Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

Chương 5:

Samson

12/01/2024

Lạc Tang quốc niên lịch năm một trăm ba mươi mốt, thái hoàng Thái Hậu được mọi người an táng đi về cõi tiên, tiểu Hoàng Thượng Phù Vân Khâu Trạch năm ấy bảy tuổi được tướng quân Thanh Vũ phò trợ lên tiêp quản triều chính, tên gọi là Tinh Trị Chi Kì.

Màn đêm đen kịt, thanh phong hề hề, thị vệ gác đêm cắt lượt luân phiên, thừa dịp khe hở, thân ảnh nhỏ xinh lặng yên đi sát qua người bọn họ.

Ô ô, thái hoàng Thái Hậu chỗ nàng dựa vào đã đi về cõi tiên, trong cung lại không thể yên ổn, mỗi khi nghĩ đến Mẫn Hách Vương gia kia sắc mặt âm hiểm cười, nàng liền gặp ác mộng, hoàn hảo hiện tại chính mình cũng mười tuổi, nghe các cung nữ nói trong thành thanh lâu đang chiêu tìm trẻ nhỏ, nàng đi nơi đó tìm chút việc nhỏ nuôi sống chính mình hẳn là không có vấn đề gì, chỉ cần có thể ra khỏi hoàng cung này, nàng liền tự do ……

“Đi đâu?” Mắt lạnh nhìn thân hình lén lút lén lút, thân ảnh bảy tuổi so với nàng mười tuổi lại cao hơn rất nhiều.

Bảy năm qua nàng cứ lặp lại chuyện này, không mệt sao? Nghĩ đến mỗi đêm luôn bị cái lạnh đánh tỉnh, hắn thực nên lo lắng có nên hay không nên “Ở riêng”, hơn nữa, tư thế ngủ của nàng có điểm xấu xí.

“Nhà vệ sinh.” Đem gánh nặng vứt ra ngoài tường, nàng bắt đầu dựng thang, thân thủ linh hoạt, đó là kinh nghiệm nàng không ngừnng tích lũy trong bảy năm, phải nhanh, phải nhanh.

“Đi nhà vệ sinh bên ngoài cung?” Trên trán gân xanh hiện lên.

“Không đúng, phải nói là đi nhà vệ sinh ở kỹ viện, nhìn xem.” Một thân nam trang nàng hưng phấn mà bắt đầu leo lên, đây là bức tường thành cuối cùng nàng tìm được, nghe Mộc Diệp nói, chỉ cần ra khỏi bức tường này, bên ngoài chính là Lạc Tang thành, không biết ban đêm bên ngoài có hay không cũng như hoàng cung tĩnh mịch như vậy?

“Trở về ngủ.” Một kiếm chém đứt cây thang, ôm lấy tiểu thân ảnh ngã xuống, trực tiếp mang đi……

Ai, ngồi ở trên long sàng, Y Y không ngừng ca thán, tốt xấu cũng xem chính mình bảy năm trước liều chết cứu hắn một mạng mà thả nàng ra khỏi cung, như vậy nàng cũng không cần phải trèo tường,hết lần này đến lần khác hắn tựa như một cá thể bằng sắt thép, ý chí kiên cường không thôi, nói cái gì cũng không chịu cho nàng ra ngoài.

“Khâu Trạch, thái hoàng Thái Hậu đi về cõi tiên, ngươi còn có thể ngủ được sao?” Có lẽ, không bao lâu, hoàng Thục phi sẽ mang theo ông con nàng giết người như ngóe xông vào đây.

Nằm xuống bên cạnh thân thể bé nhỏ, bên trong cung điện đèn đuốc sáng trưng,gương mặt tuy là non nớt cũng đã tuấn mỹ dần dần mà xuất hiện sầu bi.

“Nàng sợ chết sao?” Hắn cầm nắm tay nhỏ bé của nàng thưởng thức.

Thật sự là kỳ quái, rõ ràng vài năm trước, nàng còn chỉ vào hắn kêu hắn là quả bí lùn, không nghĩ tới, mới chỉ chớp mắt, hắn lại có thể đem nàng nơi nơi gây rắc rối ôm tiến trong lòng làm người tránh gió cho nàng.

Cười gượng hai tiếng, nguyên lai hắn hiểu được nàng không phải khổ sở vì chuyện thái hoàng Thái Hậu, mà là vì “Sinh kế” về sau.

“Mộc Hiệp dạy nàng ma thuật đến đâu rồi?” Đôi mắt màu tím thẳng tắp nhìn tiểu hoàng phi chột dạ cúi đầu, không cần nhiều lời, tám lạng nửa cân.



“Có Mộc Hiệp bảo hộ bên người, vì cái gì còn muốn ta đi học?” Nàng than thở, huống hồ chính mình thật sự không có cái khả năng trời cho ấy, chỉ là bối huyễn chư, đều nhanh yếu hấp hối.

“Người cũng có lúc thất thủ,ngựa cũng có lúc mất móng, hắn không có khả năng lúc nào cũng bảo hộ nàng được.” Hắn cũng muốn chuyên tâm cho triều chính, nàng nếu không thật sự luyện tập,chờ tới khi Mộc Hiệp tìm được thì nàng đã là một thi thể rồi.

Ân hừ, lại bắt đầu nhắc tới, mặt ngoài lãnh khốc, kỳ thật chả khác gì lão mụ tử cằn nhằn, rõ ràng nàng không dạy hắn lắm miệng như thế.

Bảy năm trước, bởi vì chuyện hoàng Thục phi, liền bị thái hoàng Thái Hậu an bài hai người bọn họ cùng ở tại điện Long Minh, cho nên, bộ dáng hắn cởi chuồng cũng đều bị nàng nhìn đến, hiện tại trưởng thành, hắn lại quay đầu dạy bảo nàng.

“Ta, sẽ cố gắng.” Có lẽ, nàng cũng ngang ngạnh đủ, cũng chỉ có đem ma thuật luyện tốt, cơ hội rời khỏi hoàng cung mới có thể càng lớn.

“Không có bên ngoài, cũng muốn có điểm nội hàm.” Lạnh lạnh phun ra một câu, nhắm lại mắt, đi gặp chu công.

Bề ngoài? Chính mình lại không có hủy dung, làm sao lại không có bên ngoài ? Nghe xong lời hắn, Y Y trực tiếp nhảy xuống giường, xem xét trái phải gương mặt mình trong gương, khuôn mặt nhỏ nhắn như quả đào cùng đôi mắt tròn tròn như 2 quả nho, mũi thẳng thắn thanh tú khéo léo,bên dưới là đôi môi đỏ mọng, thấy thế nào thì về sau cũng sẽ là vị đại mỹ nhân, làm sao xấu ?

“Gió nổi lên, sầu biệt ly, gió thổi lạc, người cũ gặp lại, nếu hỏi kiếp này kiếp sau, số mệnh vốn là không giới hạn, không biết làm sao quay lại quê cũ……” Giọng hát mượt mà, hùng hậu của nam tử, hình như có chút phiêu tán, mỗi một nốt nhạc, đều như thắt chặt trái tim, phối hợp cùng nhau phập phồng, giống như âm thanh của tự nhiên, luôn đi cùng dòng nước, mãi mãi không nghỉ.

“Ngân Nhi, ba mươi năm không thấy, ngươi vẫn còn nhớ rõ khúc nhạc này?” Thanh âm ôn nhu ở bên tai vang lên, như gió xuân thổi qua, vừa rõ ràng, lại xa xôi, với không tới, mà ngay gần bên tai.

Nàng đột nhiên xoay người, nam tử đứng phía sau cao ngất, áo trắng tóc đen, phiêu phiêu dật dật, không trát không thúc( thoát tục không gò bó), hơi hơi phất phơ, lộ ra thân ảnh treo ở giữa không trung, cứ như thần thánh xuống trần. Hắn da thịt ẩn ẩn có bóng sáng lưu động, trong ánh mắt chớp động một loại quang mang ngọc lưu ly. Dung mạo như họa, xinh đẹp căn bản là không giống chân nhân, loại dung mạo này, loại phong nghi này, căn bản đã muốn là hết thảy siêu việt nhân loại xinh đẹp.

“Ngươi là ai?” Nhìn lên, cứ như gặp được thần tiên, thân thể không thể động đậy, nàng tò mò mở to mắt.

Cười nhạt không nói, hắn lướt nhẹ xuống, tay mĩ ngọc cầm sợi tóc mềm nhẹ của nàng đưa lên mũi hít, ánh mắt trong suốt nhìn không thấy bụi trần.

Một tay kia, từ trong lòng lấy ra một chiếc vòng ngọc phượng hoàng nhiều màu sắc đưa tới trước mặt của nàng, đôi mắt ngọc lưu ly nhu hòa mà dừng ở nàng.

“Đưa ta?” Tiếp lấy trong tay, cực yêu thích thưởng thức, trong đầu xẹt qua đau đớn, nàng che ngực, vì cái gì, có cảm giác đau đớn như thế?

Trên mặt đất bị vài giọt mưa làm mềm, hoảng sợ phát hiện, đó là nước mắt chính mình.



“Ngân Nhi, đừng khóc,” Hắn thân thủ ôm nàng vào lòng, chụp tấm lưng non nớt vỗ về,“Vô luận thiên sơn vạn thủy, ta cũng sẽ tìm được nàng, yên lặng không quên, dắt tay hồi quê cũ.”

Yên lặng không quên, dắt tay hồi quê cũ…… Nhấm nuốt những lời này, trong mắt nước mắt như cũ tràn ra, tựa đầu vào bờ vai của hắn, trong lòng tựa hồ cảm giác được một mảnh an hòa, trước mắt tựa như một mảnh thanh sơn, đàn chim bay nhảy, âm thanh thiên nhiên cùng hoa nở, khắp nơi thanh khiết như tuyết, đẹp tới nỗi khiến người ta hít thở không thông.

“Đó là cố hương của chúng ta sao?” Không thể tin nổi, nàng thấp giọng hỏi, hai tay gắt gao nắm chặt lưng áo hắn, cảm thấy hắn sẽ rời đi.

“Có địa phương Thiên Âm hoa khai, kia, đó là cố hương, Ngân Nhi……” Cúi đầu xuống, in lại dấu hôn lên trán nàng, ngẩng đầu là lúc có hình vẽ một đóa Thiên Âm hoa ở giữa hai cặp lông mày của nàng nở rộ.

Yên lặng không quên, dắt tay hồi quê cũ……

~~~

Đột nhiên mở hai mắt, chống lại đôi mắt màu tím, nàng hơi sửng sốt, là mộng!

“Nàng mơ thấy cái gì ?” Phù Vân Khâu Trạch đứng dậy, nhìn bình minh đang dần mở, khóe mắt không khỏi phiết về hướng chiếc gối rồng bị nước mắt làm sũng nước, nàng khóc một đêm.

“Ta, không nhớ rõ.” Nàng vỗ vỗ đầu, thấy vừa tỉnh, đầu trống rỗng không một hình ảnh.

Mờ mịt nhìn chung quanh, vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cõi mộng, kia Đóa Thiên Âm hoa nở rộ, mũi tựa hồ có thể ngửi được mùisáp ngọt.

Không đúng!

Phù Vân Khâu Trạch hai mắt ôn hòa chốc lát trở nên cảnh giác, một tay ôm Y Y vẫn nằm ở trên giường, một tay cầm kiếm đặt trên đầu giường trường, nhìn hướng cửa chậm rãi mở ra.

Quái dị, không có ai, cứ như là bị gió thổi làm bật mở.

Hắn giận tái mặt, Long Minh điện chi môn, hẳn là dùng kim cương đúc thành, đừng nói là bạo phong, mặc dù là lốc xoáy cũng rất khó mở cửa ra, bởi vì cửa này là một cơ quan được sắp đặt rất kỹ, chỉ có ấn chốt mở, cửa mới có thể mở ra.

Nói cách khác, người tới là người có công lực không thể khinh thường.

“Ngươi làm gì? Ngô!” Không có nhận ra, Y Y nhìn chính mình bị che miệng, đột nhiên phát giác, thật sự có điểm không thích hợp!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook