Chương 28: Bỏ Trốn Bất Thành
Lạc Lạc
20/03/2020
Một ngày trôi qua, Giai Hạ sức khoẻ của cô đã hoàn toàn bình phục, hôm nay là ngày cô cùng Vương Diệp Nguyên thành thân.
Mọi người qua lại đông đúc, treo đèn trang trí mọi thứ, Giai Hạ muốn đi ra khỏi phòng nhưng đám thị vệ ngăn lại, là chỉ thị của Vương Diệp Nguyên hắn muốn nhốt cô lại sợ cô bỏ trốn.
Giai Hạ lặng lẽ ngồi ở một góc, lúc này đám cung nữ đi vào trang điểm cho cô thay y phục cho cô, Giai Hạ bây giờ chỉ còn cái xác không hồn.
"Thành Thành, ta sắp thành thân rồi chàng không đến ta sẽ thực sự gả cho tên đó đấy" Giai Hạ thầm nghĩ trong lòng.
Lầm thứ hai rồi, cô đã là người của Vương Lệ Thành vậy mà Vương Diệp Nguyên vẫn muốn cô gả cho hắn, hắn điên rồi.
Giai Hạ chỉ biết cầu nguyện, cô đợi cho mấy cung nữ rời đi thì cô nhanh chân bỏ trốn, cô bắt một cung nữ mặc y phục của mình lén tẩu thoát, nhưng vừa ra gần tới cổng của hoàng cung thì bị ngăn lại.
"Ngươi đi đâu" đám thị vệ nhìn thấy cô che mặt trông khả nghi liền kéo lại hỏi.
"Nô tì đi ra ngoài thành mua chút đồ, do hoàng thượng sai bảo ạ"
"Ngươi rất khả nghi mau kéo màn che mặt xuống!!"
"Mặt nô tì trông rất đáng sợ nên các huynh tốt nhất đừng xem mặt ta" Giai Hạ đan tay vào nhau cố ý tránh ánh mắt của họ.
Bọn họ nhìn cô chầm chầm sau đón liền kéo mạnh chiếc màn che mặt của cô, gương mặt của Giai Hạ hoàn toàn lành lặng và bọn họ liền nhận ra cô.
"Hoàng hậu!!!"
Giai Hạ liền đá vào chân họ nhưng bất thành liền bị vác lên như một bao gạo mang về phòng, Vương Diệp Nguyên biết chuyện liền đi đến.
"Nàng muốn bỏ trốn?"
"..." Giai Hạ im lặng cúi gầm mặt, cô đang khóc cô không muốn nhìn thấy hắn.
"Hạ Nhi.... dù nàng không yêu ta nhưng chỉ cần nàng bên ta, nhất định ta sẽ khiến nàng động lòng"
"Ta thà chết cũng không muốn lấy tên cướp ngôi phản thần như ngươi!!!" Giai Hạ nói lớn đôi mắt đỏ hoe trừng hắn.
"Nàng nói ta sao cũng được mắng ta thế nào cũng được, miễn nàng thấy vui là được"
"Ta không hề vui, ở bên ngươi ta mãi mãi không bao giờ vui"
"Nàng đừng nói nhiều chuẩn bị cho kỹ chúng ta chuẩn bị bái đường"
Vương Diệp Nguyên nói rồi rời đi, một lát sau Giai Hạ được Thất Nhi đưa đến chỗ làm lễ bái đường, cô hoàn toàn không muốn cô đã ý định tự xác nhưng cô phải sống, cô muốn tìm Vương Lệ Thành.
Sau khi bái đường xong, cô đã trải qua hai lần bái đường đều bị ép buộc, Giai Hạ được đưa về phòng chuẩn bị động phòng hoa trúc.
Giai Hạ đã giấu trong người một con dao nhỏ, khi Vương Diệp Nguyên bước vào người hắn đã say mèm, Hắn đi đến chỗ cô vén màn lên.
"Hạ Nhi hôm nay nàng là người của trẫm, để trẫm hầu hạ nàng chu đáo"
Hắn ôm lấy cô, lần này nhất định không buông tay cô ra một lần nào nữa, Giai Hạ nở một nụ cười lạnh lấy con dao ra đâm vào lưng hắn.
Vương Diệp Nguyên khẽ nhăn mặt, gương mặt của Giai Hạ bình thản buông hắn ta ra, Vương Diệp Nguyên nhìn cô không chớp mắt.
"Vui chứ? Nàng rất muốn giết ta đúng không?"
"Đúng, ngươi đi chết đi!!"
"Ta để nàng giết ta đó, Vương Diệp Nguyên này chỉ có thể chết dưới tay nàng"
Vết thương của hắn chảy máu nhiều hơn, Giai Hạ lùi lại về sau nhìn ánh mắt của hắn rất đáng sợ.
"Nàng giết ta đi!!! Ta cho nàng cơ hội đấy"
"Ngươi đi ra ngoài đi!!" Giai Hạ khóc lớn lùi lại về phía sau.
"Được ta đi"
Vương Diệp Nguyên đưa tay rút con dao trên lưng mình ra, sau đó liền rời đi, Giai Hạ ôm lấy người mình khóc lớn, cô muốn về thế giới của mình.
Cô không muốn sông cuộc sống phải đấu tranh trong nội cung này nữa, cô muốn sống cuộc sống bình thường dù thất nghiệp nhưng vẫn tốt hơn.
"Mẹ, Phương Phương, con muốn về nhà..."
Mọi người qua lại đông đúc, treo đèn trang trí mọi thứ, Giai Hạ muốn đi ra khỏi phòng nhưng đám thị vệ ngăn lại, là chỉ thị của Vương Diệp Nguyên hắn muốn nhốt cô lại sợ cô bỏ trốn.
Giai Hạ lặng lẽ ngồi ở một góc, lúc này đám cung nữ đi vào trang điểm cho cô thay y phục cho cô, Giai Hạ bây giờ chỉ còn cái xác không hồn.
"Thành Thành, ta sắp thành thân rồi chàng không đến ta sẽ thực sự gả cho tên đó đấy" Giai Hạ thầm nghĩ trong lòng.
Lầm thứ hai rồi, cô đã là người của Vương Lệ Thành vậy mà Vương Diệp Nguyên vẫn muốn cô gả cho hắn, hắn điên rồi.
Giai Hạ chỉ biết cầu nguyện, cô đợi cho mấy cung nữ rời đi thì cô nhanh chân bỏ trốn, cô bắt một cung nữ mặc y phục của mình lén tẩu thoát, nhưng vừa ra gần tới cổng của hoàng cung thì bị ngăn lại.
"Ngươi đi đâu" đám thị vệ nhìn thấy cô che mặt trông khả nghi liền kéo lại hỏi.
"Nô tì đi ra ngoài thành mua chút đồ, do hoàng thượng sai bảo ạ"
"Ngươi rất khả nghi mau kéo màn che mặt xuống!!"
"Mặt nô tì trông rất đáng sợ nên các huynh tốt nhất đừng xem mặt ta" Giai Hạ đan tay vào nhau cố ý tránh ánh mắt của họ.
Bọn họ nhìn cô chầm chầm sau đón liền kéo mạnh chiếc màn che mặt của cô, gương mặt của Giai Hạ hoàn toàn lành lặng và bọn họ liền nhận ra cô.
"Hoàng hậu!!!"
Giai Hạ liền đá vào chân họ nhưng bất thành liền bị vác lên như một bao gạo mang về phòng, Vương Diệp Nguyên biết chuyện liền đi đến.
"Nàng muốn bỏ trốn?"
"..." Giai Hạ im lặng cúi gầm mặt, cô đang khóc cô không muốn nhìn thấy hắn.
"Hạ Nhi.... dù nàng không yêu ta nhưng chỉ cần nàng bên ta, nhất định ta sẽ khiến nàng động lòng"
"Ta thà chết cũng không muốn lấy tên cướp ngôi phản thần như ngươi!!!" Giai Hạ nói lớn đôi mắt đỏ hoe trừng hắn.
"Nàng nói ta sao cũng được mắng ta thế nào cũng được, miễn nàng thấy vui là được"
"Ta không hề vui, ở bên ngươi ta mãi mãi không bao giờ vui"
"Nàng đừng nói nhiều chuẩn bị cho kỹ chúng ta chuẩn bị bái đường"
Vương Diệp Nguyên nói rồi rời đi, một lát sau Giai Hạ được Thất Nhi đưa đến chỗ làm lễ bái đường, cô hoàn toàn không muốn cô đã ý định tự xác nhưng cô phải sống, cô muốn tìm Vương Lệ Thành.
Sau khi bái đường xong, cô đã trải qua hai lần bái đường đều bị ép buộc, Giai Hạ được đưa về phòng chuẩn bị động phòng hoa trúc.
Giai Hạ đã giấu trong người một con dao nhỏ, khi Vương Diệp Nguyên bước vào người hắn đã say mèm, Hắn đi đến chỗ cô vén màn lên.
"Hạ Nhi hôm nay nàng là người của trẫm, để trẫm hầu hạ nàng chu đáo"
Hắn ôm lấy cô, lần này nhất định không buông tay cô ra một lần nào nữa, Giai Hạ nở một nụ cười lạnh lấy con dao ra đâm vào lưng hắn.
Vương Diệp Nguyên khẽ nhăn mặt, gương mặt của Giai Hạ bình thản buông hắn ta ra, Vương Diệp Nguyên nhìn cô không chớp mắt.
"Vui chứ? Nàng rất muốn giết ta đúng không?"
"Đúng, ngươi đi chết đi!!"
"Ta để nàng giết ta đó, Vương Diệp Nguyên này chỉ có thể chết dưới tay nàng"
Vết thương của hắn chảy máu nhiều hơn, Giai Hạ lùi lại về sau nhìn ánh mắt của hắn rất đáng sợ.
"Nàng giết ta đi!!! Ta cho nàng cơ hội đấy"
"Ngươi đi ra ngoài đi!!" Giai Hạ khóc lớn lùi lại về phía sau.
"Được ta đi"
Vương Diệp Nguyên đưa tay rút con dao trên lưng mình ra, sau đó liền rời đi, Giai Hạ ôm lấy người mình khóc lớn, cô muốn về thế giới của mình.
Cô không muốn sông cuộc sống phải đấu tranh trong nội cung này nữa, cô muốn sống cuộc sống bình thường dù thất nghiệp nhưng vẫn tốt hơn.
"Mẹ, Phương Phương, con muốn về nhà..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.