Ái Phi Của Trẫm Là Một Đứa Trẻ
Chương 40: TA VÔ LẠI NHƯ THẾ THÌ SAO?
Thiến Hề
30/03/2017
Ngày thứ hai Cổ Lỗ Lỗ dậy thật sớm, kỳ thật cũng không xem như rất sớm, bởi vì đêm qua nàng không ngủ ngon, sau khi Tiểu Mặc nhi đi rồi, Cổ Lỗ Lỗ cảm thấy khó ngủ, vì thế nàng nằm trên giường chơi đùa với 2 bàn tay của mình suốt một đêm. Nhờ vậy, nàng bỗng phát hiện ra chơi một mình cũng rất thú vị.
Hắc hắc, về sau nếu Tiểu Mặc nhi không thích nàng làm phiền, nàng vẫn có thể tự chơi một mình mà không cần kinh động đến hắn.
Cổ Lỗ Lỗ hào hứng chạy đến thư phòng Hiên Ngọc Mặc nhưng không gặp, nàng cảm thấy có chút kỳ quái, bình thường Tiểu Mặc nhi luôn ở đây đọc sách, không lý nào hôm nay rảnh rỗi trốn đi ngủ sao?
Cổ Lỗ Lỗ tìm kiếm xung quanh vẫn không thấy bóng người, vì tìm không thấy Tiểu Mặc nhi trong lòng nàng có chút buồn bực. Tiểu Mặc nhi của mình đột nhiên biến mất, nàng khó chịu dẩu dẩu cái miệng nhỏ nhắn, dáng vẻ như một tiểu cô nương đang bị ủy khuất.
Bỗng nhiên, Cổ Lỗ Lỗ dừng cước bộ, nàng nhíu mày chăm chú lắng nghe. Giống như, giống như có tiếng nước? Nhưng vì sao lại có tiếng nước chảy? Cổ Lỗ Lỗ kỳ quái đi tới nơi phát ra âm thanh, rốt cục đến một gian phòng nhỏ thì dừng lại.
Nàng tò mò nhìn vào bên trong cửa sổ, thật là ngoài ý muốn, máu mũi của nàng cơ hồ muốn phun ra như suối. Áí chà. . . . . . Kia không phải Tiểu Mặc nhi sao, trời ạ, hoá ra hắn trốn ở chỗ này tắm rửa, hơn nữa. . . . . . còn đang để trần. . . . . .
Tuy rằng. . . . . . Tuy rằng nàng không phải chưa thấy qua thân thể hắn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đầy đủ như vậy . . . . . . Toàn bộ thân thể hắn. Cổ Lỗ Lỗ nuốt nuốt nước miếng một cách khó khăn, trong lòng nghĩ không thể nhìn nữa , chỉ là tầm mắt dường như bị khóa chặt, không thể rời đi đâu.
Hiên Ngọc Mặc dù sao cũng là người luyện võ, nhĩ lực rất tốt. Hắn quay đầu nhìn lại, bắt gặp Cổ Lỗ Lỗ đứng bên cửa sổ đang trợn mắt nhìn mình. Hiên Ngọc Mặc nhất thời lúng túng. Đáng chết. Hắn trong lòng nguyền rủa nói, vội kéo kéo quần áo phủ trên người.
“Cổ Lỗ Lỗ, rình xem nam nhân tắm rửa, làm sao ngươi có thể vô lại như vậy?” Hiên Ngọc Mặc có chút bất mãn, nhìn nàng nói.
Cổ Lỗ Lỗ nghe thấy giọng nói của Hiên Ngọc Mặc chợt hồi phục tinh thần. “Vô lại? Ta vô lại như thế nào? Ai kêu ngươi tắm rửa mà không đóng cửa phòng, ta còn nghĩ là ngươi đang cố ý câu dẫn ta cơ đây“.
Cổ Lỗ Lỗ cười xấu xa, nhìn bộ dáng kẻ trộm xấu xa kia đang cười, khiến cho Hiên Ngọc Mặc cảm thấy xấu hổ vô cùng. Lần đầu tiên, hắn dường như cảm thấy mình thật sự thất bại dưới tay nha đầu này.
Hiên Ngọc Mặc hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo, bước tới trước mặt Cổ Lỗ Lỗ. Tiểu nha đầu cười hì hì theo dõi hành động của hắn, chẳng qua ánh mắt kỳ quái kia làm cho hắn cảm thấy thực khó chịu. Tiểu nha đầu đã chạy tới đây, hẳn nên nghiêm chỉnh giáo huấn nàng mới được, nếu còn hành động lỗ mãng như vậy, về sau có lẽ sẽ nhìn cả nam nhân khác tắm rửa. Không biết sao, trong lòng hắn vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên có một cảm giác thật khó chịu.
Hắc hắc, về sau nếu Tiểu Mặc nhi không thích nàng làm phiền, nàng vẫn có thể tự chơi một mình mà không cần kinh động đến hắn.
Cổ Lỗ Lỗ hào hứng chạy đến thư phòng Hiên Ngọc Mặc nhưng không gặp, nàng cảm thấy có chút kỳ quái, bình thường Tiểu Mặc nhi luôn ở đây đọc sách, không lý nào hôm nay rảnh rỗi trốn đi ngủ sao?
Cổ Lỗ Lỗ tìm kiếm xung quanh vẫn không thấy bóng người, vì tìm không thấy Tiểu Mặc nhi trong lòng nàng có chút buồn bực. Tiểu Mặc nhi của mình đột nhiên biến mất, nàng khó chịu dẩu dẩu cái miệng nhỏ nhắn, dáng vẻ như một tiểu cô nương đang bị ủy khuất.
Bỗng nhiên, Cổ Lỗ Lỗ dừng cước bộ, nàng nhíu mày chăm chú lắng nghe. Giống như, giống như có tiếng nước? Nhưng vì sao lại có tiếng nước chảy? Cổ Lỗ Lỗ kỳ quái đi tới nơi phát ra âm thanh, rốt cục đến một gian phòng nhỏ thì dừng lại.
Nàng tò mò nhìn vào bên trong cửa sổ, thật là ngoài ý muốn, máu mũi của nàng cơ hồ muốn phun ra như suối. Áí chà. . . . . . Kia không phải Tiểu Mặc nhi sao, trời ạ, hoá ra hắn trốn ở chỗ này tắm rửa, hơn nữa. . . . . . còn đang để trần. . . . . .
Tuy rằng. . . . . . Tuy rằng nàng không phải chưa thấy qua thân thể hắn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đầy đủ như vậy . . . . . . Toàn bộ thân thể hắn. Cổ Lỗ Lỗ nuốt nuốt nước miếng một cách khó khăn, trong lòng nghĩ không thể nhìn nữa , chỉ là tầm mắt dường như bị khóa chặt, không thể rời đi đâu.
Hiên Ngọc Mặc dù sao cũng là người luyện võ, nhĩ lực rất tốt. Hắn quay đầu nhìn lại, bắt gặp Cổ Lỗ Lỗ đứng bên cửa sổ đang trợn mắt nhìn mình. Hiên Ngọc Mặc nhất thời lúng túng. Đáng chết. Hắn trong lòng nguyền rủa nói, vội kéo kéo quần áo phủ trên người.
“Cổ Lỗ Lỗ, rình xem nam nhân tắm rửa, làm sao ngươi có thể vô lại như vậy?” Hiên Ngọc Mặc có chút bất mãn, nhìn nàng nói.
Cổ Lỗ Lỗ nghe thấy giọng nói của Hiên Ngọc Mặc chợt hồi phục tinh thần. “Vô lại? Ta vô lại như thế nào? Ai kêu ngươi tắm rửa mà không đóng cửa phòng, ta còn nghĩ là ngươi đang cố ý câu dẫn ta cơ đây“.
Cổ Lỗ Lỗ cười xấu xa, nhìn bộ dáng kẻ trộm xấu xa kia đang cười, khiến cho Hiên Ngọc Mặc cảm thấy xấu hổ vô cùng. Lần đầu tiên, hắn dường như cảm thấy mình thật sự thất bại dưới tay nha đầu này.
Hiên Ngọc Mặc hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo, bước tới trước mặt Cổ Lỗ Lỗ. Tiểu nha đầu cười hì hì theo dõi hành động của hắn, chẳng qua ánh mắt kỳ quái kia làm cho hắn cảm thấy thực khó chịu. Tiểu nha đầu đã chạy tới đây, hẳn nên nghiêm chỉnh giáo huấn nàng mới được, nếu còn hành động lỗ mãng như vậy, về sau có lẽ sẽ nhìn cả nam nhân khác tắm rửa. Không biết sao, trong lòng hắn vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên có một cảm giác thật khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.