Ái Phi Của Trẫm Là Một Đứa Trẻ
Chương 38: BƯỚNG BỈNH
Thiến Hề
30/03/2017
Cổ Lỗ Lỗ rất hận Hiên Ngọc Mặc. Tiểu Mặc nhi của nàng lại thản nhiên trơ mắt nhìn nàng bị lão cha giáo huấn lâu như vậy mà vẫn tỏ vẻ bình thản, hắn nhất định là không thích nàng, nếu không sao có thể nhẫn nại lâu như vậy ngồi xem nàng và lão cha tranh cãi?
Nàng chạy nhanh như chớp về phòng của mình, trùm chăn che kín thân người.
Phiền muốn chết được, rõ ràng suy tính thật cẩn thận, hôm nay nhất định rời nhà trốn đi, trốn không thành, còn vô duyên bị bắt lại nghe răn dạy, đều do nha đầu Hạ Hương kia gây ra, rõ ràng tình yêu còn chưa có, nàng hưng phấn như vậy làm quái gì chứ?
Âm thanh cánh cửa bị đẩy ra kêu vang lên, Cổ Lỗ Lỗ không cần nghĩ cũng biết nhất định là tên xấu xa Hiên Ngọc Mặc. Mỗi lần sau khi nàng gây chuyện hắn thường hay chỉ trích. Nếu nàng tức giận, thì có vẻ mình rất nhỏ nhen. Nhưng nếu tha thứ cho hắn quá dễ dàng, lại cảm thấy thật ủy khuất.
Không được, lần này nhất định không thể bỏ qua cho hắn, phải tỏ rõ bản lĩnh của nàng mới được, nàng nhất định phải làm cho tiểu mặc nhi thật sự nhận ra lỗi của hắn.
Chăn trùm trên đầu đang bị người ta kéo ra, Cổ Lỗ Lỗ cắn răng giữ chặt, Hiên Ngọc Mặc ngồi bên ngoài cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Hắn nhẹ nhàng nói “Lỗ Lỗ, Lỗ Lỗ, che kín hết người thật khó coi, ngoan, nghe lời, mở chăn ra đi”
“Quyết không mở ra, ta trẻ con như vậy đấy ngươi nên quên ta đi. Như vậy ngươi mới có thể tiêu dao khoái hoạt đi về hoàng cung. Còn ta sẽ chết quách đi cho hài lòng ngươi”. Cổ Lỗ Lỗ vừa nói vừa rầu rĩ.
Hiên ngọc mặc cười cười.”Ngươi chết thì ta phải làm sao bây giờ?”
Bên trong lại vang lên một tiếng kêu rên: “Hai mươi tám năm nay, trời đánh ta cũng không chết, hiện tại nếu ta tự nguyện chết chẳng phải người khắp thiên hạ đều được uống rượu mừng sao?”
Hiên Ngọc Mặc nhíu chặt mày, những lời nói loạn này, hắn nghe mà không hiểu chút nào. Đang lúc hắn trầm ngâm suy tư, bé con bỏ mền trùm đầu ra. Đôi mắt nàng mở to nhìn hắn chăm chú hồi lâu.
“Tại sao ngươi còn chưa đi?” Cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, nàng bất mãn hỏi.
Hiên Ngọc Mặc nhíu mày, hắn làm bộ đứng lên.”Một khi đã như vậy, vậy ngươi nghỉ sớm đi”
Mới bước đi vài bước, Hiên Ngọc Mặc liền dừng bước chân lại. Hắn quay đầu lại, hai bàn tay nhỏ bé của bé con đang ra sức nắm lấy vạt áo của hắn, vẻ mặt thoạt nhìn rất vô tội như không có việc gì.
“Ngươi cứ như vậy, ta đi thế nào được?” Hiên Ngọc Mặc không khỏi bật cười, nha đầu kia tựa hồ càng ngày càng thú vị .
Cổ Lỗ Lỗ vẻ mặt mờ mịt.”Đừng đi nữa, cứ ở lại đây đi nhé.”
Hiên Ngọc Mặc rốt cuộc cũng quay trở lại, ngồi xuống bên giường, hắn vươn tay đem Cổ Lỗ Lỗ đang trốn trong chăn kéo ra. Cổ Lỗ Lỗ hoảng hồn kêu to một tiếng, nàng không nghĩ tới tiểu Mặc nhi khí lực cư nhiên đã lớn như vậy, chỉ mới chớp mắt một cái, cả người đã bị hắn ôm đặt ngồi ở trên đùi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đồng thời tựa vào trong ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt nóng bừng lên. Tiểu Mặc nhi hiện tại đây là muốn làm gì? Cổ Lỗ Lỗ cảm thấy trái tim mình muốn nhảy ra ngoài.
Nàng chạy nhanh như chớp về phòng của mình, trùm chăn che kín thân người.
Phiền muốn chết được, rõ ràng suy tính thật cẩn thận, hôm nay nhất định rời nhà trốn đi, trốn không thành, còn vô duyên bị bắt lại nghe răn dạy, đều do nha đầu Hạ Hương kia gây ra, rõ ràng tình yêu còn chưa có, nàng hưng phấn như vậy làm quái gì chứ?
Âm thanh cánh cửa bị đẩy ra kêu vang lên, Cổ Lỗ Lỗ không cần nghĩ cũng biết nhất định là tên xấu xa Hiên Ngọc Mặc. Mỗi lần sau khi nàng gây chuyện hắn thường hay chỉ trích. Nếu nàng tức giận, thì có vẻ mình rất nhỏ nhen. Nhưng nếu tha thứ cho hắn quá dễ dàng, lại cảm thấy thật ủy khuất.
Không được, lần này nhất định không thể bỏ qua cho hắn, phải tỏ rõ bản lĩnh của nàng mới được, nàng nhất định phải làm cho tiểu mặc nhi thật sự nhận ra lỗi của hắn.
Chăn trùm trên đầu đang bị người ta kéo ra, Cổ Lỗ Lỗ cắn răng giữ chặt, Hiên Ngọc Mặc ngồi bên ngoài cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Hắn nhẹ nhàng nói “Lỗ Lỗ, Lỗ Lỗ, che kín hết người thật khó coi, ngoan, nghe lời, mở chăn ra đi”
“Quyết không mở ra, ta trẻ con như vậy đấy ngươi nên quên ta đi. Như vậy ngươi mới có thể tiêu dao khoái hoạt đi về hoàng cung. Còn ta sẽ chết quách đi cho hài lòng ngươi”. Cổ Lỗ Lỗ vừa nói vừa rầu rĩ.
Hiên ngọc mặc cười cười.”Ngươi chết thì ta phải làm sao bây giờ?”
Bên trong lại vang lên một tiếng kêu rên: “Hai mươi tám năm nay, trời đánh ta cũng không chết, hiện tại nếu ta tự nguyện chết chẳng phải người khắp thiên hạ đều được uống rượu mừng sao?”
Hiên Ngọc Mặc nhíu chặt mày, những lời nói loạn này, hắn nghe mà không hiểu chút nào. Đang lúc hắn trầm ngâm suy tư, bé con bỏ mền trùm đầu ra. Đôi mắt nàng mở to nhìn hắn chăm chú hồi lâu.
“Tại sao ngươi còn chưa đi?” Cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, nàng bất mãn hỏi.
Hiên Ngọc Mặc nhíu mày, hắn làm bộ đứng lên.”Một khi đã như vậy, vậy ngươi nghỉ sớm đi”
Mới bước đi vài bước, Hiên Ngọc Mặc liền dừng bước chân lại. Hắn quay đầu lại, hai bàn tay nhỏ bé của bé con đang ra sức nắm lấy vạt áo của hắn, vẻ mặt thoạt nhìn rất vô tội như không có việc gì.
“Ngươi cứ như vậy, ta đi thế nào được?” Hiên Ngọc Mặc không khỏi bật cười, nha đầu kia tựa hồ càng ngày càng thú vị .
Cổ Lỗ Lỗ vẻ mặt mờ mịt.”Đừng đi nữa, cứ ở lại đây đi nhé.”
Hiên Ngọc Mặc rốt cuộc cũng quay trở lại, ngồi xuống bên giường, hắn vươn tay đem Cổ Lỗ Lỗ đang trốn trong chăn kéo ra. Cổ Lỗ Lỗ hoảng hồn kêu to một tiếng, nàng không nghĩ tới tiểu Mặc nhi khí lực cư nhiên đã lớn như vậy, chỉ mới chớp mắt một cái, cả người đã bị hắn ôm đặt ngồi ở trên đùi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đồng thời tựa vào trong ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt nóng bừng lên. Tiểu Mặc nhi hiện tại đây là muốn làm gì? Cổ Lỗ Lỗ cảm thấy trái tim mình muốn nhảy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.