Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường
Chương 6:
Samson
21/02/2024
Bên trong Long Minh điện, cung nữ cùng thị vệ đứng gác đều lâm vào mê man, ngọn đèn mờ nhạt bị một trận gió quái dị thổi tắt, nội điện rộng lớn bị bao trùm bởi một cỗ sương mù màu vàng dày đặc, quanh quẩn bốn phía, làm cho người khác không thể thấy rõ ràng sự vật bên ngoài, mà trong sương mù dày đặc ẩn ẩn hỗn loạn mùi huân y thảo, ngửi được mùi này ai cũng sẽ thấy buồn ngủ.
Hai người mí mắt bắt đầu rơi xuống, Y Y nhịn không được rung hai cái,“Đông” một tiếng đụng vào phía trên đầu giường liền trở nên thanh tỉnh.
“Là mê dược!” Phù Vân Khâu Trạch bước lên đổ bình trà trên bàn, lấy một chiếc khăn đưa nàng rồi lại lấy một cái cho mình.
Vụ, thản nhiên tán đi, một vị nữ tử lả lướt đứng trong nội điện, mang mặt nạ màu hồng phấn nhìn không ra là biểu tình gì, làn váy đỏ tươi thật dài rối tung rối mù, hai chân trần trụi không sợ mặt đá cẩm thạch lạnh vào buổi sớm mà dẫm lên.(Ta cảm giác như đang edit tr kinh dị….)
“Hì hì……” Nàng thấp giọng cười, như loài rắn vươn đầu lưỡi liếm cái mặt nạ.
Thân thủ sờ sờ cánh tay ngọc đang nổi da gà, Y Y không khỏi hướng phía sau hai bước chân về phía Khâu Trạch, thật giống sát thủ yêu nữ, trong lòng sợ hãi đột nhiên tăng lên.
“Ngươi là ai!” Không bối rối, Phù Vân Khâu Trạch nắm chặt kiếm trong tay, một tiếng bén nhọn khẩu tiếu (huýt sáo) cũng từ khóe môi bật ra.
“Hì hì,” Nữ tử nhìn làn váy lửa đỏ của mình, cười đến hết sức quỷ dị,“Vô dụng thôi, các ngươi đã lâm vào ma thuật của ta,người bên ngoài, là nghe không được, ở trong này, ta có thể vô thanh vô tức giết các ngươi, tựa như bóp chết con kiến,chỉ đơn giản như vậy thôi.”
“Ngươi là người bộ tộc ma thuật?” Y Y trên mặt vui vẻ, đang muốn tiến lên.
Một cánh tay bỗng chắn ở trước mặt của nàng, không cho nàng đi lên phía trước nửa bước, Phù Vân Khâu Trạch lắc lắc đầu, ý bảo nàng tránh ở phía sau mình.
Quả thực, nữ tử nghe được bộ tộc ma thuật, sắc mặt biến đổi nhanh, một tay chỉ hướng một người cung nữ, năm ngón tay nắm chặt, cung nữ kia nhất thời đổ máu mà chết, tựa lá rụng, nhẹ nhàng ngã xuống đất.
“Bộ tộc ma thuật, chẳng qua là một đám phế vật, bọn họ lại có thể nào so sánh với ta? Nghĩ tới ta Hồng Nguyệt năm đó chiến thắng ma thuật thứ sát, bọn tiểu quỷcác ngươi còn chưa có sinh ra, dám lấy bọn họ cùng ta so sánh? Hừ, thực buồn cười.” Đầu lưỡi càng không ngừng liếm láp mặt nạ, nàng cười đến hết sức bừa bãi, hương vị máu tươi của cung nữ kich thích đến ma tính,đôi chân trần bắt đầu đi một bước hướng Phù Vân Khâu Trạch.
“Uy, ngươi đừng lại đây!” Tránh ở phía sau hắn,Y Y đụng chạm bức tường lạnh như băng, đã không còn đường thối lui.
Phù Vân Khâu Trạch có vẻ hết sức trấn định, trường kiếm chỉ thẳng mặt nạ nữ tử, Thứ Sát, vị trưởng lão ma thuật trước đây, ma thuật của hắn đã vô cùng xuất thần nhập hóa, đúng là bại dưới tay nàng ta, xem ra, cũng chỉ có thể ra hạ sách này……
“Hoàng Thục phi cho ngươi cái gì?” Hắn mày kiếm nhíu lại.
Đi tới cước bộ một chút, Hồng Nguyệt mờ mịt nhìn hắn, bên trái chân trần vạch lên mặt đất từng vòng, giống như động tác lơ đãng hiện ra do dự của nàng.
“Tiếp nhiệm vụ, lại không thể có thể phản bội, đây là tôn chỉ của sát thủ.”
Tạm dừng cước bộ lại tiếp tục đi tới.
“Cho dù là trả thù lao gấp đôi?” Hắn trong lòng đã rõ, sát thủ này, quả thật là cao thủ đẳng cấp hoàng Thục phi phái tới, chẳng qua……
Đi tới cước bộ tiếp tục dừng một chút, cũng là không có gì do dự, nàng vươn một tay, đối với Phù Vân Khâu Trạch, tính cho một chiêu mất mạng.
Nghĩ đến vừa rồi cung nữ kia tử mạng, Y Y sợ tới mức ôm lấy cổ Khâu Trạch.
“Không!”
“Nếu giao dịch bất thành, như vậy, tái kiến, Hồng Nguyệt, hy vọng ngươi có thể sống đi ra ngoài.” Bên môi nổi lên ý cười đủ để đóng băng ngàn năm, Phù Vân Khâu Trạch tay không biết khi nào ấn một cái cơ quan phía trên, ý đồ muốn lật chuyển, tính cả Y Y phía sau cùng nhau chuyển tới một mặt tường khác.
“Oành!” cửa Long Minh điện tự động đóng lại.
Chẳng qua, cao thủ này đầu óc thật sự không được tốt lắm!( Song : Đây là câu nói tiếp tục câu nói dở bên trên,haizzz…)
Mặt tường vừa chuyển, Phù Vân Khâu Trạch nhíu mi, dùng sức tách đôi tay đang ôm chặt ôm lấy cổ chính mình, nghiêng thân đi, nàng sắc mặt tái nhợt mím chặt đôi môi, mồ hôi toát ra trên trán, mềm nhũn xanh xao tại trên người hắn.
“Nôn! Cái bà Hồng Nguyệt thật là khủng bố ……” Y Y nhớ tới một người đồng dạng khủng bố như vậy, Mẫn Hách Vương gia.
“Không thể nói chuyện, trước hết nghỉ ngơi,” Bất đắc dĩ hai mắt quét nàng, một tay nắm bàn tay nàng đang cầm chặt lưng áo hắn chậm rãi dắt vào sâu bên trong, mới vừa đi vài bước, hắn cúi đầu,“Tiếng thét chói tai của nàng thật là khó nghe.”
Thân thể mềm mại tựa vào trên người hắn cứng đờ, trì hoãn trong một lát, vẫn là tựa đầu vào trong lòng hắn, toàn thân không ngừng run run, mặc cho nước mắt cố nén chảy xuống.
Khẽ thở dài, không tiếng động chụp bả vai của nàng vỗ về, lần đầu tiên cảm thấy người trong lòng gầy yếu như thế.
“Ngươi vừa rồi chân cũng run lên hai cái đi?” Nàng thấp giọng nói.
“……” Mi tâm run lên, hắn trực tiếp ôm lấy cả người nàng,“Chúng ta trước đi ra ngoài.”
Lối đi thông cửa ngoài chính Long Minh điện, không tới một khắc, liền theo cầu thang bên dưới mà ra, Mộc Hiệp chờ đã lâu, nhìn thấy hai người đi ra, không khỏi mừng rỡ.
“Hoàng Thượng, hoàng phi, các ngươi không có việc gì đi? Thần vốn không nên làm cho Hoàng Thượng cùng hoàng phi dính vào nguy hiểm.”
Đem người trong lòng thả xuống dưới, ánh mắt thâm trầm chuyển hướng cửa điện Long Minh, sương mù dày đặc bên trong sớm tiêu tán, nữ tử mang mặt nạ đứng ở trong điện, duỗi thẳng đầu lưỡi vẫn như cũ liếm cái mặt nạ, vui cười ra tiếng, hai chân nhẹ nhàng nhảy múa, làn váy thật dài thản nhiên xoay tròn, giống như ánh nắng chiều, lại giống như đóa hoa anh túc tràn ra, xa hoa mà lại mang theo độc tố chết người.
“Mộc Hiệp, ngươi có thể thắng được nàng ta sao?” Y Y vươn cái đầu, hai tròng mắt kinh ngạc nhìn nữ tử bên trong nội điện.
“Thứ Sát là sư phó của ta.” Mộc Hiệp cắn nhanh hàm răng, sát sư chi cừu(Thù giết thầy), bất cộng đái thiên(không đội trời chung), cho dù không thắng được, cũng tuyệt không thể để nàng tổn thương đến Hoàng Thượng cùng hoàng phi.
Lợi dụng thuật truyền âm để nghe được hai người đối thoại, Hồng Nguyệt chuyển động cước bộ chậm vài phần, lập tức lại nhanh hơn, trào phúng nhìn cánh cửa vững chắc, một cái cửa này cũng có thể nhốt được nàng sao?
“Xem ra đệ tử Thứ Sát cũng không ra gì, trốn tránh làm rùa đen rụt đầu, để ta đến hảo hảo dạy dỗ một chút.” Cười duyên, làn váy trên người chuyển động phạm vi dần dần thành lớn, bên trong nội điện gió lốc mãnh liệt, tựa như đem cầm lợi kiếm, đem mọi vật trong điện hủy hoại, cung nữ cùng thị vệ, cũng bị xé thành mảnh nhỏ.(Song : Linh nhi, ta sợ …. Ta thề ta là người rất ghét vào bệnh viện,đặc biệt là khoa chấn thương =(( Lik: …Me too, )
Cửa, ầm ầm sập.
Thân ảnh màu hồng không nhanh không chậm lấy bộ dáng nhẹ nhàng đi ra, mái tóc bay lên che khuất mặt nạ màu trắng nhiễm màu máu đỏ, chân trần dẫm nát phía trên cánh cửa vừa sập, chân trái vẫn vạch lên đất vòng tròn.
“Đã lâu không gặp, ngươi vẫn là diện mạo này a, sư mẫu.” Tuôn ra một câu dao động lòng người, Mộc Hiệp hai tay đan chéo trùng điệp(cách nắm tay chào,xem phim là thấy), trong miệng nhớ kỹ chú ngữ ma thuật [ kính. Tuyệt sát ].
“Sư mẫu?” Y Y trừng lớn hai mắt,“Này nêu nữ bao nhiêu tuổi ?” Một thân trang phục thiếu nữ, vô luận thấy thế nào, đều là bộ dáng mười bảy,mười tám tuổi, cư nhiên là sư mẫu Mộc Hiệp?
“Bảy mươi.” đúng như dự liệu, Khâu Trạch liền lôi kéo cánh tay nộn nộn của nàng cách xa trăm thước.
Cái lưỡi nhô ra như thằn lằn liếm mặt nạ, Hồng Nguyệt trầm mặc không nói, nhìn tư thế tay hắn, trong đầu hiện lên thân ảnh người nào đó cùng chính mình quyết đấu, hai mắt kiên quyết mà tràn ngập sát ý, ngay cả đến chết, hận ý trong ánh mắt vẫn chưa tiêu tán, mỗi đêm, như quỷ mỵ ở trong mộng bồi hồirồi giật mình tỉnh giấc.(Lik: ta thấy cái lưỡi thè ra liếm mặt nạ thật là giống con rắn, ngươi nghĩ như thế nào Song Nhi Song:ta cũng thấy thế)
“Lại là [ kính. Tuyệt sát ] sao? Mộc Hiệp, chẳng lẽ ngươi quên, Thứ Sát chính là bởi vì chiêu này mà chết trong tay ta?” Bỗng nhiên thở dài nói, từ sau thân xuất ra một cái quạt lông màu đỏ, vạn phần quyến luyến mà lại quý trọng.
“Mộc Hiệp, cố lên!” Xa xa nắm chặt quyền đầu, Y Y bắt đầu phất cờ hò reo, hoàn toàn không chú ý tới trên trán Khâu Trạch toát ra mồ hôi, sắc mặt hiện ra màu trắng không tự nhiên.
Không để ý đến Hồng Nguyệt châm chọc khiêu khích, Mộc Hiệp tiếp tục thi hành ma thuật.
“Kính, diệt, duyến, khởi!”(Nguyên văn, lời chú, hỏi ta, ta chịu)
Theo một tiếng quát lớn, mặt đất trong lúc đó như có trăm mặt huyền băng trôi nổi bay lên, khí lạnh thấu xương, từ trên xuống dưới làm thành hình dáng một quả cầu tròn, đem Hồng Nguyệt vây ở trong đó.(Ai xem phim sẽ hình dung tốt đoạn này).
Hai người mí mắt bắt đầu rơi xuống, Y Y nhịn không được rung hai cái,“Đông” một tiếng đụng vào phía trên đầu giường liền trở nên thanh tỉnh.
“Là mê dược!” Phù Vân Khâu Trạch bước lên đổ bình trà trên bàn, lấy một chiếc khăn đưa nàng rồi lại lấy một cái cho mình.
Vụ, thản nhiên tán đi, một vị nữ tử lả lướt đứng trong nội điện, mang mặt nạ màu hồng phấn nhìn không ra là biểu tình gì, làn váy đỏ tươi thật dài rối tung rối mù, hai chân trần trụi không sợ mặt đá cẩm thạch lạnh vào buổi sớm mà dẫm lên.(Ta cảm giác như đang edit tr kinh dị….)
“Hì hì……” Nàng thấp giọng cười, như loài rắn vươn đầu lưỡi liếm cái mặt nạ.
Thân thủ sờ sờ cánh tay ngọc đang nổi da gà, Y Y không khỏi hướng phía sau hai bước chân về phía Khâu Trạch, thật giống sát thủ yêu nữ, trong lòng sợ hãi đột nhiên tăng lên.
“Ngươi là ai!” Không bối rối, Phù Vân Khâu Trạch nắm chặt kiếm trong tay, một tiếng bén nhọn khẩu tiếu (huýt sáo) cũng từ khóe môi bật ra.
“Hì hì,” Nữ tử nhìn làn váy lửa đỏ của mình, cười đến hết sức quỷ dị,“Vô dụng thôi, các ngươi đã lâm vào ma thuật của ta,người bên ngoài, là nghe không được, ở trong này, ta có thể vô thanh vô tức giết các ngươi, tựa như bóp chết con kiến,chỉ đơn giản như vậy thôi.”
“Ngươi là người bộ tộc ma thuật?” Y Y trên mặt vui vẻ, đang muốn tiến lên.
Một cánh tay bỗng chắn ở trước mặt của nàng, không cho nàng đi lên phía trước nửa bước, Phù Vân Khâu Trạch lắc lắc đầu, ý bảo nàng tránh ở phía sau mình.
Quả thực, nữ tử nghe được bộ tộc ma thuật, sắc mặt biến đổi nhanh, một tay chỉ hướng một người cung nữ, năm ngón tay nắm chặt, cung nữ kia nhất thời đổ máu mà chết, tựa lá rụng, nhẹ nhàng ngã xuống đất.
“Bộ tộc ma thuật, chẳng qua là một đám phế vật, bọn họ lại có thể nào so sánh với ta? Nghĩ tới ta Hồng Nguyệt năm đó chiến thắng ma thuật thứ sát, bọn tiểu quỷcác ngươi còn chưa có sinh ra, dám lấy bọn họ cùng ta so sánh? Hừ, thực buồn cười.” Đầu lưỡi càng không ngừng liếm láp mặt nạ, nàng cười đến hết sức bừa bãi, hương vị máu tươi của cung nữ kich thích đến ma tính,đôi chân trần bắt đầu đi một bước hướng Phù Vân Khâu Trạch.
“Uy, ngươi đừng lại đây!” Tránh ở phía sau hắn,Y Y đụng chạm bức tường lạnh như băng, đã không còn đường thối lui.
Phù Vân Khâu Trạch có vẻ hết sức trấn định, trường kiếm chỉ thẳng mặt nạ nữ tử, Thứ Sát, vị trưởng lão ma thuật trước đây, ma thuật của hắn đã vô cùng xuất thần nhập hóa, đúng là bại dưới tay nàng ta, xem ra, cũng chỉ có thể ra hạ sách này……
“Hoàng Thục phi cho ngươi cái gì?” Hắn mày kiếm nhíu lại.
Đi tới cước bộ một chút, Hồng Nguyệt mờ mịt nhìn hắn, bên trái chân trần vạch lên mặt đất từng vòng, giống như động tác lơ đãng hiện ra do dự của nàng.
“Tiếp nhiệm vụ, lại không thể có thể phản bội, đây là tôn chỉ của sát thủ.”
Tạm dừng cước bộ lại tiếp tục đi tới.
“Cho dù là trả thù lao gấp đôi?” Hắn trong lòng đã rõ, sát thủ này, quả thật là cao thủ đẳng cấp hoàng Thục phi phái tới, chẳng qua……
Đi tới cước bộ tiếp tục dừng một chút, cũng là không có gì do dự, nàng vươn một tay, đối với Phù Vân Khâu Trạch, tính cho một chiêu mất mạng.
Nghĩ đến vừa rồi cung nữ kia tử mạng, Y Y sợ tới mức ôm lấy cổ Khâu Trạch.
“Không!”
“Nếu giao dịch bất thành, như vậy, tái kiến, Hồng Nguyệt, hy vọng ngươi có thể sống đi ra ngoài.” Bên môi nổi lên ý cười đủ để đóng băng ngàn năm, Phù Vân Khâu Trạch tay không biết khi nào ấn một cái cơ quan phía trên, ý đồ muốn lật chuyển, tính cả Y Y phía sau cùng nhau chuyển tới một mặt tường khác.
“Oành!” cửa Long Minh điện tự động đóng lại.
Chẳng qua, cao thủ này đầu óc thật sự không được tốt lắm!( Song : Đây là câu nói tiếp tục câu nói dở bên trên,haizzz…)
Mặt tường vừa chuyển, Phù Vân Khâu Trạch nhíu mi, dùng sức tách đôi tay đang ôm chặt ôm lấy cổ chính mình, nghiêng thân đi, nàng sắc mặt tái nhợt mím chặt đôi môi, mồ hôi toát ra trên trán, mềm nhũn xanh xao tại trên người hắn.
“Nôn! Cái bà Hồng Nguyệt thật là khủng bố ……” Y Y nhớ tới một người đồng dạng khủng bố như vậy, Mẫn Hách Vương gia.
“Không thể nói chuyện, trước hết nghỉ ngơi,” Bất đắc dĩ hai mắt quét nàng, một tay nắm bàn tay nàng đang cầm chặt lưng áo hắn chậm rãi dắt vào sâu bên trong, mới vừa đi vài bước, hắn cúi đầu,“Tiếng thét chói tai của nàng thật là khó nghe.”
Thân thể mềm mại tựa vào trên người hắn cứng đờ, trì hoãn trong một lát, vẫn là tựa đầu vào trong lòng hắn, toàn thân không ngừng run run, mặc cho nước mắt cố nén chảy xuống.
Khẽ thở dài, không tiếng động chụp bả vai của nàng vỗ về, lần đầu tiên cảm thấy người trong lòng gầy yếu như thế.
“Ngươi vừa rồi chân cũng run lên hai cái đi?” Nàng thấp giọng nói.
“……” Mi tâm run lên, hắn trực tiếp ôm lấy cả người nàng,“Chúng ta trước đi ra ngoài.”
Lối đi thông cửa ngoài chính Long Minh điện, không tới một khắc, liền theo cầu thang bên dưới mà ra, Mộc Hiệp chờ đã lâu, nhìn thấy hai người đi ra, không khỏi mừng rỡ.
“Hoàng Thượng, hoàng phi, các ngươi không có việc gì đi? Thần vốn không nên làm cho Hoàng Thượng cùng hoàng phi dính vào nguy hiểm.”
Đem người trong lòng thả xuống dưới, ánh mắt thâm trầm chuyển hướng cửa điện Long Minh, sương mù dày đặc bên trong sớm tiêu tán, nữ tử mang mặt nạ đứng ở trong điện, duỗi thẳng đầu lưỡi vẫn như cũ liếm cái mặt nạ, vui cười ra tiếng, hai chân nhẹ nhàng nhảy múa, làn váy thật dài thản nhiên xoay tròn, giống như ánh nắng chiều, lại giống như đóa hoa anh túc tràn ra, xa hoa mà lại mang theo độc tố chết người.
“Mộc Hiệp, ngươi có thể thắng được nàng ta sao?” Y Y vươn cái đầu, hai tròng mắt kinh ngạc nhìn nữ tử bên trong nội điện.
“Thứ Sát là sư phó của ta.” Mộc Hiệp cắn nhanh hàm răng, sát sư chi cừu(Thù giết thầy), bất cộng đái thiên(không đội trời chung), cho dù không thắng được, cũng tuyệt không thể để nàng tổn thương đến Hoàng Thượng cùng hoàng phi.
Lợi dụng thuật truyền âm để nghe được hai người đối thoại, Hồng Nguyệt chuyển động cước bộ chậm vài phần, lập tức lại nhanh hơn, trào phúng nhìn cánh cửa vững chắc, một cái cửa này cũng có thể nhốt được nàng sao?
“Xem ra đệ tử Thứ Sát cũng không ra gì, trốn tránh làm rùa đen rụt đầu, để ta đến hảo hảo dạy dỗ một chút.” Cười duyên, làn váy trên người chuyển động phạm vi dần dần thành lớn, bên trong nội điện gió lốc mãnh liệt, tựa như đem cầm lợi kiếm, đem mọi vật trong điện hủy hoại, cung nữ cùng thị vệ, cũng bị xé thành mảnh nhỏ.(Song : Linh nhi, ta sợ …. Ta thề ta là người rất ghét vào bệnh viện,đặc biệt là khoa chấn thương =(( Lik: …Me too, )
Cửa, ầm ầm sập.
Thân ảnh màu hồng không nhanh không chậm lấy bộ dáng nhẹ nhàng đi ra, mái tóc bay lên che khuất mặt nạ màu trắng nhiễm màu máu đỏ, chân trần dẫm nát phía trên cánh cửa vừa sập, chân trái vẫn vạch lên đất vòng tròn.
“Đã lâu không gặp, ngươi vẫn là diện mạo này a, sư mẫu.” Tuôn ra một câu dao động lòng người, Mộc Hiệp hai tay đan chéo trùng điệp(cách nắm tay chào,xem phim là thấy), trong miệng nhớ kỹ chú ngữ ma thuật [ kính. Tuyệt sát ].
“Sư mẫu?” Y Y trừng lớn hai mắt,“Này nêu nữ bao nhiêu tuổi ?” Một thân trang phục thiếu nữ, vô luận thấy thế nào, đều là bộ dáng mười bảy,mười tám tuổi, cư nhiên là sư mẫu Mộc Hiệp?
“Bảy mươi.” đúng như dự liệu, Khâu Trạch liền lôi kéo cánh tay nộn nộn của nàng cách xa trăm thước.
Cái lưỡi nhô ra như thằn lằn liếm mặt nạ, Hồng Nguyệt trầm mặc không nói, nhìn tư thế tay hắn, trong đầu hiện lên thân ảnh người nào đó cùng chính mình quyết đấu, hai mắt kiên quyết mà tràn ngập sát ý, ngay cả đến chết, hận ý trong ánh mắt vẫn chưa tiêu tán, mỗi đêm, như quỷ mỵ ở trong mộng bồi hồirồi giật mình tỉnh giấc.(Lik: ta thấy cái lưỡi thè ra liếm mặt nạ thật là giống con rắn, ngươi nghĩ như thế nào Song Nhi Song:ta cũng thấy thế)
“Lại là [ kính. Tuyệt sát ] sao? Mộc Hiệp, chẳng lẽ ngươi quên, Thứ Sát chính là bởi vì chiêu này mà chết trong tay ta?” Bỗng nhiên thở dài nói, từ sau thân xuất ra một cái quạt lông màu đỏ, vạn phần quyến luyến mà lại quý trọng.
“Mộc Hiệp, cố lên!” Xa xa nắm chặt quyền đầu, Y Y bắt đầu phất cờ hò reo, hoàn toàn không chú ý tới trên trán Khâu Trạch toát ra mồ hôi, sắc mặt hiện ra màu trắng không tự nhiên.
Không để ý đến Hồng Nguyệt châm chọc khiêu khích, Mộc Hiệp tiếp tục thi hành ma thuật.
“Kính, diệt, duyến, khởi!”(Nguyên văn, lời chú, hỏi ta, ta chịu)
Theo một tiếng quát lớn, mặt đất trong lúc đó như có trăm mặt huyền băng trôi nổi bay lên, khí lạnh thấu xương, từ trên xuống dưới làm thành hình dáng một quả cầu tròn, đem Hồng Nguyệt vây ở trong đó.(Ai xem phim sẽ hình dung tốt đoạn này).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.