Ái Phi, Ngoan Nào!!

Chương 27: Ngọc Bội Của Vương Lệ Thành

Lạc Lạc

20/03/2020

Giai Hạ tỉnh dậy thấy xung quanh mình rất nhiều người, họ là thái y đến để xem sức khoẻ của cô. Đầu cô đau như búa bổ thầm thắc mắc sao mình lại ở chổ này.

"Vương phi, người thấy trong người sao rồi?"

"Đầu ta hơi đau"

"Uống thuốc thường xuyên nhé, do người bị trúng Lộ Minh nên bị như vậy"

"Lộ Minh là gì?"

"Một thứ thuốc dạng như thuốc mê làm người ta chóng mặt hoa mắt sau đó ngất đi"

Đột nhiên cánh cửa bật mở, Vương Diệp Nguyên đi vào trên người là bộ long bào mà hoàng thượng hay mặc, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?

"Thất Vương gia đâu?"

"Tam vương gia, Thành Thành đâu rồi sao chàng ấy không ở đây?"

Đã rối ngày càng rối hơn, mọi người nhìn thấy Vương Diệp Nguyên đều khép nép lo sợ cúi gầm mặt, ánh mắt của Y thay đổi rồi không còn dịu dàng như trước đây nữa nhìn tà ác hơn.

"Nàng tỉnh rồi, Khinh Mộng khiến nàng như vậy, trẫm đã xử gọn nàng ta rồi"

"Tam vương gia sao người lại mặc long bào?"

"Đừng gọi Tam vương gia nữa, gọi hoàng thượng đi, còn nàng.... là hoàng hậu của trẫm"



"Cái gì???"

Giai Hạ ngất không biết bao lâu tại sao khi tỉnh lại cái chuyện quái quỷ gì diễn ra vậy? Vương Lệ Thành đâu còn Vương Diệp Nguyên sao lại đăng cơ làm hoàng thượng rồi còn cô đột nhiên thành hoàng hậu của hắn.

"Nàng đừng suy nghĩ nhiều, từ từ nàng sẽ hiểu ra thôi"

"Thái y, nàng thế nào rồi"

"Bẩm.... tam à... hoàng thượng, hoàng hậu không sao, uống thuốc thường xuyên sẽ khoẻ lại" vị thái y vẫn chưa quen với điều này nên có hơi ấp úng.

"Ra ngoài hết đi!"

Lệnh cho mọi người ra ngoài, Giai Hạ nhìn hắn lúc này không còn là người như trước nữa trông đáng sợ hơn nhưng ánh mắt thâm tình vẫn dành cho cô.

Y đi đến khẽ đưa tay vuốt ve gương mặt cô, Giai Hạ né tránh, khẽ lườm hắn.Vương Diệp Nguyên cười gượng sau đó bưng chén thuốc lên đúc cho cô.

"Ta không uống"

"Ngoan uống đi, từ nay về sau không ai dám đụng đến một sợi tóc của nàng"

"Trả lời ta, mọi chuyện là như thế nào? Vương Lệ Thành đâu? Mau trả lời ta đi!!" Giai Hạ gạt phăng tay của hắn ra sau đó nắm lấy cổ áo hắn trừng mắt nói.

"Hắn ư? Chết rồi, còn chuyện này thì cũng dễ hiểu thôi.... trẫm lấy lại thứ vốn thuộc về mình, và cả nàng cũng là của trẫm, mãi là của trẫm"

"Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta thành thân, lễ đăng cơ cũng sẽ sớm diễn ra"



Vương Diệp Nguyên nói rồi rời đi, Giai Hạ như chết lặng người đi, sao có thể? Hắn gạt cô, Vương Lệ Thành không thể chết được, một giọt nước mắt rơi xuống bàn tay của cô.

"Thành Thành.... chàng ở đâu? Ta không tin chàng chết"

Giai Hạ muốn thoát khỏi nơi này ngay lập tức, cảm xúc của cô lúc này rất chân thực cô thực sự yêu Vương Lệ Thành người cô muốn bên cạnh là hắn không phải Vương Diệp Nguyên.

Cô không muốn sống những tháng ngày ở đây nữa thà cho cô trở về thế giới của mình.

"Hoàng hậu nương nương, nô tì đến giúp người thay y phục"

"Thất Nhi... Thất Nhi" Giai Hạ nhìn thấy ánh mắt của Thất Nhi cũng thay đổi cả cách nói chuyện cũng cung kính vô cùng xa cách.

"Hoàng hậu nương nương..." Thất Nhi nhìn cô mà rưng rưng nước mắt, khẽ đi đến ôm lấy cô.

"Thất vương gia.... mất tích rồi, ngài ấy đã biến mất không để lại giấu vết gì cả" Thất Nhi kìm nén đau lòng.

"Nhất định chàng sẽ trở lại, chàng sẽ giải cứu ta, muội yên tâm"

"Có người tìm được cái này ở trong rừng"

Thất Nhi lấy ra một cái ngọc bội của Vương Lệ Thành trên đó là máu chắc chắn là máu của hắn, không!!! Chắc hắn bị thương đã vô ý làm rơi rồi tìm nơi dưỡng thương thôi.

Hắn thông minh võ công lại giỏi như vậy cô không tin hắn chết đâu, Giai Hạ nhìn ra bầu trời xa xăm thầm cầu nguyện cho Vương Lệ Thành.

"Chàng nhất định không được có chuyện gì đâu đấy"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ái Phi, Ngoan Nào!!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook