Ái Phi Của Trẫm Là Một Đứa Trẻ
Chương 39: BÉ CON, NGƯƠI CŨNG BIẾT THẸN THÙNG
Thiến Hề
30/03/2017
Thân mình nhỏ bé của Cổ Lỗ Lỗ trở nên mềm nhũn khi dựa vào lòng Hiên Ngọc Mặc, bàn tay nhỏ bé của nàng không ngừng náo loạn trên người hắn. Đây là thói quen từ nhỏ của nàng, có trời mới biết là nàng thích thân thể tiểu Mặc nhi đến mức nào? ngay cả nước miếng cũng chảy ràn rụa .
Đây là ngực của tiểu Mặc nhi, đây là cánh tay của hắn, đây là cổ của hắn, tóm lại từ nhỏ đến lớn, nàng sờ thân thể của tiểu Mặc nhi còn nhiều hơn so với sờ thân thể của mình.
Hiên Ngọc Mặc hiển nhiên đã quen với hành động tinh quái của Cổ Lỗ Lỗ, hắn bất đắc dĩ bắt lấy cánh tay không an phận của nàng, cười khổ nói: “Nha đầu, ngươi không thể an phận một chút sao, như vậy dễ dàng châm lửa **.“
“Châm lửa **?” đôi mắt Cổ Lỗ Lỗ khẽ chớp, “Vậy chúng ta mau làm lửa cháy lớn lên đi”.
Nàng cũng hy vọng có thể thiêu cháy chính mình, nhưng vấn đề là, tiểu Mặc nhi xưa nay suy nghĩ luôn khác với nàng… A, có đôi lúc tự chủ quá cũng không hay, không phải mọi người đều nói nam tử cổ đại thường trưởng thành sớm sao, tại sao tiểu Mặc nhi một chút phản ứng cũng không có?
Cổ Lỗ Lỗ phát hiện tư tưởng của mình càng nghĩ càng đen tối, nàng kiên quyết dừng lại, không cho bản thân mình hành động lỗ mãng, sợ không kiềm chế được lại sẽ làm càn.
Ôi ôi, vì sao tiểu Mặc nhi không hiểu tâm tình của mình chút nào thế này, cứ thử một lần xem nàng như thức uống giải khát không tốt hay sao? Nét mặt Cổ Lỗ Lỗ bỗng đỏ lên, Hiên Ngọc Mặc vốn dĩ không có chú ý, nhưng trong lúc vô tình cúi đầu nhìn xuống lại phát hiện mặt nàng ửng đỏ. Hắn chợt nở nụ cười.
Hiên Ngọc Mặc yêu thương vuốt nhẹ mũi Cổ Lỗ “Tiểu nha đầu, hoá ra ngươi cũng biết ngượng ngùng, ta còn nghĩ là ngươi chưa bao giờ biết đỏ mặt cơ đấy“.
Cổ Lỗ Lỗ cảm thấy ngượng ngùng, đầu cúi xuống càng thấp, tình huống này thật đã mất hết thể diện rồi, vì sao trước mặt hắn nàng lại đỏ mặt như vậy?
Cổ Lỗ Lỗ hung hăng, bướng bĩnh đáp lại “Mặt đỏ như vậy thì sao, dù sao da mặt của ta cũng không phải dày như tường thành, chọc thế nào cũng không thủng được”.
Hiên Ngọc Mặc nhíu mày, không muốn cùng Cổ Lỗ Lỗ tiếp tục tranh cãi, hiện tại xem ra, tâm tình của tiểu nha đầu này cũng đã tốt lên nhiều, hắn đã có thể yên tâm trở về. Hắn đặt Cổ Lỗ Lỗ lên giường, đứng dậy chỉnh trang lại quần áo của mình.
“Tốt lắm, sớm nghỉ ngơi đi, bằng không ngày mai sẽ không dậy nổi”.
Cổ Lỗ Lỗ vừa thấy Hiên Ngọc Mặc chuẩn bị rời đi, tâm trạng lại chùng xuống. Được rồi, tuy biết nàng cùng tiểu Mặc nhi không thể ở bên cạnh nhau cả đời , nhưng bây giờ nàng chỉ mong ở bên cạnh hắn thôi, vì sao tiểu Mặc nhi lại không hiểu điều đó?
Cổ Lỗ Lỗ trơ mắt nhìn thân ảnh của tiểu Mặc nhi chỉ còn là một điểm nhỏ trước mắt mình, bỗng cảm thấy được toàn thân không còn khí lực, nàng ngã quỵ xuống giường. Trời ơi, đất ơi, xin hãy ban cho ta một cây đèn thần, để ta có thể đem tiểu Mặc nhi giấu vào bên trong.
Đây là ngực của tiểu Mặc nhi, đây là cánh tay của hắn, đây là cổ của hắn, tóm lại từ nhỏ đến lớn, nàng sờ thân thể của tiểu Mặc nhi còn nhiều hơn so với sờ thân thể của mình.
Hiên Ngọc Mặc hiển nhiên đã quen với hành động tinh quái của Cổ Lỗ Lỗ, hắn bất đắc dĩ bắt lấy cánh tay không an phận của nàng, cười khổ nói: “Nha đầu, ngươi không thể an phận một chút sao, như vậy dễ dàng châm lửa **.“
“Châm lửa **?” đôi mắt Cổ Lỗ Lỗ khẽ chớp, “Vậy chúng ta mau làm lửa cháy lớn lên đi”.
Nàng cũng hy vọng có thể thiêu cháy chính mình, nhưng vấn đề là, tiểu Mặc nhi xưa nay suy nghĩ luôn khác với nàng… A, có đôi lúc tự chủ quá cũng không hay, không phải mọi người đều nói nam tử cổ đại thường trưởng thành sớm sao, tại sao tiểu Mặc nhi một chút phản ứng cũng không có?
Cổ Lỗ Lỗ phát hiện tư tưởng của mình càng nghĩ càng đen tối, nàng kiên quyết dừng lại, không cho bản thân mình hành động lỗ mãng, sợ không kiềm chế được lại sẽ làm càn.
Ôi ôi, vì sao tiểu Mặc nhi không hiểu tâm tình của mình chút nào thế này, cứ thử một lần xem nàng như thức uống giải khát không tốt hay sao? Nét mặt Cổ Lỗ Lỗ bỗng đỏ lên, Hiên Ngọc Mặc vốn dĩ không có chú ý, nhưng trong lúc vô tình cúi đầu nhìn xuống lại phát hiện mặt nàng ửng đỏ. Hắn chợt nở nụ cười.
Hiên Ngọc Mặc yêu thương vuốt nhẹ mũi Cổ Lỗ “Tiểu nha đầu, hoá ra ngươi cũng biết ngượng ngùng, ta còn nghĩ là ngươi chưa bao giờ biết đỏ mặt cơ đấy“.
Cổ Lỗ Lỗ cảm thấy ngượng ngùng, đầu cúi xuống càng thấp, tình huống này thật đã mất hết thể diện rồi, vì sao trước mặt hắn nàng lại đỏ mặt như vậy?
Cổ Lỗ Lỗ hung hăng, bướng bĩnh đáp lại “Mặt đỏ như vậy thì sao, dù sao da mặt của ta cũng không phải dày như tường thành, chọc thế nào cũng không thủng được”.
Hiên Ngọc Mặc nhíu mày, không muốn cùng Cổ Lỗ Lỗ tiếp tục tranh cãi, hiện tại xem ra, tâm tình của tiểu nha đầu này cũng đã tốt lên nhiều, hắn đã có thể yên tâm trở về. Hắn đặt Cổ Lỗ Lỗ lên giường, đứng dậy chỉnh trang lại quần áo của mình.
“Tốt lắm, sớm nghỉ ngơi đi, bằng không ngày mai sẽ không dậy nổi”.
Cổ Lỗ Lỗ vừa thấy Hiên Ngọc Mặc chuẩn bị rời đi, tâm trạng lại chùng xuống. Được rồi, tuy biết nàng cùng tiểu Mặc nhi không thể ở bên cạnh nhau cả đời , nhưng bây giờ nàng chỉ mong ở bên cạnh hắn thôi, vì sao tiểu Mặc nhi lại không hiểu điều đó?
Cổ Lỗ Lỗ trơ mắt nhìn thân ảnh của tiểu Mặc nhi chỉ còn là một điểm nhỏ trước mắt mình, bỗng cảm thấy được toàn thân không còn khí lực, nàng ngã quỵ xuống giường. Trời ơi, đất ơi, xin hãy ban cho ta một cây đèn thần, để ta có thể đem tiểu Mặc nhi giấu vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.