Ái Phi Của Trẫm Là Một Đứa Trẻ
Chương 17: TRÊU ĐÙA MỘT CHÚT VÌ KHÔNG VUI
Thiến Hề
30/03/2017
Còn có rất nhiều người nghe được âm thanh này…
Hiên Ngọc Mặc hơi bực mình, đang là ban ngày làm sao có quỷ? Hơn nữa quỷ thần là chuyện hoang đường, từ trước đến giờ Hiên Ngọc Mặc vẫn không tin, vì thế đối với lời nói của gia đinh này lại càng không muốn nghe.
“Ngươi dẫn đường trước, nếu bịa đặt, ta lấy đầu ngươi”.
“Nô tài nào dám lừa gạt Thái tử điện hạ”. Người hầu run run nói. Dẫn Hiên Ngọc Mặc đi về phía phòng chứa củi.
Phía sau phòng chứa củi Hiên Ngọc Mặc chưa từng đến, hắn ở Vân Tử Các có hơn 10 năm, nhưng cũng chỉ đến phòng ngủ và thư phòng, những nơi khác hắn đều không quan tâm. Đây là lần đầu tiên đến hậu viện, bỗng nhiên có một luồng gió lạnh quét qua mặt, trong không gian yên tĩnh có một mùi khét, không khí vắng vẻ đến kỳ lạ.
Quả nhiên, khi đến gần, trong không gian tĩnh lặng hắn nghe được âm thanh ca hát. Chẳng qua là…. Hắn bỗng nhiên nhíu mày lại, âm thanh này mặc dù đã cố ý hạ thấp giọng, nhưng lại nghe rất quen tai?
“Ta yêu ngươi, yêu ngươi, tựa như con chuột yêu gạo”.
Cứ nghĩ là quỷ thần nào đang gào khóc.
Hiên Ngọc Mặc hiện lên nét tươi cười trên mặt. Chắc chắn là nàng đang ở phía sau phòng chứa củi. Người hầu nhìn gương mặt tươi cười của Hiên Ngọc Mặc với vẻ khó hiểu, đang tỏ vẻ bàng hoàng, Hiên Ngọc Mặc đã quay đầu nhìn về phía hắn ra lệnh.
“Ta đi vào xem sao, ngươi dẫn mọi người về trước”. Hắn chỉ vào những người đi theo đang tỏ vẻ mặt sợ hãi.
Người hầu được lệnh tỏ vẻ vui mừng, không dám hỏi nhiều, cùng những người khác rút lui.
Mọi người về hết, Hiên Ngọc Mặc mới hướng về phía căn phòng bước vào. Tiểu nha đầu hại hắn lo lắng một ngày một đêm, hóa ra là trốn ở phòng chứa củi. Không biết là nàng đã đến đây vào lúc nào? Đêm qua bỏ đi liền chạy đến nơi này, đêm khuya nàng một chút cũng không sợ sao?
Tiếng hát lại tiếp tục vang lên, nhưng Hiên Ngọc Mặc khó có thể chấp nhận được những từ ngữ thô tục này. Nha đầu kia làm sao có thể học được những từ ngữ lung tung như vậy, tình yêu a, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có tư tưởng không đứng đắn.
Bên trong, Cổ Lỗ Lỗ vừa nghe phía ngoài có tiếng động, qua khe hở ở giữa nhìn thấy Hiên Ngọc Mặc ở bên ngoài. Nàng lén cười hắc hắc không ngừng, quả nhiên là đã dụ được hắn tìm đến. Tiểu Mặc nhi của nàng vẫn rất thông minh, có thể nhận ra giọng của nàng. Vì thưởng cho sự thông minh này, nàng quyết định phải dọa hắn một trận.
Nhưng Cổ Lỗ Lỗ còn chưa kịp hành động, của phòng chứa củi đã bị Hiên Ngọc Mặc đá văng ra. Cổ Lỗ Lỗ không kịp phản ứng, chỉ biết trừng mắt nhìn Hiên Ngọc Mặc cười xấu xa đang đứng trước cửa. Mọi tính toán đều mất hết, trời a, vì sao hắn lần nào cũng đoán chính xác suy tính của nàng.
Hiên Ngọc Mặc hơi bực mình, đang là ban ngày làm sao có quỷ? Hơn nữa quỷ thần là chuyện hoang đường, từ trước đến giờ Hiên Ngọc Mặc vẫn không tin, vì thế đối với lời nói của gia đinh này lại càng không muốn nghe.
“Ngươi dẫn đường trước, nếu bịa đặt, ta lấy đầu ngươi”.
“Nô tài nào dám lừa gạt Thái tử điện hạ”. Người hầu run run nói. Dẫn Hiên Ngọc Mặc đi về phía phòng chứa củi.
Phía sau phòng chứa củi Hiên Ngọc Mặc chưa từng đến, hắn ở Vân Tử Các có hơn 10 năm, nhưng cũng chỉ đến phòng ngủ và thư phòng, những nơi khác hắn đều không quan tâm. Đây là lần đầu tiên đến hậu viện, bỗng nhiên có một luồng gió lạnh quét qua mặt, trong không gian yên tĩnh có một mùi khét, không khí vắng vẻ đến kỳ lạ.
Quả nhiên, khi đến gần, trong không gian tĩnh lặng hắn nghe được âm thanh ca hát. Chẳng qua là…. Hắn bỗng nhiên nhíu mày lại, âm thanh này mặc dù đã cố ý hạ thấp giọng, nhưng lại nghe rất quen tai?
“Ta yêu ngươi, yêu ngươi, tựa như con chuột yêu gạo”.
Cứ nghĩ là quỷ thần nào đang gào khóc.
Hiên Ngọc Mặc hiện lên nét tươi cười trên mặt. Chắc chắn là nàng đang ở phía sau phòng chứa củi. Người hầu nhìn gương mặt tươi cười của Hiên Ngọc Mặc với vẻ khó hiểu, đang tỏ vẻ bàng hoàng, Hiên Ngọc Mặc đã quay đầu nhìn về phía hắn ra lệnh.
“Ta đi vào xem sao, ngươi dẫn mọi người về trước”. Hắn chỉ vào những người đi theo đang tỏ vẻ mặt sợ hãi.
Người hầu được lệnh tỏ vẻ vui mừng, không dám hỏi nhiều, cùng những người khác rút lui.
Mọi người về hết, Hiên Ngọc Mặc mới hướng về phía căn phòng bước vào. Tiểu nha đầu hại hắn lo lắng một ngày một đêm, hóa ra là trốn ở phòng chứa củi. Không biết là nàng đã đến đây vào lúc nào? Đêm qua bỏ đi liền chạy đến nơi này, đêm khuya nàng một chút cũng không sợ sao?
Tiếng hát lại tiếp tục vang lên, nhưng Hiên Ngọc Mặc khó có thể chấp nhận được những từ ngữ thô tục này. Nha đầu kia làm sao có thể học được những từ ngữ lung tung như vậy, tình yêu a, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có tư tưởng không đứng đắn.
Bên trong, Cổ Lỗ Lỗ vừa nghe phía ngoài có tiếng động, qua khe hở ở giữa nhìn thấy Hiên Ngọc Mặc ở bên ngoài. Nàng lén cười hắc hắc không ngừng, quả nhiên là đã dụ được hắn tìm đến. Tiểu Mặc nhi của nàng vẫn rất thông minh, có thể nhận ra giọng của nàng. Vì thưởng cho sự thông minh này, nàng quyết định phải dọa hắn một trận.
Nhưng Cổ Lỗ Lỗ còn chưa kịp hành động, của phòng chứa củi đã bị Hiên Ngọc Mặc đá văng ra. Cổ Lỗ Lỗ không kịp phản ứng, chỉ biết trừng mắt nhìn Hiên Ngọc Mặc cười xấu xa đang đứng trước cửa. Mọi tính toán đều mất hết, trời a, vì sao hắn lần nào cũng đoán chính xác suy tính của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.