Chương 156: Lại càng xa
Huỳnh Ngọc Thảo Nguyên
08/07/2023
Cứ vậy mà một đêm không mấy vui vẻ trôi qua. Một đêm thật dài, thật sự
mang đến quá nhiều thứ khiến con người ta không khỏi suy nghĩ.
" Tiểu Sơ Mạn!... Muội mau tỉnh lại... Mau tỉnh lại...! Trưởng môn có chuyện rồi!" - Giang Nguyệt Ly gấp rút gọi con bé dậy.
Thức khuya một đêm, lại khóc sướt mướt đến mức mắt cay khó mở như thế này... Thật sự khiến đầu ong ong không thể tỉnh táo nổi. Nhưng mà hai từ trưởng môn kia mới là thứ khiến con bé bắt buộc phải tỉnh lại.
" Làm sao? Sư phụ ta làm sao?" - Giản Sơ Mạn có chút hoảng bật người dậy hỏi.
" Mau ra ngoài xem. Người ấy bị ép lên giữa tế đàn, không ai lôi ra được. Mọi người đang cố giúp sức kia kìa!" - Giang Nguyệt Ly vội kéo con bé ra ngoài.
Bên ngoài người vây chật kín, chính tại nơi có bài vị trang trọng nhất trong động.
" Các ngươi đừng tiến vào!... San Vy, Thương Nhiễm mau lập kết giới." - Xuân Thu sốt ruột nói.
Hai người họ bèn nghe theo, lập tức tạo kết giới ngăn cách thật cao... Bên trong kết giới, một pháp trận vô cùng kì quái tà đạo xuất hiện, còn có một thi hài nữ mặc áo trắng đã nhuốm đỏ, đen ngòm đầy căm phẫn bóp lấy cổ y nhấc cao y lên giữa không trung bằng chính linh lực của chính mình.
" Có chuyện gì vậy?" - Giản Sơ Mạn lo lắng hỏi.
" Tiểu Sơ Mạn ta xin lỗi muội. Ta không cố ý đâu... Hôm qua trưởng môn có dặn không được đến gần bài vị và cái hồ kia. Ta nhất thời hồ đồ, nhìn thấy châu ngọc ở nơi đó phát sáng, không kiềm lòng được mà tiến lại sờ lấy... Trưởng môn từ lều ra ngoài trong thấy bèn kéo ta ra, không ngờ bị nữ quỷ kia tóm được.... Ta xin lỗi ta xin lỗi... Ta thật sự không cố ý!" - Một môn sinh Giang gia mếu máo nói.
" Sao chứ?" - Giản Sơ Mạn có vẻ như tức giận đáp.
* Ực... Hộc..hộc..* tiếng ức ách thở dốc.
Là tiếng Hạ Thất Phượng khó khăn hít thở khi bị người kia càng ngày càng ép chặt... Không phải chứ, đây còn là y sao?... Tuy nói y bị phế rồi nhưng mà cũng không yếu đến mức này, đánh với gấu linh còn có đủ thân thủ, bị ép vừa đường cùng vẫn sẽ có cách thoát ra. Sao mà bây giờ lại không có chút phản kháng.
" Lập đàn phong ấn! Mau chóng lập đàn phong ấn!" - Xuân Thu quấn quýt lên nói.
" Không được!" - Y khó khăn gằng lên.
" Tiểu phượng hoàng!... Nữ đầu kia ngươi mau dừng tay lại!... Ngươi muốn giết cháu của bổn cung sao?" - Xuân Thu tức giận quát.
* Grừ grừ * thi hài đó không đáp, chỉ tiếp tục gầm gừ đầy căm phẫn.
" Út di nương... Chư vị tiền bối... Là Tiểu Thất dẫn họ vào đây... Là con không nghĩ chu toàn... Mạo phạm đến tự an nghỉ của mọi người... Ứ...ặc.." - Hạ Thất Phượng cố gắng nói từng chữ thật rõ ràng nhưng càng ngày cành bị bóp chặt lại còn nhấc y cao thêm.
" Nữ đầu!... Ta biết các ngươi có oán hận khó nguôi. Nhưng cũng phải biết lý lẽ đúng sai... Ngươi muốn nhà ta tuyệt hậu sao?" - Xuân Thu quát lớn.
Thật là nguy hiểm... Y vậy mà từ chối phản kháng, cắn răng chịu đựng bị thi hài kia ngược đãi... Xem ra phải ra tay một chút, giúp đỡ y.
" Hạ tiểu cô nương đừng gọi gấu linh!... Đây là người của Phù Nguyệt động... Không thể mạo phạm... Ta và San Vy liên thủ vòng ngoài... Liễu phương diệc, Giang thượng phẩm hai người nhắm chuẩn thời cơ kéo a tỷ ra ngoài!" - Thương Nhiễm suy xét nói.
" Khương thị vệ!... Ta cảm thấy không thỏa đâu... Không thể dẫn dụ được thi hài này... Chẳng bằng chúng ta xông lên!" - San Vy có chút nóng vội.
" Không được!... Như vậy quá nguy hiểm cho tỷ ấy!"
Cùng lúc đó, pháp trận tà đạo dưới đất đột nhiên thoát ra tà khí dị biệt, có công lực to lớn đẩy lùi mọi thứ về phía sau.
Kết giới cùng đám người kia đổ rạp không thể bò dậy, như bị ghì chặt dưới đất, không thể chống cự.
" Ngươi không phải nói sẽ rửa hận cho gia tộc sao?... Hiện tại thì sao?... Dẫn thù vào tận nơi... Đúng là được lắm... Vậy thì nếm trải đau đớn mất mạng đi..." - tiếng âm trầm thều thào vô định phát ra, rất hỗn tạp có giọng nam, giọng nữ, già trẻ đều có đủ, không thể nghe ra rõ được nữa. Tiếng nói khiến người ta cứ dờn dợn sống lưng. Một màn khí lạnh bao phủ chiếm lấy.
* A * tiếng gào thất thanh của Hạ Thất Phượng.
" Ngươi điên rồi buông con bé ra!" - Xuân Thu bị nằm ghì dưới đất nhưng không khỏi bất mãn lên tiếng.
Sức mạnh tà ác tấn công vào người y, đẩy đôi cánh phượng vàng kim rực lửa thoát ra ngoài. Phượng hoàng có 9 mạng, mỗi mạng được tượng trưng bằng một cái lông vũ đặc biệt gọi là phượng linh... Nhưng mà trên đôi cánh đó chỉ còn lại duy nhất một chiếc... Tức là y chết đi sống lại cả thảy đã 8 lần, y chỉ còn được đúng một cơ hội cuối cùng nữa thôi.
Phượng linh dần bị kéo ra khỏi cánh, cảm giác như rốc lấy xương cốt ra khỏi cơ thể người. Vô cùng đau đớn... Không có linh lực yểm trợ, con đau đó là quá sức đối với y... Mới có tiếng hét thất thanh đó.
Chiếc lông vũ với họa tiết đặc biết, sáng rực lại trong veo bị tà khí vây lấy... như giam lại, phong ấn vào chính bên trong pháp trận tà đạo kia... Linh lực trong nó bị pháp trận vây lấy, dần chìm sâu chìm sâu rồi biến mất cùng nó.
Nhưng mà người kia vẫn chưa hề rời đi. Vẫn ở đó trút giận lên người Hạ Thất Phượng. Ánh mắt ả thâm sâu khó dò đầy căm ghét nhìn y khó khăn xoay sở.
Sắc mặt của y dạo này mới trở nên có máu một chút bây giờ lại trở về dáng vẻ nhợt nhạt xanh xao, mồ hôi chảy đầy, môi trắng bạch, vô cùng yếu ớt. Cũng đúng, cảm giác bị rút đi một cái xương sườn trong lúc còn tỉnh táo thật sự quá mức đau đớn. Chiếc lông vũ đó có thể là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của y, bởi lẻ bây giờ y phế võ đương nhiên sẽ có muôn vàn nguy hiểm vây quanh khó có thể tránh khỏi. Vậy mà... Vậy mà cũng bị lấy mất rồi.
" Ngươi là đang mặc Háp Phục đúng không!... Loại thánh phục như vậy không thể bị vấy bẩn... Nhưng mà dù sao ta cũng chết rồi, chả còn gì nữa cả. Ngươi cứ từ tự hưởng thụ đi!" - Nữ đầu đó thâm độc nói.
Ả ta dùng linh lực siết chặt lấy cổ y hơn nữa. Quăng cả người y vào tảng đá, háp phục kia bị bụi đá dính phải, bẩn lấy một khúc. Một luồng sức mạnh dị biệt không mang màu đen kịt như linh lực của nữ đầu nhấc y lên. Chân thân phượng hoàng như bị kéo hoàn toàn ra ngoài. Bốn cây trâm vô ảnh sắc nhọn không kiêng dè đâm đúng vào vị trí tim y, một tiếng thịch thật mạnh. Giống như tiếng tim quặn thắt đầy đau đớn. Nữ Đầu đó vẫn không dừng tay, tiếp tục quăng y vào một bãi lầy gần đó. Lần này thì không chỉ y phục, là để cả thân người y cũng không tránh khỏi. Kết quả lại càng thảm hơn, một đạo linh lực uy vệ phóng từ trời cao xuống như muốn đốt cháy y, tiếng y gào rền vang cả vùng trời.
" Nhớ kĩ!... Ngươi chỉ được tiến chứ không được phép lùi!... Hãy nhớ lấy những gì cha anh phải bỏ ra... Nhớ cho kỹ!" - Nữ đầu đó cay nghiệt nói rồi ném y lại trước mặt.
Lần này chân thân phượng hoàng không đủ linh lực để ở bên ngoài, liền chui ngược vào cơ thể y. Hai cánh vẫn chưa thu kịp, nhưng y cũng không cầu nó sẽ thu. Cánh cứ vậy mà đỡ thay cho bộ y phục kia không tiếp tục chạm đất... Nhưng bù lại, phần cánh đập thẳng xuống nền, như muốn gãy, muốn phế đi, đau đớn khôn xiết... Nhưng cơn đau này có lẽ còn tốt hơn rất nhiều so với những gì sẽ phải hứng chịu, nếu như mạo phạm bộ y phục này.
" Tĩnh Âm Hoàn! Ấn!" - Tĩnh Nguyệt kịp lúc thi chú mở ra pháp trận khác phong ấn thi hài kia lại.
Mọi áp bức của người kia mới coi như mất dần đi rồi tan biến. Người người mới có thể đứng dậy không bị linh lực áp chế đè nặng.
" Tĩnh Nguyệt sao đến bây giờ bà mới ra tay chứ?" - Xuân Thu tức giận nói nhưng vẫn là tranh thủ đi đến chỗ Hạ Thất Phượng trước.
" Còn bà không phải linh lực cao cường lắm sao? Đến cháu mình cũng cứu không nổi! Ta không được như bà, muốn xuất hiện à xuất hiện, muốn động linh là động linh... Hay cho cái danh thánh mẫu cuối cùng người trong tộc cũng trị không được! Phải chờ bà già này ra tay!... Mà nha đầu kia, không chết chứ!" - Tĩnh Nguyệt cũng đanh đá đáp nhưng vẫn hỏi han đến y.
Thánh nữ hay người đứng đầu tộc sẽ thề không sát hại, cũng không áp bức chính tộc nhân của mình. Nói chung đó là sự bảo vệ toàn vẹn, không để họ chịu bất kì tổn thương gì về mặt thể xác. Cho nên Xuân Thu hay chính Hạ Thất Phượng đều không được phép ra tay với bọn họ. Theo như ban nãy, chắc hẳn thi hài kia cũng là oán niệm của tất cả tộc nhân tử trận mà thành. Cho nên họ mới không phản kháng.
" A tỷ! Không sao chứ! Cánh của tỷ hình như gãy rồi!" - San Vy lo lắng nói.
Lam Phong nhìn thấy cảnh này không khỏi đỏ mắt, lập tức dùng linh lực độ khí cho y. Dù sao phong hệ vẫn nhuận cho hỏa, chí ít là có thể giúp chứ không làm hại.
Y nằm đó không đáp, mặt phờ phạc vô hồn như một vẻ quá sức bất lực, quá mệt mỏi, quá chán chường vừa có chút ủy khuất vừa như muốn buông xuôi.
" Sư phụ... Người không sao chứ?" - Giản Sơ Mạn cũng lo lắng, cũng định tiến lại xem xét nhưng mà.
" Đợi đã!... Ngươi đừng có qua đây... Ta có chấp niệm là... Ta hận trẻ con!... Để tự ta..." - Y lập tức bật dậy ngăn cản, vô thần nói.
Không ngờ lời này có thể thốt ra từ chính miệng y. Ai mà ngờ con người vừa thanh cao, lạnh lùng khó đoán này lại nói ra chấp niệm của mình, mà là còn trong hoàn cảnh như vầy... Có lẽ những gì mà y trải qua cũng như phải gánh chịu đã là đả kích rất lớn đối với y rồi. Đã không con muốn đối mặt mà bây giờ là muốn tránh né nó. Càng xa càng tốt.
" Muội làm sao vậy! Ở đây ngoài muội cũng chỉ có con bé biết y thuật. Để nó xem cho muội!" - Lam Phong có chút sốt sắng nói.
" Ta tự biết cơ thể của mình!... Các người chuẩn bị xuất phát đii. Ta sẽ quay lại ngay!" - Y thất thần đứng dậy bước đi đến chỗ cái hồ kia.
" Còn đi đứng được!... Nó cũng khỏe thật đấy. Nhớ lúc trước ta làm dơ bộ y phục đó, cũng phải chịu hình. Ta nằm liệt giường tận 3 tháng đó." - Xuân Thu có chút thán phục nói.
" Bà lại coi thường nó rồi!... Từ nhỏ đã phải tập luyện rất khắc nghiệt. Quăng qua quăng lại đập lên đập xuống đã là gì!... Năm đó tên bắn xuyên tim bị người ta lấy mất vẫn có thể đánh nhau được nữa là... Sớm thì đã có sức chịu đựng hơn người rồi!" - Tĩnh Nguyệt cảm thán thở dài.
" Còn có chuyện này... Ta chỉ mới biết tim của nó đã bị thay thế bằng lưu ly. Ta còn tưởng là do các ngươi làm... Không ngờ nguyên nhân lại là việc khác!" - Xuân Thu nói
" Haizzz.... Đều là bù trừ cả thôi. Cho nó trí tuệ hơn người, phẩm chất hơn người, sức chịu đựng cũng hơn người nhưng mà để nó có thể đối mặt với những bất hạnh khủng khiếp hơn cả thế!" - Tĩnh Nguyệt tiếp tục thở dài.
" Nói đủ chưa! Không định cho ta thay y phục" - Hạ Thất Phượng có chút bất mãn, mệt mỏi nói.
" À... Ta quên mất..." - Xuân Thu nói rồi động chút linh từ thân cây liền xuất hiện vết nứt phát sáng hút y vào trong, sau đó chính bà cũng biến mất.
Hai người họ đi rồi Tĩnh Nguyệt bà bà liền trở mặt, thái độ không còn dễ chịu như trước. Lập tức quay người với gương mặt giận dữ.
" Đã đủ rồi chưa!... Trước kia các người coi dị tộc ta không phải người, nhất định không có nhân tính!... Các người thì sao?... Năm lần bảy lượt làm khó, hại đứa nhỏ nhà ta hết lần này tới lần khác. Không sợ nhân quả báo ứng các người sao?... Cả Phục Linh sơn các người, từ trước đến giờ vẫn là đội ơn con bé mới được sống tốt. Trước thì diệt yêu trảm ma, phượng hoàng thượng đỉnh nên các môn phái khác mới không dám đụng đến, mới được người đời kính trọng... Bây giờ không phải nhờ Tam gia của nó chống lưng tứ bề, các người nghĩ cái môn phái hữu danh vô thực như các người sẽ sống tốt trong thời buổi loạn lạc tranh đua này sao?... Đúng là một đám người không hiểu chuyện!... Các người không phải danh môn chính tộc trâm anh thế phiệt sao?... Tại sao chuyện thế sự đơn giản như vậy cũng không hiểu?... Một đám ăn hại... Một đám người không có tình nghĩa, chỉ muốn xử ép người khác... Các người cũng giống như phụ mẫu tộc sinh, không thể khác được cũng không thể thay đổi...Cuối cùng cũng sẽ phải trả giá... Tiểu Thất nhà ta bất hạnh mới đụng phải người như các người!" - Bà cay nghiệt mắng té tát không cho họ kịp vuốt mặt.
Nhưng mà lời cuối lại dùng ánh mắt sắc lạnh độc đoán nhát để nhìn thẳng vào mắt Sơ Mạn... Là đang mắng con bé sao? Không thể khác được cũng không thể thay đổi, đó là câu trả lời thay y hay là một câu cảnh tỉnh thẳng mặt mà bà dành cho con bé.
" Ta biết ta có tội!... Nhưng ta không cố ý!... Bà nhất định phải nặng lời vậy sao?" - Đứa trẻ gây ra tội nghiệt này tủi thân nói.
" Không cố ý!... Chỉ vì cái không cố ý của các ngươi mà nha đầu nha ta chết lên chết xuống chịu không khổ không biết bao nhiêu lần!... Người làm bà như ta lẽ nào không nên oán giận ngươi... Còn nhỏ là đã có tính tham lam... Ngươi biết những ngọc sáng kia là gì không?... Đó là tủy cốt của những tộc nhân đã chết tại những vị trí đó trong cuộc thảm án hóa thành... Họ luôn ở đó để bảo vệ Phù Nguyệt động. Tuy nó phát quang nhưng chỉ có những kẻ tham lam mới nhìn thấy rõ vị trí của chúng, mới chạm được chút... Lúc đó cạm bẫy sẽ kích hoạt... Ngươi nói xem... Ngươi chạm được nó.. Khác nào ngươi đang muốn trộm đồ của nhà ta... Không phải từ tối hôm qua con bé đã nói cái gì không nên động thì đừng động vào rồi sao? Sợ các ngươi đi đường nguy hiểm, đi đêm có thua dữ không an toàn lại còn có mai phục mới dẫn các ngươi vào đây nghỉ ngơi... Vậy mà các ngươi vẫn phải hại nó cho bằng được. Đúng là những kẻ bỉ ổi không có tình người." - Tĩnh Nguyệt lập tức phản bác.
Tĩnh Nguyệt thật sự mắng rất hăng, như có thể trực tiếp xé xác tất cả. Từ đêm qua cứ tưởng bà ấy không quan tâm đến Hạ Thất Phượng, chỉ quan tâm đến công ích cho gia tộc mà ép buộc y vào khuôn khổ. Không ngờ, bà ấy cũng rất để ý... Vẫn là có chút ấm áp quan tâm nhất định đến y.
Nhưng mà sau lần này, y nói thế thì sẽ tránh xa trẻ nhỏ... Vậy ta và sư phụ chắc sẽ không có mấy cơ hội lại càng mong manh hơn... Thật sự phải từ bỏ y, quay về mạch chính với Giang Nguyệt Ly mới được sao?... Hệ thống, sao dù đã biết Giang Nguyệt Ly mới là nữ chính, mà các người vẫn gán ghép ta với Hạ Thất Phượng... Lại còn hết lần này đến lần khác ra nhiệm vụ khiến ta gần y... Các người là đang khảo nghiệm tình cảm của ta sao?...
[ Câu hỏi này không nằm trong sự hiểu biết của chúng tôi. Quý khách có thể đổi cách hỏi hoặc tự mình suy đoán hàm ý... Chúng tôi sẽ trả lời đúng sai]
" Suy đoán gì nữa chứ? Các người là muốn đẩy tình tiết lên cao trào để dẫn ta đi đúng mạch truyện... Sau này khi Nguyệt Ly tỷ tỷ lên làm hoàng đế sẽ lấy chuyện này ra đay nghiến hành hạ ta giống nguyên tác đúng chưa!" - Giản Sơ Mạn chán nản, như người đã nhìn thấu sự thật nhưng vẫn không tránh khỏi. Cảm giác bất lực đến khó tin.
[ Không phải hàm ý này]
" Vậy còn là gì nữa?"
[ Đã đến giờ tan làm... Quý khách ở lại vui vẻ... Từ từ suy ngẫm]
Cái hệ thống thối. Lâu lâu mới hiển linh nhưng chảnh bao giờ làm nên tích sự. Không thể khiến ta ưa nổi. Ngẫm lại, cuộc đời ta ở đây cũng rất vất vả đó chứ, đã không biết gì còn gặp thêm cái hệ thống hở thì vòi tiền lại không hợp tác nữa chứ.... Nhân sinh đau khổ quá!
Ở bên phía khác nào đó:
[ Nhiệm vụ thành công: +5090. Hiện tại còn 2 sự kiện nữa sẽ được khai mở tính năng tự điều khiển... Chúc quý khách thành công]
Dòng tin nhắn nhỏ đến từ chủ hệ thống phía dưới thông báo của hệ thống trên bảng điện: Tình tiết như này đủ cẩu huyết chưa? Từ từ hưởng thụ.
" Tiểu Sơ Mạn!... Muội mau tỉnh lại... Mau tỉnh lại...! Trưởng môn có chuyện rồi!" - Giang Nguyệt Ly gấp rút gọi con bé dậy.
Thức khuya một đêm, lại khóc sướt mướt đến mức mắt cay khó mở như thế này... Thật sự khiến đầu ong ong không thể tỉnh táo nổi. Nhưng mà hai từ trưởng môn kia mới là thứ khiến con bé bắt buộc phải tỉnh lại.
" Làm sao? Sư phụ ta làm sao?" - Giản Sơ Mạn có chút hoảng bật người dậy hỏi.
" Mau ra ngoài xem. Người ấy bị ép lên giữa tế đàn, không ai lôi ra được. Mọi người đang cố giúp sức kia kìa!" - Giang Nguyệt Ly vội kéo con bé ra ngoài.
Bên ngoài người vây chật kín, chính tại nơi có bài vị trang trọng nhất trong động.
" Các ngươi đừng tiến vào!... San Vy, Thương Nhiễm mau lập kết giới." - Xuân Thu sốt ruột nói.
Hai người họ bèn nghe theo, lập tức tạo kết giới ngăn cách thật cao... Bên trong kết giới, một pháp trận vô cùng kì quái tà đạo xuất hiện, còn có một thi hài nữ mặc áo trắng đã nhuốm đỏ, đen ngòm đầy căm phẫn bóp lấy cổ y nhấc cao y lên giữa không trung bằng chính linh lực của chính mình.
" Có chuyện gì vậy?" - Giản Sơ Mạn lo lắng hỏi.
" Tiểu Sơ Mạn ta xin lỗi muội. Ta không cố ý đâu... Hôm qua trưởng môn có dặn không được đến gần bài vị và cái hồ kia. Ta nhất thời hồ đồ, nhìn thấy châu ngọc ở nơi đó phát sáng, không kiềm lòng được mà tiến lại sờ lấy... Trưởng môn từ lều ra ngoài trong thấy bèn kéo ta ra, không ngờ bị nữ quỷ kia tóm được.... Ta xin lỗi ta xin lỗi... Ta thật sự không cố ý!" - Một môn sinh Giang gia mếu máo nói.
" Sao chứ?" - Giản Sơ Mạn có vẻ như tức giận đáp.
* Ực... Hộc..hộc..* tiếng ức ách thở dốc.
Là tiếng Hạ Thất Phượng khó khăn hít thở khi bị người kia càng ngày càng ép chặt... Không phải chứ, đây còn là y sao?... Tuy nói y bị phế rồi nhưng mà cũng không yếu đến mức này, đánh với gấu linh còn có đủ thân thủ, bị ép vừa đường cùng vẫn sẽ có cách thoát ra. Sao mà bây giờ lại không có chút phản kháng.
" Lập đàn phong ấn! Mau chóng lập đàn phong ấn!" - Xuân Thu quấn quýt lên nói.
" Không được!" - Y khó khăn gằng lên.
" Tiểu phượng hoàng!... Nữ đầu kia ngươi mau dừng tay lại!... Ngươi muốn giết cháu của bổn cung sao?" - Xuân Thu tức giận quát.
* Grừ grừ * thi hài đó không đáp, chỉ tiếp tục gầm gừ đầy căm phẫn.
" Út di nương... Chư vị tiền bối... Là Tiểu Thất dẫn họ vào đây... Là con không nghĩ chu toàn... Mạo phạm đến tự an nghỉ của mọi người... Ứ...ặc.." - Hạ Thất Phượng cố gắng nói từng chữ thật rõ ràng nhưng càng ngày cành bị bóp chặt lại còn nhấc y cao thêm.
" Nữ đầu!... Ta biết các ngươi có oán hận khó nguôi. Nhưng cũng phải biết lý lẽ đúng sai... Ngươi muốn nhà ta tuyệt hậu sao?" - Xuân Thu quát lớn.
Thật là nguy hiểm... Y vậy mà từ chối phản kháng, cắn răng chịu đựng bị thi hài kia ngược đãi... Xem ra phải ra tay một chút, giúp đỡ y.
" Hạ tiểu cô nương đừng gọi gấu linh!... Đây là người của Phù Nguyệt động... Không thể mạo phạm... Ta và San Vy liên thủ vòng ngoài... Liễu phương diệc, Giang thượng phẩm hai người nhắm chuẩn thời cơ kéo a tỷ ra ngoài!" - Thương Nhiễm suy xét nói.
" Khương thị vệ!... Ta cảm thấy không thỏa đâu... Không thể dẫn dụ được thi hài này... Chẳng bằng chúng ta xông lên!" - San Vy có chút nóng vội.
" Không được!... Như vậy quá nguy hiểm cho tỷ ấy!"
Cùng lúc đó, pháp trận tà đạo dưới đất đột nhiên thoát ra tà khí dị biệt, có công lực to lớn đẩy lùi mọi thứ về phía sau.
Kết giới cùng đám người kia đổ rạp không thể bò dậy, như bị ghì chặt dưới đất, không thể chống cự.
" Ngươi không phải nói sẽ rửa hận cho gia tộc sao?... Hiện tại thì sao?... Dẫn thù vào tận nơi... Đúng là được lắm... Vậy thì nếm trải đau đớn mất mạng đi..." - tiếng âm trầm thều thào vô định phát ra, rất hỗn tạp có giọng nam, giọng nữ, già trẻ đều có đủ, không thể nghe ra rõ được nữa. Tiếng nói khiến người ta cứ dờn dợn sống lưng. Một màn khí lạnh bao phủ chiếm lấy.
* A * tiếng gào thất thanh của Hạ Thất Phượng.
" Ngươi điên rồi buông con bé ra!" - Xuân Thu bị nằm ghì dưới đất nhưng không khỏi bất mãn lên tiếng.
Sức mạnh tà ác tấn công vào người y, đẩy đôi cánh phượng vàng kim rực lửa thoát ra ngoài. Phượng hoàng có 9 mạng, mỗi mạng được tượng trưng bằng một cái lông vũ đặc biệt gọi là phượng linh... Nhưng mà trên đôi cánh đó chỉ còn lại duy nhất một chiếc... Tức là y chết đi sống lại cả thảy đã 8 lần, y chỉ còn được đúng một cơ hội cuối cùng nữa thôi.
Phượng linh dần bị kéo ra khỏi cánh, cảm giác như rốc lấy xương cốt ra khỏi cơ thể người. Vô cùng đau đớn... Không có linh lực yểm trợ, con đau đó là quá sức đối với y... Mới có tiếng hét thất thanh đó.
Chiếc lông vũ với họa tiết đặc biết, sáng rực lại trong veo bị tà khí vây lấy... như giam lại, phong ấn vào chính bên trong pháp trận tà đạo kia... Linh lực trong nó bị pháp trận vây lấy, dần chìm sâu chìm sâu rồi biến mất cùng nó.
Nhưng mà người kia vẫn chưa hề rời đi. Vẫn ở đó trút giận lên người Hạ Thất Phượng. Ánh mắt ả thâm sâu khó dò đầy căm ghét nhìn y khó khăn xoay sở.
Sắc mặt của y dạo này mới trở nên có máu một chút bây giờ lại trở về dáng vẻ nhợt nhạt xanh xao, mồ hôi chảy đầy, môi trắng bạch, vô cùng yếu ớt. Cũng đúng, cảm giác bị rút đi một cái xương sườn trong lúc còn tỉnh táo thật sự quá mức đau đớn. Chiếc lông vũ đó có thể là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của y, bởi lẻ bây giờ y phế võ đương nhiên sẽ có muôn vàn nguy hiểm vây quanh khó có thể tránh khỏi. Vậy mà... Vậy mà cũng bị lấy mất rồi.
" Ngươi là đang mặc Háp Phục đúng không!... Loại thánh phục như vậy không thể bị vấy bẩn... Nhưng mà dù sao ta cũng chết rồi, chả còn gì nữa cả. Ngươi cứ từ tự hưởng thụ đi!" - Nữ đầu đó thâm độc nói.
Ả ta dùng linh lực siết chặt lấy cổ y hơn nữa. Quăng cả người y vào tảng đá, háp phục kia bị bụi đá dính phải, bẩn lấy một khúc. Một luồng sức mạnh dị biệt không mang màu đen kịt như linh lực của nữ đầu nhấc y lên. Chân thân phượng hoàng như bị kéo hoàn toàn ra ngoài. Bốn cây trâm vô ảnh sắc nhọn không kiêng dè đâm đúng vào vị trí tim y, một tiếng thịch thật mạnh. Giống như tiếng tim quặn thắt đầy đau đớn. Nữ Đầu đó vẫn không dừng tay, tiếp tục quăng y vào một bãi lầy gần đó. Lần này thì không chỉ y phục, là để cả thân người y cũng không tránh khỏi. Kết quả lại càng thảm hơn, một đạo linh lực uy vệ phóng từ trời cao xuống như muốn đốt cháy y, tiếng y gào rền vang cả vùng trời.
" Nhớ kĩ!... Ngươi chỉ được tiến chứ không được phép lùi!... Hãy nhớ lấy những gì cha anh phải bỏ ra... Nhớ cho kỹ!" - Nữ đầu đó cay nghiệt nói rồi ném y lại trước mặt.
Lần này chân thân phượng hoàng không đủ linh lực để ở bên ngoài, liền chui ngược vào cơ thể y. Hai cánh vẫn chưa thu kịp, nhưng y cũng không cầu nó sẽ thu. Cánh cứ vậy mà đỡ thay cho bộ y phục kia không tiếp tục chạm đất... Nhưng bù lại, phần cánh đập thẳng xuống nền, như muốn gãy, muốn phế đi, đau đớn khôn xiết... Nhưng cơn đau này có lẽ còn tốt hơn rất nhiều so với những gì sẽ phải hứng chịu, nếu như mạo phạm bộ y phục này.
" Tĩnh Âm Hoàn! Ấn!" - Tĩnh Nguyệt kịp lúc thi chú mở ra pháp trận khác phong ấn thi hài kia lại.
Mọi áp bức của người kia mới coi như mất dần đi rồi tan biến. Người người mới có thể đứng dậy không bị linh lực áp chế đè nặng.
" Tĩnh Nguyệt sao đến bây giờ bà mới ra tay chứ?" - Xuân Thu tức giận nói nhưng vẫn là tranh thủ đi đến chỗ Hạ Thất Phượng trước.
" Còn bà không phải linh lực cao cường lắm sao? Đến cháu mình cũng cứu không nổi! Ta không được như bà, muốn xuất hiện à xuất hiện, muốn động linh là động linh... Hay cho cái danh thánh mẫu cuối cùng người trong tộc cũng trị không được! Phải chờ bà già này ra tay!... Mà nha đầu kia, không chết chứ!" - Tĩnh Nguyệt cũng đanh đá đáp nhưng vẫn hỏi han đến y.
Thánh nữ hay người đứng đầu tộc sẽ thề không sát hại, cũng không áp bức chính tộc nhân của mình. Nói chung đó là sự bảo vệ toàn vẹn, không để họ chịu bất kì tổn thương gì về mặt thể xác. Cho nên Xuân Thu hay chính Hạ Thất Phượng đều không được phép ra tay với bọn họ. Theo như ban nãy, chắc hẳn thi hài kia cũng là oán niệm của tất cả tộc nhân tử trận mà thành. Cho nên họ mới không phản kháng.
" A tỷ! Không sao chứ! Cánh của tỷ hình như gãy rồi!" - San Vy lo lắng nói.
Lam Phong nhìn thấy cảnh này không khỏi đỏ mắt, lập tức dùng linh lực độ khí cho y. Dù sao phong hệ vẫn nhuận cho hỏa, chí ít là có thể giúp chứ không làm hại.
Y nằm đó không đáp, mặt phờ phạc vô hồn như một vẻ quá sức bất lực, quá mệt mỏi, quá chán chường vừa có chút ủy khuất vừa như muốn buông xuôi.
" Sư phụ... Người không sao chứ?" - Giản Sơ Mạn cũng lo lắng, cũng định tiến lại xem xét nhưng mà.
" Đợi đã!... Ngươi đừng có qua đây... Ta có chấp niệm là... Ta hận trẻ con!... Để tự ta..." - Y lập tức bật dậy ngăn cản, vô thần nói.
Không ngờ lời này có thể thốt ra từ chính miệng y. Ai mà ngờ con người vừa thanh cao, lạnh lùng khó đoán này lại nói ra chấp niệm của mình, mà là còn trong hoàn cảnh như vầy... Có lẽ những gì mà y trải qua cũng như phải gánh chịu đã là đả kích rất lớn đối với y rồi. Đã không con muốn đối mặt mà bây giờ là muốn tránh né nó. Càng xa càng tốt.
" Muội làm sao vậy! Ở đây ngoài muội cũng chỉ có con bé biết y thuật. Để nó xem cho muội!" - Lam Phong có chút sốt sắng nói.
" Ta tự biết cơ thể của mình!... Các người chuẩn bị xuất phát đii. Ta sẽ quay lại ngay!" - Y thất thần đứng dậy bước đi đến chỗ cái hồ kia.
" Còn đi đứng được!... Nó cũng khỏe thật đấy. Nhớ lúc trước ta làm dơ bộ y phục đó, cũng phải chịu hình. Ta nằm liệt giường tận 3 tháng đó." - Xuân Thu có chút thán phục nói.
" Bà lại coi thường nó rồi!... Từ nhỏ đã phải tập luyện rất khắc nghiệt. Quăng qua quăng lại đập lên đập xuống đã là gì!... Năm đó tên bắn xuyên tim bị người ta lấy mất vẫn có thể đánh nhau được nữa là... Sớm thì đã có sức chịu đựng hơn người rồi!" - Tĩnh Nguyệt cảm thán thở dài.
" Còn có chuyện này... Ta chỉ mới biết tim của nó đã bị thay thế bằng lưu ly. Ta còn tưởng là do các ngươi làm... Không ngờ nguyên nhân lại là việc khác!" - Xuân Thu nói
" Haizzz.... Đều là bù trừ cả thôi. Cho nó trí tuệ hơn người, phẩm chất hơn người, sức chịu đựng cũng hơn người nhưng mà để nó có thể đối mặt với những bất hạnh khủng khiếp hơn cả thế!" - Tĩnh Nguyệt tiếp tục thở dài.
" Nói đủ chưa! Không định cho ta thay y phục" - Hạ Thất Phượng có chút bất mãn, mệt mỏi nói.
" À... Ta quên mất..." - Xuân Thu nói rồi động chút linh từ thân cây liền xuất hiện vết nứt phát sáng hút y vào trong, sau đó chính bà cũng biến mất.
Hai người họ đi rồi Tĩnh Nguyệt bà bà liền trở mặt, thái độ không còn dễ chịu như trước. Lập tức quay người với gương mặt giận dữ.
" Đã đủ rồi chưa!... Trước kia các người coi dị tộc ta không phải người, nhất định không có nhân tính!... Các người thì sao?... Năm lần bảy lượt làm khó, hại đứa nhỏ nhà ta hết lần này tới lần khác. Không sợ nhân quả báo ứng các người sao?... Cả Phục Linh sơn các người, từ trước đến giờ vẫn là đội ơn con bé mới được sống tốt. Trước thì diệt yêu trảm ma, phượng hoàng thượng đỉnh nên các môn phái khác mới không dám đụng đến, mới được người đời kính trọng... Bây giờ không phải nhờ Tam gia của nó chống lưng tứ bề, các người nghĩ cái môn phái hữu danh vô thực như các người sẽ sống tốt trong thời buổi loạn lạc tranh đua này sao?... Đúng là một đám người không hiểu chuyện!... Các người không phải danh môn chính tộc trâm anh thế phiệt sao?... Tại sao chuyện thế sự đơn giản như vậy cũng không hiểu?... Một đám ăn hại... Một đám người không có tình nghĩa, chỉ muốn xử ép người khác... Các người cũng giống như phụ mẫu tộc sinh, không thể khác được cũng không thể thay đổi...Cuối cùng cũng sẽ phải trả giá... Tiểu Thất nhà ta bất hạnh mới đụng phải người như các người!" - Bà cay nghiệt mắng té tát không cho họ kịp vuốt mặt.
Nhưng mà lời cuối lại dùng ánh mắt sắc lạnh độc đoán nhát để nhìn thẳng vào mắt Sơ Mạn... Là đang mắng con bé sao? Không thể khác được cũng không thể thay đổi, đó là câu trả lời thay y hay là một câu cảnh tỉnh thẳng mặt mà bà dành cho con bé.
" Ta biết ta có tội!... Nhưng ta không cố ý!... Bà nhất định phải nặng lời vậy sao?" - Đứa trẻ gây ra tội nghiệt này tủi thân nói.
" Không cố ý!... Chỉ vì cái không cố ý của các ngươi mà nha đầu nha ta chết lên chết xuống chịu không khổ không biết bao nhiêu lần!... Người làm bà như ta lẽ nào không nên oán giận ngươi... Còn nhỏ là đã có tính tham lam... Ngươi biết những ngọc sáng kia là gì không?... Đó là tủy cốt của những tộc nhân đã chết tại những vị trí đó trong cuộc thảm án hóa thành... Họ luôn ở đó để bảo vệ Phù Nguyệt động. Tuy nó phát quang nhưng chỉ có những kẻ tham lam mới nhìn thấy rõ vị trí của chúng, mới chạm được chút... Lúc đó cạm bẫy sẽ kích hoạt... Ngươi nói xem... Ngươi chạm được nó.. Khác nào ngươi đang muốn trộm đồ của nhà ta... Không phải từ tối hôm qua con bé đã nói cái gì không nên động thì đừng động vào rồi sao? Sợ các ngươi đi đường nguy hiểm, đi đêm có thua dữ không an toàn lại còn có mai phục mới dẫn các ngươi vào đây nghỉ ngơi... Vậy mà các ngươi vẫn phải hại nó cho bằng được. Đúng là những kẻ bỉ ổi không có tình người." - Tĩnh Nguyệt lập tức phản bác.
Tĩnh Nguyệt thật sự mắng rất hăng, như có thể trực tiếp xé xác tất cả. Từ đêm qua cứ tưởng bà ấy không quan tâm đến Hạ Thất Phượng, chỉ quan tâm đến công ích cho gia tộc mà ép buộc y vào khuôn khổ. Không ngờ, bà ấy cũng rất để ý... Vẫn là có chút ấm áp quan tâm nhất định đến y.
Nhưng mà sau lần này, y nói thế thì sẽ tránh xa trẻ nhỏ... Vậy ta và sư phụ chắc sẽ không có mấy cơ hội lại càng mong manh hơn... Thật sự phải từ bỏ y, quay về mạch chính với Giang Nguyệt Ly mới được sao?... Hệ thống, sao dù đã biết Giang Nguyệt Ly mới là nữ chính, mà các người vẫn gán ghép ta với Hạ Thất Phượng... Lại còn hết lần này đến lần khác ra nhiệm vụ khiến ta gần y... Các người là đang khảo nghiệm tình cảm của ta sao?...
[ Câu hỏi này không nằm trong sự hiểu biết của chúng tôi. Quý khách có thể đổi cách hỏi hoặc tự mình suy đoán hàm ý... Chúng tôi sẽ trả lời đúng sai]
" Suy đoán gì nữa chứ? Các người là muốn đẩy tình tiết lên cao trào để dẫn ta đi đúng mạch truyện... Sau này khi Nguyệt Ly tỷ tỷ lên làm hoàng đế sẽ lấy chuyện này ra đay nghiến hành hạ ta giống nguyên tác đúng chưa!" - Giản Sơ Mạn chán nản, như người đã nhìn thấu sự thật nhưng vẫn không tránh khỏi. Cảm giác bất lực đến khó tin.
[ Không phải hàm ý này]
" Vậy còn là gì nữa?"
[ Đã đến giờ tan làm... Quý khách ở lại vui vẻ... Từ từ suy ngẫm]
Cái hệ thống thối. Lâu lâu mới hiển linh nhưng chảnh bao giờ làm nên tích sự. Không thể khiến ta ưa nổi. Ngẫm lại, cuộc đời ta ở đây cũng rất vất vả đó chứ, đã không biết gì còn gặp thêm cái hệ thống hở thì vòi tiền lại không hợp tác nữa chứ.... Nhân sinh đau khổ quá!
Ở bên phía khác nào đó:
[ Nhiệm vụ thành công: +5090. Hiện tại còn 2 sự kiện nữa sẽ được khai mở tính năng tự điều khiển... Chúc quý khách thành công]
Dòng tin nhắn nhỏ đến từ chủ hệ thống phía dưới thông báo của hệ thống trên bảng điện: Tình tiết như này đủ cẩu huyết chưa? Từ từ hưởng thụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.