Ái Phi Của Trẫm Là Một Đứa Trẻ
Chương 23: MỘT KHÓC, HAI NÁO LOẠN, BA TREO CỔ
Thiến Hề
30/03/2017
Lần này để tránh Cổ Lỗ Lỗ lại làm chuyện cực đoan, Hiên Ngọc Mặc vội đến thư phòng tìm Cổ Thánh Thông kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.
Cổ Thánh Thông vô cùng phiền não, tuy rằng đến bây giờ hắn đối với Lỗ Lỗ yêu thương không nhiều, nhưng dù sao cũng là con ruột của mình, nên trong lòng thật khó nghĩ.
Huống hồ, hắn nhìn thấy thái tử đối với Cổ Lỗ Lỗ vô cùng tốt.
“Thái tử điện hạ an tâm đi, chuyện của Cổ Lỗ Lỗ cứ giao cho ta, ngươi nên tập trung suy nghĩ sau khi hồi cung cần phải làm việc gì, trong cung hiện giờ rất không yên ổn. Hoàng Thượng sức khỏe dần dần yếu, ta thật sự là sợ… sợ a…”
Hiên Ngọc Mặc mĩm cười “Thái phó đại nhân tận trung vì nước, ta thật sự cảm kích. Thái phó đại nhân an tâm, phụ hoàng thân thể vẫn khỏe mạnh, không có việc gì đâu”.
“Hy vọng là như thế”.
Nói chuyện vừa xong, Hiên Ngọc Mặc rời khỏi thư phòng Cổ Thánh Thông. Thư phòng của Cổ Thánh Thông rất gần nơi ở của Cổ Lỗ Lỗ, hắn bất chợt muốn gặp nàng một lát, không biết nàng đã trở về chưa, nếu chưa về, thì đang ở nơi nào? Hắn thực lòng lo lắng cho nàng, chẳng lẽ hắn thật sự yêu thương nàng rồi sao?
Không thể thỏa hiệp với nàng. Hiên Ngọc Mặc đột nhiên lắc đầu. Hắn không được mềm lòng, tuyệt đối không thể. Hiện tại vì tốt cho Cổ Lỗ Lỗ, dù hiện tại nàng không hiểu chuyện, nhưng sau này sẽ hiểu được ý tốt của hắn.
Đang suy nghĩ, bất chợt từ phía phòng Cổ Lỗ Lỗ truyền ra tiếng nha hoàn đang la to.
“Tiểu thư người muốn làm gì, người đừng nghĩ quẩn nhé, có chuyện gì hãy nói với nô tỳ, nô tỳ nghĩ biện pháp giúp người”.
Tiếng kêu của nha hoàn khiến Hiên Ngọc Mặc không khỏi nhíu mày, nha đầu kia lại đang diễn trò gì, hắn bước nhanh về nơi có âm thanh truyền đến. Hắn biết Cổ Lỗ Lỗ từ trước đến nay luôn không an phận.
Quả nhiên, vừa đến gần, Cổ Lỗ Lỗ ánh mắt xúc động nhìn Hiên Ngọc Mặc, nàng hét to: “Ngươi, nha đầu chết tiệt kia ngăn cản ta làm gì, dù sao từ nhỏ cha đã không thương ta, mẹ cũng không thương, nay người đó lại không cần ta, ta sống còn có nghĩa gì, ta sống không bằng chết”.
Hiên Ngọc Mặc biết Cổ Lỗ Lỗ nhìn thấy mình, có thể nàng cũng đang diễn kịch cho hắn xem. Nhưng mà hắn không thể mềm lòng, một chút cũng không thể.
Cổ Lỗ Lỗ cầm kéo trong tay hướng về phía nha hoàn, la to: “Không được lại gần, bằng không ta chết cho các ngươi xem, kéo không được, ta sẽ treo cổ”.
Đám nha hoàn không ai dám đến gần, Cổ Lỗ Lỗ trong lòng không ngừng náo loạn, tiểu Mặc nhi chết tiệt kia, ở phía sau lại không chịu bước vào nói vài câu khuyên giải sao, chẳng lẽ thật sự đã tuyệt tình? Tiếp đó, Cổ Lỗ Lỗ thấy Hiên Ngọc Mặc thái độ như không quan tâm, lạnh nhạt bước qua cửa phòng của nàng, một chữ một câu cũng không buồn nói
Cổ Thánh Thông vô cùng phiền não, tuy rằng đến bây giờ hắn đối với Lỗ Lỗ yêu thương không nhiều, nhưng dù sao cũng là con ruột của mình, nên trong lòng thật khó nghĩ.
Huống hồ, hắn nhìn thấy thái tử đối với Cổ Lỗ Lỗ vô cùng tốt.
“Thái tử điện hạ an tâm đi, chuyện của Cổ Lỗ Lỗ cứ giao cho ta, ngươi nên tập trung suy nghĩ sau khi hồi cung cần phải làm việc gì, trong cung hiện giờ rất không yên ổn. Hoàng Thượng sức khỏe dần dần yếu, ta thật sự là sợ… sợ a…”
Hiên Ngọc Mặc mĩm cười “Thái phó đại nhân tận trung vì nước, ta thật sự cảm kích. Thái phó đại nhân an tâm, phụ hoàng thân thể vẫn khỏe mạnh, không có việc gì đâu”.
“Hy vọng là như thế”.
Nói chuyện vừa xong, Hiên Ngọc Mặc rời khỏi thư phòng Cổ Thánh Thông. Thư phòng của Cổ Thánh Thông rất gần nơi ở của Cổ Lỗ Lỗ, hắn bất chợt muốn gặp nàng một lát, không biết nàng đã trở về chưa, nếu chưa về, thì đang ở nơi nào? Hắn thực lòng lo lắng cho nàng, chẳng lẽ hắn thật sự yêu thương nàng rồi sao?
Không thể thỏa hiệp với nàng. Hiên Ngọc Mặc đột nhiên lắc đầu. Hắn không được mềm lòng, tuyệt đối không thể. Hiện tại vì tốt cho Cổ Lỗ Lỗ, dù hiện tại nàng không hiểu chuyện, nhưng sau này sẽ hiểu được ý tốt của hắn.
Đang suy nghĩ, bất chợt từ phía phòng Cổ Lỗ Lỗ truyền ra tiếng nha hoàn đang la to.
“Tiểu thư người muốn làm gì, người đừng nghĩ quẩn nhé, có chuyện gì hãy nói với nô tỳ, nô tỳ nghĩ biện pháp giúp người”.
Tiếng kêu của nha hoàn khiến Hiên Ngọc Mặc không khỏi nhíu mày, nha đầu kia lại đang diễn trò gì, hắn bước nhanh về nơi có âm thanh truyền đến. Hắn biết Cổ Lỗ Lỗ từ trước đến nay luôn không an phận.
Quả nhiên, vừa đến gần, Cổ Lỗ Lỗ ánh mắt xúc động nhìn Hiên Ngọc Mặc, nàng hét to: “Ngươi, nha đầu chết tiệt kia ngăn cản ta làm gì, dù sao từ nhỏ cha đã không thương ta, mẹ cũng không thương, nay người đó lại không cần ta, ta sống còn có nghĩa gì, ta sống không bằng chết”.
Hiên Ngọc Mặc biết Cổ Lỗ Lỗ nhìn thấy mình, có thể nàng cũng đang diễn kịch cho hắn xem. Nhưng mà hắn không thể mềm lòng, một chút cũng không thể.
Cổ Lỗ Lỗ cầm kéo trong tay hướng về phía nha hoàn, la to: “Không được lại gần, bằng không ta chết cho các ngươi xem, kéo không được, ta sẽ treo cổ”.
Đám nha hoàn không ai dám đến gần, Cổ Lỗ Lỗ trong lòng không ngừng náo loạn, tiểu Mặc nhi chết tiệt kia, ở phía sau lại không chịu bước vào nói vài câu khuyên giải sao, chẳng lẽ thật sự đã tuyệt tình? Tiếp đó, Cổ Lỗ Lỗ thấy Hiên Ngọc Mặc thái độ như không quan tâm, lạnh nhạt bước qua cửa phòng của nàng, một chữ một câu cũng không buồn nói
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.