Ái Phi Của Trẫm Là Một Đứa Trẻ
Chương 22: CHIẾN TRANH BẮT ĐẦU
Thiến Hề
30/03/2017
“Không được, ta không cho ngươi vào cung được”
Khi nói những lời này, nét mặt Hiên Ngọc Mặc vô cùng lãnh đạm. Đây là lần đầu tiên Cổ Lỗ Lỗ nhìn thấy hắn nghiêm túc như vậy, vì vậy nàng nhất thời giật mình, không khí trở nên trầm lắng. Nhưng Cổ Lỗ Lỗ đâu phải là người chịu ngồi yên, chỉ chốc lát liền tức giận kêu lên.
“Vì sao không đồng ý hả? bảo ngươi ở lại ngươi không ở, ta đi theo thì ngươi không cho, vậy ngươi nói ra phương pháp tốt hơn xem nào?”. Nàng tức giận la to, làm cho người hầu đi ngang đều phải nhìn qua. Cổ Lỗ Lỗ vừa mới bắt đầu, đã thấy có người xem kịch vui, lập tức hung dữ quát to: “Nhìn cái gì vậy, nơi đây không phải gánh xiếc, không có nhiều tên hề cho các ngươi xem đâu”.
Những người hầu sắc mặt trắng bệch vì sợ, nhanh như chớp biến mất khỏi khu vực quanh đình nghỉ mát.
Hiên Ngọc Mặc đau đầu, xoa xoa thái dương. Bé con này dường như cố ý không hiểu rõ hoàn cảnh, hắn từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ muốn cho nàng tiến cung. Hoàng cung là nơi như thế nào hắn là người hiểu rõ nhất. Hoàng cung chính là nơi ăn tươi nuốt sống người, nhất là hậu cung, nữ tử nơi đó vĩnh viễn chỉ có tranh giành lẫn nhau.
Trước đây, phụ hoàng vì sợ hắn ở trong cung gặp chuyện bất trắc, nên mới đem hắn giao cho Cổ Thánh Thông. Nếu hắn vẫn còn ở lại trong cung, chỉ sợ 10 năm trước đã mất mạng.
Mà Hiên Ngọc Mặc hiểu tình cảm của Cổ Lỗ Lỗ đối với mình không đơn thuần là tình huynh muội. Nhưng bất luận là tình cảm gì, hắn cũng không muốn trong ánh mắt trong suốt kia bị nhiễm bẩn. Thiếu nữ tốt đẹp như vậy, tuyệt đối không nên bị nhốt trong hoàng cung sống một cuộc đời mất tự do, huống hồ dựa vào tính tình Cổ Lỗ Lỗ tuyệt đối không thể mang nàng vào cung. Đến lúc đó, chỉ sợ không quá 3 ngày nàng sẽ kêu là đòi xuất cung đi chơi. Hơn nữa hắn cũng không mong nàng trở thành mục tiêu của các phi tần chốn hậu cung.
“Cổ Lỗ Lỗ, nàng hiện tại còn nhỏ, rất nhiều chuyện chưa hiểu được, hoàng cung không phải là nơi ở tốt, nàng tin tưởng ta, có thời gian rảnh ta sẽ đến phủ Thái phó thăm nàng, nàng đừng lo lắng”.
Cổ Lỗ Lỗ không tin lời nói dối của hắn. Lão nương đây dù sao so với ngươi cũng đã sống hơn 20 năm, có chuyện gì mà lão nương không hiểu? Cổ Lỗ Lỗ trong lòng cố nén giận, không muốn tiếp tục nói chuyện với Hiên Ngọc Mặc. Nàng biết hắn đã bắt đầu chán ghét nàng, nếu không sẽ không cố ý bỏ rơi nàng như vậy.
“Tiểu Mặc nhi, ngươi rất tàn nhẫn, ta sẽ không bao giờ quan tâm ngươi nữa”. Nàng cắn răng khóc to. Từ trên ghế nhảy xuống, nhanh như chớp chạy khỏi Tử Vân Các.
Hiên Ngọc Mặc không ngừng thở dài, lúc này đây tuyệt đối không thể thỏa hiệp với nàng. Chuyến hồi cung lần này bất luận như thế nào hắn cũng không thể đồng ý dắt nàng theo,dù là vì nàng hay vì hắn. Ngay chính bản thân hắn cũng không biết hồi cung lần này có bao nhiêu kiếp nạn đang chờ mình, nếu giữ nàng bên cạnh sẽ làm sự cảnh giác của hắn bị phân tán. Rất nguy hiểm, hắn không muốn mạo hiểm như vậy cũng không thể mạo hiểm như vậy.
Khi nói những lời này, nét mặt Hiên Ngọc Mặc vô cùng lãnh đạm. Đây là lần đầu tiên Cổ Lỗ Lỗ nhìn thấy hắn nghiêm túc như vậy, vì vậy nàng nhất thời giật mình, không khí trở nên trầm lắng. Nhưng Cổ Lỗ Lỗ đâu phải là người chịu ngồi yên, chỉ chốc lát liền tức giận kêu lên.
“Vì sao không đồng ý hả? bảo ngươi ở lại ngươi không ở, ta đi theo thì ngươi không cho, vậy ngươi nói ra phương pháp tốt hơn xem nào?”. Nàng tức giận la to, làm cho người hầu đi ngang đều phải nhìn qua. Cổ Lỗ Lỗ vừa mới bắt đầu, đã thấy có người xem kịch vui, lập tức hung dữ quát to: “Nhìn cái gì vậy, nơi đây không phải gánh xiếc, không có nhiều tên hề cho các ngươi xem đâu”.
Những người hầu sắc mặt trắng bệch vì sợ, nhanh như chớp biến mất khỏi khu vực quanh đình nghỉ mát.
Hiên Ngọc Mặc đau đầu, xoa xoa thái dương. Bé con này dường như cố ý không hiểu rõ hoàn cảnh, hắn từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ muốn cho nàng tiến cung. Hoàng cung là nơi như thế nào hắn là người hiểu rõ nhất. Hoàng cung chính là nơi ăn tươi nuốt sống người, nhất là hậu cung, nữ tử nơi đó vĩnh viễn chỉ có tranh giành lẫn nhau.
Trước đây, phụ hoàng vì sợ hắn ở trong cung gặp chuyện bất trắc, nên mới đem hắn giao cho Cổ Thánh Thông. Nếu hắn vẫn còn ở lại trong cung, chỉ sợ 10 năm trước đã mất mạng.
Mà Hiên Ngọc Mặc hiểu tình cảm của Cổ Lỗ Lỗ đối với mình không đơn thuần là tình huynh muội. Nhưng bất luận là tình cảm gì, hắn cũng không muốn trong ánh mắt trong suốt kia bị nhiễm bẩn. Thiếu nữ tốt đẹp như vậy, tuyệt đối không nên bị nhốt trong hoàng cung sống một cuộc đời mất tự do, huống hồ dựa vào tính tình Cổ Lỗ Lỗ tuyệt đối không thể mang nàng vào cung. Đến lúc đó, chỉ sợ không quá 3 ngày nàng sẽ kêu là đòi xuất cung đi chơi. Hơn nữa hắn cũng không mong nàng trở thành mục tiêu của các phi tần chốn hậu cung.
“Cổ Lỗ Lỗ, nàng hiện tại còn nhỏ, rất nhiều chuyện chưa hiểu được, hoàng cung không phải là nơi ở tốt, nàng tin tưởng ta, có thời gian rảnh ta sẽ đến phủ Thái phó thăm nàng, nàng đừng lo lắng”.
Cổ Lỗ Lỗ không tin lời nói dối của hắn. Lão nương đây dù sao so với ngươi cũng đã sống hơn 20 năm, có chuyện gì mà lão nương không hiểu? Cổ Lỗ Lỗ trong lòng cố nén giận, không muốn tiếp tục nói chuyện với Hiên Ngọc Mặc. Nàng biết hắn đã bắt đầu chán ghét nàng, nếu không sẽ không cố ý bỏ rơi nàng như vậy.
“Tiểu Mặc nhi, ngươi rất tàn nhẫn, ta sẽ không bao giờ quan tâm ngươi nữa”. Nàng cắn răng khóc to. Từ trên ghế nhảy xuống, nhanh như chớp chạy khỏi Tử Vân Các.
Hiên Ngọc Mặc không ngừng thở dài, lúc này đây tuyệt đối không thể thỏa hiệp với nàng. Chuyến hồi cung lần này bất luận như thế nào hắn cũng không thể đồng ý dắt nàng theo,dù là vì nàng hay vì hắn. Ngay chính bản thân hắn cũng không biết hồi cung lần này có bao nhiêu kiếp nạn đang chờ mình, nếu giữ nàng bên cạnh sẽ làm sự cảnh giác của hắn bị phân tán. Rất nguy hiểm, hắn không muốn mạo hiểm như vậy cũng không thể mạo hiểm như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.