào vách lều mà nghỉ ngơi.
" Sư phụ!... Con nghĩ nếu như người nói nhiều hơn một chút... Có thể hòa đồng với người khác... Nếu như người đã nhận con làm tiểu thư Tam gia, là mẫu thân trên danh nghĩa của con... Con có thể phân ưu với người mà... Giúp người không bị áp lực đè nén, có thể sống tốt một chút!" - Giản Sơ Mạn có chút xúc động nói.
Xuất phát từ tình nghĩa nhưng kết thúc lại ở nơi tim... Giản Sơ Mạn là nữ sinh chuẩn bị bước sang tuổi 18, cô là con người của thế giới khác, lại còn là một hắc liên hoa có xu hướng phản nghịch. Đương nhiên cô không thể có được dáng vẻ thánh mẫu cứu thế nào cả. Không có một lý do cao thượng nào để bao biện hay tâng bốc... Tình cảm của Giản Sơ Mạn dành cho Hạ Thất Phượng là xuất phát từ lòng thương hại.
Thương hại cho một nữ nhi phải trải qua bao điều bất hạnh. Đó là sự thương hại cho một kiếp người thấp bé, thua kém so với số phận thật sự của chính cô. Nhà cô không giàu, nhưng ba mẹ chưa từng để cô thiếu. Chỉ là họ luôn mong cầu ở cô quá lớn. Nhiều lần cô đã nghĩ ba mẹ của mình thật sự quá đáng, bản thân mang trong mình tư tưởng phản nghịch nhưng không dám bộc lộ, luôn nghĩ rằng áp lực của mình quá lớn. Đã là một nổi bất hạnh nhất khi không thể chia sẻ thật được với ba mẹ, không có tiếng nói trong gia đình, chỉ có thể thuận theo ý họ. Cô đã từng nghĩ như vậy....
Nhưng bây giờ thấy rồi, hiểu rồi. Ít nhất... họ không bỏ rơi cô, họ muốn những điều tốt nhất cho cô, cô mang áp lực đó quả là gánh nặng tâm lý không nhỏ nhưng so ra... đã là gì so với Hạ Thất Phượng đây....
Giản Sơ Mạn thương hại y, nhưng lại không khỏi kính cẩn, ngưỡng mộ y. Một hoàn cảnh như vậy, một áp lực lớn gấp ngàn lần cô, còn phải đối phó với biết bao nhiêu là thứ, chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần... Nhưng mà y vẫn kiên cường... Vẫn mạnh mẽ đứng dậy. Cái vẻ lạnh lùng thanh cao không vướng bụi trần mà cô từng ghét ở y vậy mà bây giờ chính là nó là thứ thu hút nhất trong mắt Giản Sơ Mạn.
Một bông hoa cho dù bị vùi dập, cho dù bị đối xử tệ như nào vẫn có thể thanh tao như vậy... Giống như hoa sen vậy. Ở trong hoàn cảnh sống là bùn lầy bẩn thỉu hôi hám, bị gió tát nước đẩy không một ai che chở, trở trọi giữa một mảng trời...nhưng mà nó vẫn có thể cắm sâu rễ ở nơi đấy, hút lấy dưỡng chất từ nơi đáng khinh đó vươn mình nở rộ một ôn nhu đằm thắm mà không nhiễm chút tạp. Y đã lớn lên trong hoàn cảnh đó, nhưng không lựa chọn con đường hắc hỏa của một con Phượng Yêu, không lựa chọn buông xuôi để quá khứ đó chôn vùi y, y vẫn ngẩng cao đầu trở thành một người liêm chính thanh khiết, bước trên con đường chính đạo đầy trông gai. Đó chính là dáng vẻ bất khuất mà cô chưa bao giờ có cũng chưa bao giờ được thấy... Thật sự là một người đáng nể... Dựa trên điển tích mà Lam Lan đã kể, nói y là Giáng Liên chuyển thế cũng không ngoa chút nào... Thật sự là con trời.. trời đày.
" Tiệc vui rồi cũng có lúc tàn thôi!... Ta không tin ai ngoài chính bản thân ta... Hơn nữa... vi sư để cho ngươi một danh phận là để bản thân thanh thản trước miệng lưỡi thiên hạ... Ta và ngươi... không có bất kì quan hệ!" - Hạ Thất Phượng hít một hơi sâu, bắt đầu buông lời cay nghiệt nói.
" Sư phụ!... Ta ở bên người không nhiều cũng không ít nhưng là đủ để nhận ra tâm tình của người... Con biết, từ sáng người đã có ý tránh né con... Nhưng mà cho dù người có ghét con đến đâu... Con với người vẫn còn quan hệ sư đồ... Chúng ta không thể nào không có quan hệ!" - Giản Sơ Mạn có chút gấp rút nói.
Hạ Thất Phượng thở dài một tiếng rồi chầm chậm nói: " Ngươi căn bản không đủ tư cách làm đệ tử của ta... Nhưng người luyện huấn cho ngươi lại là sư nương của ta Nhan Linh Lung. Để không thể để bà ấy mất mặt, càng không thể để Hạ gia mất mặt."
" Vậy ý người nói! Là vì vậy mà người cắn răng tính kế cho Tiểu Ái xuống núi ngăn cản để nhận ta?... Vậy thì... vẫn là người chọn ta... Đúng ra người phải càng rõ nhất chúng ta có quan hệ gì chứ!" - Giản Sơ Mạn có chút chua xót len lỏi nói.
" Ta... Vẫn chưa từng đưa cung linh nào của Hàn Băng điện cho ngươi. Cung linh của ngươi vẫn là vô thần... Mà hiện tại, ta không còn linh lực, cũng mong bản thân vĩnh viễn không còn linh lực... Cho nên, ngươi đã được định trở thành người của Thành Cực điện... Ta thành toàn cho ngươi và Giang Nguyệt Ly." - Hạ Thất Phượng ra dáng vẻ chê bai nói.
" Hạ Thất Phượng! Người diễn quá tệ rồi... Không phải nói thẳng ra là được rồi sao?... Rốt cuộc người khó ở chỗ nào ta sẽ cùng người giải quyết... Trời biết đất biết nhưng trên đời này chỉ có một mình người biết ta không phải Sơ Mạn bé bỏng kia!... Người vì sao không nói cho ta biết!" - Giản Sơ Mạn có chút mất khống chế nói.
" Nhìn biểu hiện, cũng suy xét đến thân phận thật của ngươi là ngốc hay giả vờ ngốc. Ta lại càng không thể xem ngươi như người nhà!" - Y đay nghiến nói.
" Hạ Thất Phượng!... Người có thể nào cho ta một chút mặt mũi không?... Biểu bạch... Ta cũng đã không ít lần nói với người rồi... Người hết lần này đến lần khác đẩy ta cho người khác, xa lánh ta... Ta đáng ghét lắm sao?... Người không thể tin ta lấy một lần nữa sao?... Tại sao người không nghĩ ta không phải Hạ Sơ Mạn của trước kia, ta thay đổi rồi." - Giản Sơ Mạn như vỡ òa nhưng vẫn cố kiềm giọng không gào lên.
" Ngươi là điếc hay bẩm sinh không hiểu tiếng người!... Não ngươi có vấn đề sao? Sao lại không nghe nhớ cho kĩ lời ta nói?... Ta thừa biết vì sao ngươi khó chịu... Nhưng mà những lời ban nãy là nói để ngươi nghe đấy... Ta không thích người thích ta, người ta thích ta sẽ tự giành lấy... Trên đời này không có một ai có thể bắt ép ta... Tài nguyên của ta lại rất nhiều, tùy tiện chọn cũng có thể có một tiểu bạch bạch béo béo rồi. Dựa vào một tiểu nha đầu như ngươi... Vẫn còn dám đòi điều kiện với ta?... Hạ Vy... Ta thích nữ nhân nhưng ghê tởm ngươi... Ngươi biết thời gian qua ta có bao nhiêu chịu đựng không?.... Ta không để mặt mũi cho ngươi?! Hay là ngươi cố chấp không muốn nhận mặt mũi... Ta lười nói, là vẫn còn niệm tình hai chữ sư đồ, là hoài niệm công sức dưỡng ngươi thuở nhỏ. Nhưng ngươi hết lần này tới lần khác khiến ta cảm thấy buồn nôn... Lúc trước không phải ngươi một hai muốn ở cùng Giang Nguyệt Ly sao?... Bây giờ vừa hay, con bé vừa được lên Thất công chúa, các người cuối cùng mãn nguyện rồi!... Ta không phải đã thành toàn dọn đường cho các người rồi sao?... Cuối cùng ngươi còn muốn gì ở ta nữa!... Muốn mạng của ta sao?... Hạ Vy, ngươi nói ngươi thay đổi rồi!... Hảo a, ngươi thay đổi hay thật. Phượng hoàng có 9 cái mạng, lúc trước thì trực tiếp tới ám sát đòi mạng, bây giờ thì hết lần này tới lần khác, ta dở sống dở chết không phải cũng từ ngươi mà ra sao?... Ngươi càng ngày đúng là thủ đoạn cao thâm, ta xem nhẹ ngươi rồi.... Hạ Thất Phượng cuối cùng cũng biết tham sống sợ chết rồi.... Ta cuối cùng cũng là phế nhân rồi... Ngươi có thể buông tha cho ta được chưa! Nếu như ngươi thật sự chân thành với cảm xúc buồn nôn là thích ta đó, thì hãy để ta yên đi! Được không?... Ta là chính tông duy nhất của Tam gia, cho dù ít nhiều vắt mạng ta ra cũng phải để Tam gia có người nối dõi... Coi như ta cầu xin ngươi. Bước ra khỏi cuộc đời của ta đi." - Hạ Thất Phượng đầy bức xúc nói.
Những lời y nói ra như một lưỡi dao cứa vào tim cô. Y nói đúng, lúc thượng sơn một mực muốn rời đi đến bên Nguyệt Ly, y là sư phụ y đã tế nhị nói khéo như thế mà vẫn không chịu hiểu. Hơn nữa, lúc trước là tự huyễn hoặc mình, rằng những điều trước kia đều không do mình làm, đó là oan ức. Nhưng xét tới sau khi xuyên nhanh đến đây... Không phải lần nào y chết đi cũng từ mình mà ra sao?... Một lần tự ý xông vào phòng ngủ của y, sau đó liền xảy ra thảm kịch ngày thẩm án. Lần sau lại là tùy tiện phóng thích linh lực khiến y mê man nhiều ngày rồi cuối cùng cũng phải chọn cách chết đi để niết bàn trọng sinh.... Đến cuối, vẫn từ mình mà ra.... Như vậy mà lại còn ngu ngốc mong chờ y sẽ hồi đáp mình... Đúng là suy diễn viễn vông quá rồi. Y né còn không kịp.... Đáng ra, vẫn là không nên ép y, bản tính tiểu thư lại một lần nữa quá đề cao bản thân mình rồi.
" Vậy.... Người thật sự muốn con rời đi!" - Giản Sơ Mạn nhận ra được tất cả, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống, nghẹn ngào nói.
" Ngươi nên hiểu tiếng người!" - Y nói vô cùng khó nghe.
Lúc ở sơn trang, bị y quát tháo thậm tệ cũng cảm thấy y đang quan tâm... Lại hạnh phúc biết bao. Lần này cứ như từ mộng tỉnh lại, một sự thật quá phũ phàng... Từng từ từng từ, sao lại đau đến như vậy.
Hạ Thất Phượng đã nhiều lần nhắc đến đêm nay là đêm sao! Sao rất đẹp... Sao tượng trưng cho tia sáng, cho hi vọng, cũng có thể là xum vầy... Nhưng nếu nhớ kĩ một chút... Y từng nói với cô, sẽ tặng một đêm sao thay cho lời từ biệt... Vậy mà cô lại quên mất... Đến hiện tại mới nhận ra ngụ ý này....
Giản Sơ Mạn bước ra khỏi lều đầy nước mắt, tiến thẳng đến lều của Nguyệt Ly... Xem ra, cuối cùng thì vẫn đâu vào đấy cả thôi. Mạch của bộ truyện bị tình cảm riêng của Giản Sơ Mạn làm cho thay đổi... Nhưng mà bây giờ cô vẫn là về với Nguyệt Ly mà thôi.
Thương Nhiễm đi lướt qua con bé. Tiến thẳng vào lều của Hạ Thất Phượng là nằm, đèn trong lều cũng tắt... Xem ra hai người đó là ngủ chung!!! Cũng phải, vừa bước ra là y gọi hắn tới.
Con bé bây giờ như mất đi một thứ gì. Cảm giác trống vắng bất ngờ ập đến nhưng quá nhanh khiến nó cũng không thể cảm nhận được. Lúc ăn với mọi người cũng như ăn trong vô thức, ai kêu ai nói, đều đã không còn nghe rõ nữa rồi.
Trong cái lều duy nhất tắt đèn:
Hai người trưởng thành một nam một nữ nằm hai bên sát vách lều. Đến tay cũng cách một khoảng không chạm đến được... Y phục của Hạ Thất Phượng có chút đặc biệt, cả người lại quấn đầy mị lực cho nên đắp chăn kĩ càng, quay mặt đi để trách chuyện không cần thiết.
" Con bé nói, tỷ diễn tệ... Ta lại thấy tỷ diễn thật tốt!... Con bé khóc bỏ đi luôn rồi!... Không đau lòng sao?" - Thương Nhiễm khoang hai tay kê đầu, dáng vẻ phóng khoáng nói.
" Như vậy mới là tốt cho nó!... Chuyện của chúng ta, không thể để nó bị liên lụy... Huống hồ, Giang gia nhất định không bạc đãi, ngược lại là nơi giúp nó phát triển tốt hơn! Con đường chúng ta đi, vốn từ đầu không giống nhau.... Nhất định sẽ như vầy thôi. Nó sống tốt là được rồi." - Hạ Thất Phượng trầm buồn nói.
" Tỷ!... Người quá khổ rồi!... Tại sao không thể để người sống cuộc sống bình thường, cứ phải tính toán trước sau lo cho từng người... Ta hi vọng... Nửa đời sau của tỷ có thể thanh thản một chút!" - Thương Nhiễm trầm mặc không nói, âm thầm nghĩ.
Nhân sinh vô thường. Cái gì nghe được chưa chắc là thật, cái gì sờ được cũng chưa chắc thật, cái gì thấy được cũng như vậy cả thôi... Chỉ có cái ta thật sự trải qua... Mới là thật...
" Làm sao?... Ấm ức cái gì!" - Hạ Thất Phượng vẫn vẻ lạnh lùng như thường ngày nói.
" Con...con không sao! Chỉ là trong lòng có chút hỗn tạp... Không biết sao mới thỏa cho nên có chút không vui." - Giản Sơ Mạn uất nghẹn nói.
Hạ Thất Phượng không đáp, chỉ dùng một ánh mắt lạnh nhạt nhưng vương chút đượm buồn. Y như hít lấy chút không khí, tự làm mình an tĩnh. Sau đó lựa chọn phất lờ con bé, tiến qua một bên mà đặt lưng, quay mặt vào vách lều mà nghỉ ngơi.
" Sư phụ!... Con nghĩ nếu như người nói nhiều hơn một chút... Có thể hòa đồng với người khác... Nếu như người đã nhận con làm tiểu thư Tam gia, là mẫu thân trên danh nghĩa của con... Con có thể phân ưu với người mà... Giúp người không bị áp lực đè nén, có thể sống tốt một chút!" - Giản Sơ Mạn có chút xúc động nói.
Xuất phát từ tình nghĩa nhưng kết thúc lại ở nơi tim... Giản Sơ Mạn là nữ sinh chuẩn bị bước sang tuổi 18, cô là con người của thế giới khác, lại còn là một hắc liên hoa có xu hướng phản nghịch. Đương nhiên cô không thể có được dáng vẻ thánh mẫu cứu thế nào cả. Không có một lý do cao thượng nào để bao biện hay tâng bốc... Tình cảm của Giản Sơ Mạn dành cho Hạ Thất Phượng là xuất phát từ lòng thương hại.
Thương hại cho một nữ nhi phải trải qua bao điều bất hạnh. Đó là sự thương hại cho một kiếp người thấp bé, thua kém so với số phận thật sự của chính cô. Nhà cô không giàu, nhưng ba mẹ chưa từng để cô thiếu. Chỉ là họ luôn mong cầu ở cô quá lớn. Nhiều lần cô đã nghĩ ba mẹ của mình thật sự quá đáng, bản thân mang trong mình tư tưởng phản nghịch nhưng không dám bộc lộ, luôn nghĩ rằng áp lực của mình quá lớn. Đã là một nổi bất hạnh nhất khi không thể chia sẻ thật được với ba mẹ, không có tiếng nói trong gia đình, chỉ có thể thuận theo ý họ. Cô đã từng nghĩ như vậy....
Nhưng bây giờ thấy rồi, hiểu rồi. Ít nhất... họ không bỏ rơi cô, họ muốn những điều tốt nhất cho cô, cô mang áp lực đó quả là gánh nặng tâm lý không nhỏ nhưng so ra... đã là gì so với Hạ Thất Phượng đây....
Giản Sơ Mạn thương hại y, nhưng lại không khỏi kính cẩn, ngưỡng mộ y. Một hoàn cảnh như vậy, một áp lực lớn gấp ngàn lần cô, còn phải đối phó với biết bao nhiêu là thứ, chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần... Nhưng mà y vẫn kiên cường... Vẫn mạnh mẽ đứng dậy. Cái vẻ lạnh lùng thanh cao không vướng bụi trần mà cô từng ghét ở y vậy mà bây giờ chính là nó là thứ thu hút nhất trong mắt Giản Sơ Mạn.
Một bông hoa cho dù bị vùi dập, cho dù bị đối xử tệ như nào vẫn có thể thanh tao như vậy... Giống như hoa sen vậy. Ở trong hoàn cảnh sống là bùn lầy bẩn thỉu hôi hám, bị gió tát nước đẩy không một ai che chở, trở trọi giữa một mảng trời...nhưng mà nó vẫn có thể cắm sâu rễ ở nơi đấy, hút lấy dưỡng chất từ nơi đáng khinh đó vươn mình nở rộ một ôn nhu đằm thắm mà không nhiễm chút tạp. Y đã lớn lên trong hoàn cảnh đó, nhưng không lựa chọn con đường hắc hỏa của một con Phượng Yêu, không lựa chọn buông xuôi để quá khứ đó chôn vùi y, y vẫn ngẩng cao đầu trở thành một người liêm chính thanh khiết, bước trên con đường chính đạo đầy trông gai. Đó chính là dáng vẻ bất khuất mà cô chưa bao giờ có cũng chưa bao giờ được thấy... Thật sự là một người đáng nể... Dựa trên điển tích mà Lam Lan đã kể, nói y là Giáng Liên chuyển thế cũng không ngoa chút nào... Thật sự là con trời.. trời đày.
" Tiệc vui rồi cũng có lúc tàn thôi!... Ta không tin ai ngoài chính bản thân ta... Hơn nữa... vi sư để cho ngươi một danh phận là để bản thân thanh thản trước miệng lưỡi thiên hạ... Ta và ngươi... không có bất kì quan hệ!" - Hạ Thất Phượng hít một hơi sâu, bắt đầu buông lời cay nghiệt nói.
" Sư phụ!... Ta ở bên người không nhiều cũng không ít nhưng là đủ để nhận ra tâm tình của người... Con biết, từ sáng người đã có ý tránh né con... Nhưng mà cho dù người có ghét con đến đâu... Con với người vẫn còn quan hệ sư đồ... Chúng ta không thể nào không có quan hệ!" - Giản Sơ Mạn có chút gấp rút nói.
Hạ Thất Phượng thở dài một tiếng rồi chầm chậm nói: " Ngươi căn bản không đủ tư cách làm đệ tử của ta... Nhưng người luyện huấn cho ngươi lại là sư nương của ta Nhan Linh Lung. Để không thể để bà ấy mất mặt, càng không thể để Hạ gia mất mặt."
" Vậy ý người nói! Là vì vậy mà người cắn răng tính kế cho Tiểu Ái xuống núi ngăn cản để nhận ta?... Vậy thì... vẫn là người chọn ta... Đúng ra người phải càng rõ nhất chúng ta có quan hệ gì chứ!" - Giản Sơ Mạn có chút chua xót len lỏi nói.
" Ta... Vẫn chưa từng đưa cung linh nào của Hàn Băng điện cho ngươi. Cung linh của ngươi vẫn là vô thần... Mà hiện tại, ta không còn linh lực, cũng mong bản thân vĩnh viễn không còn linh lực... Cho nên, ngươi đã được định trở thành người của Thành Cực điện... Ta thành toàn cho ngươi và Giang Nguyệt Ly." - Hạ Thất Phượng ra dáng vẻ chê bai nói.
" Hạ Thất Phượng! Người diễn quá tệ rồi... Không phải nói thẳng ra là được rồi sao?... Rốt cuộc người khó ở chỗ nào ta sẽ cùng người giải quyết... Trời biết đất biết nhưng trên đời này chỉ có một mình người biết ta không phải Sơ Mạn bé bỏng kia!... Người vì sao không nói cho ta biết!" - Giản Sơ Mạn có chút mất khống chế nói.
" Nhìn biểu hiện, cũng suy xét đến thân phận thật của ngươi là ngốc hay giả vờ ngốc. Ta lại càng không thể xem ngươi như người nhà!" - Y đay nghiến nói.
" Hạ Thất Phượng!... Người có thể nào cho ta một chút mặt mũi không?... Biểu bạch... Ta cũng đã không ít lần nói với người rồi... Người hết lần này đến lần khác đẩy ta cho người khác, xa lánh ta... Ta đáng ghét lắm sao?... Người không thể tin ta lấy một lần nữa sao?... Tại sao người không nghĩ ta không phải Hạ Sơ Mạn của trước kia, ta thay đổi rồi." - Giản Sơ Mạn như vỡ òa nhưng vẫn cố kiềm giọng không gào lên.
" Ngươi là điếc hay bẩm sinh không hiểu tiếng người!... Não ngươi có vấn đề sao? Sao lại không nghe nhớ cho kĩ lời ta nói?... Ta thừa biết vì sao ngươi khó chịu... Nhưng mà những lời ban nãy là nói để ngươi nghe đấy... Ta không thích người thích ta, người ta thích ta sẽ tự giành lấy... Trên đời này không có một ai có thể bắt ép ta... Tài nguyên của ta lại rất nhiều, tùy tiện chọn cũng có thể có một tiểu bạch bạch béo béo rồi. Dựa vào một tiểu nha đầu như ngươi... Vẫn còn dám đòi điều kiện với ta?... Hạ Vy... Ta thích nữ nhân nhưng ghê tởm ngươi... Ngươi biết thời gian qua ta có bao nhiêu chịu đựng không?.... Ta không để mặt mũi cho ngươi?! Hay là ngươi cố chấp không muốn nhận mặt mũi... Ta lười nói, là vẫn còn niệm tình hai chữ sư đồ, là hoài niệm công sức dưỡng ngươi thuở nhỏ. Nhưng ngươi hết lần này tới lần khác khiến ta cảm thấy buồn nôn... Lúc trước không phải ngươi một hai muốn ở cùng Giang Nguyệt Ly sao?... Bây giờ vừa hay, con bé vừa được lên Thất công chúa, các người cuối cùng mãn nguyện rồi!... Ta không phải đã thành toàn dọn đường cho các người rồi sao?... Cuối cùng ngươi còn muốn gì ở ta nữa!... Muốn mạng của ta sao?... Hạ Vy, ngươi nói ngươi thay đổi rồi!... Hảo a, ngươi thay đổi hay thật. Phượng hoàng có 9 cái mạng, lúc trước thì trực tiếp tới ám sát đòi mạng, bây giờ thì hết lần này tới lần khác, ta dở sống dở chết không phải cũng từ ngươi mà ra sao?... Ngươi càng ngày đúng là thủ đoạn cao thâm, ta xem nhẹ ngươi rồi.... Hạ Thất Phượng cuối cùng cũng biết tham sống sợ chết rồi.... Ta cuối cùng cũng là phế nhân rồi... Ngươi có thể buông tha cho ta được chưa! Nếu như ngươi thật sự chân thành với cảm xúc buồn nôn là thích ta đó, thì hãy để ta yên đi! Được không?... Ta là chính tông duy nhất của Tam gia, cho dù ít nhiều vắt mạng ta ra cũng phải để Tam gia có người nối dõi... Coi như ta cầu xin ngươi. Bước ra khỏi cuộc đời của ta đi." - Hạ Thất Phượng đầy bức xúc nói.
Những lời y nói ra như một lưỡi dao cứa vào tim cô. Y nói đúng, lúc thượng sơn một mực muốn rời đi đến bên Nguyệt Ly, y là sư phụ y đã tế nhị nói khéo như thế mà vẫn không chịu hiểu. Hơn nữa, lúc trước là tự huyễn hoặc mình, rằng những điều trước kia đều không do mình làm, đó là oan ức. Nhưng xét tới sau khi xuyên nhanh đến đây... Không phải lần nào y chết đi cũng từ mình mà ra sao?... Một lần tự ý xông vào phòng ngủ của y, sau đó liền xảy ra thảm kịch ngày thẩm án. Lần sau lại là tùy tiện phóng thích linh lực khiến y mê man nhiều ngày rồi cuối cùng cũng phải chọn cách chết đi để niết bàn trọng sinh.... Đến cuối, vẫn từ mình mà ra.... Như vậy mà lại còn ngu ngốc mong chờ y sẽ hồi đáp mình... Đúng là suy diễn viễn vông quá rồi. Y né còn không kịp.... Đáng ra, vẫn là không nên ép y, bản tính tiểu thư lại một lần nữa quá đề cao bản thân mình rồi.
" Vậy.... Người thật sự muốn con rời đi!" - Giản Sơ Mạn nhận ra được tất cả, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống, nghẹn ngào nói.
" Ngươi nên hiểu tiếng người!" - Y nói vô cùng khó nghe.
Lúc ở sơn trang, bị y quát tháo thậm tệ cũng cảm thấy y đang quan tâm... Lại hạnh phúc biết bao. Lần này cứ như từ mộng tỉnh lại, một sự thật quá phũ phàng... Từng từ từng từ, sao lại đau đến như vậy.
Hạ Thất Phượng đã nhiều lần nhắc đến đêm nay là đêm sao! Sao rất đẹp... Sao tượng trưng cho tia sáng, cho hi vọng, cũng có thể là xum vầy... Nhưng nếu nhớ kĩ một chút... Y từng nói với cô, sẽ tặng một đêm sao thay cho lời từ biệt... Vậy mà cô lại quên mất... Đến hiện tại mới nhận ra ngụ ý này....
Giản Sơ Mạn bước ra khỏi lều đầy nước mắt, tiến thẳng đến lều của Nguyệt Ly... Xem ra, cuối cùng thì vẫn đâu vào đấy cả thôi. Mạch của bộ truyện bị tình cảm riêng của Giản Sơ Mạn làm cho thay đổi... Nhưng mà bây giờ cô vẫn là về với Nguyệt Ly mà thôi.
Thương Nhiễm đi lướt qua con bé. Tiến thẳng vào lều của Hạ Thất Phượng là nằm, đèn trong lều cũng tắt... Xem ra hai người đó là ngủ chung!!! Cũng phải, vừa bước ra là y gọi hắn tới.
Con bé bây giờ như mất đi một thứ gì. Cảm giác trống vắng bất ngờ ập đến nhưng quá nhanh khiến nó cũng không thể cảm nhận được. Lúc ăn với mọi người cũng như ăn trong vô thức, ai kêu ai nói, đều đã không còn nghe rõ nữa rồi.
Trong cái lều duy nhất tắt đèn:
Hai người trưởng thành một nam một nữ nằm hai bên sát vách lều. Đến tay cũng cách một khoảng không chạm đến được... Y phục của Hạ Thất Phượng có chút đặc biệt, cả người lại quấn đầy mị lực cho nên đắp chăn kĩ càng, quay mặt đi để trách chuyện không cần thiết.
" Con bé nói, tỷ diễn tệ... Ta lại thấy tỷ diễn thật tốt!... Con bé khóc bỏ đi luôn rồi!... Không đau lòng sao?" - Thương Nhiễm khoang hai tay kê đầu, dáng vẻ phóng khoáng nói.
" Như vậy mới là tốt cho nó!... Chuyện của chúng ta, không thể để nó bị liên lụy... Huống hồ, Giang gia nhất định không bạc đãi, ngược lại là nơi giúp nó phát triển tốt hơn! Con đường chúng ta đi, vốn từ đầu không giống nhau.... Nhất định sẽ như vầy thôi. Nó sống tốt là được rồi." - Hạ Thất Phượng trầm buồn nói.
" Tỷ!... Người quá khổ rồi!... Tại sao không thể để người sống cuộc sống bình thường, cứ phải tính toán trước sau lo cho từng người... Ta hi vọng... Nửa đời sau của tỷ có thể thanh thản một chút!" - Thương Nhiễm trầm mặc không nói, âm thầm nghĩ.
Nhân sinh vô thường. Cái gì nghe được chưa chắc là thật, cái gì sờ được cũng chưa chắc thật, cái gì thấy được cũng như vậy cả thôi... Chỉ có cái ta thật sự trải qua... Mới là thật...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.