Chương 64: Chia Ly
Lạc Lạc
23/03/2020
Trong đầu của Giai Hạ lúc này cứ như một cuộn phim hiện lên hình ảnh của
Vương Diệp Nguyên và Hứa Giai Hạ, cái này có lẽ là ký ức của thân xác
này đang ùa về, hắn thật sự đáng thương.
"Nguyên caca sau này huynh phải lấy muội đấy" một cô bé đang ngồi cùng một cậu bé vẻ mặt rất hồn nhiên vui tươi.
"Ta không lấy đồ khóc nhè đâu" cậu bé đó đưa cho cô bé một cây kẹo hồ lô đường dỗ cô.
"Muội không khóc nhè nữa"
"Vậy ngoan sau này lớn lên ta sẽ lấy muội"
"Nguyên ca ca là nhất"
[...]
"Con chỉ lấy Vương Diệp Nguyên con không muốn lấy tên Thất Vương gia đó đâu!!"
"Ngươi phải lấy vương gia thay tỷ tỷ của người để báo đáp công ơn của ta nuôi dưỡng"
"Không!!!" Hứa Giai Hạ đã chạy đi và cũng chính vào lúc đó Niên Giai Hạ đã xuyên đến và mất đi hoàn toàn ký ức của Hứa Giai Hạ.
Trở lại thực tế, một giọt nước mắt trên khoé mi của Giai Hạ rơi xuống, đây là ký ức của Hứa Giai Hạ trước lúc cô đến đây, thì ra người mà thân xác này yêu chính là Vương Diệp Nguyên còn người trong lòng cô hiện tại chính là Vương Lệ Thành.
"Vương Diệp Nguyên, ta xin lỗi ta không phải người mà ngươi yêu"
"Hạ Nhi, ta yêu nàng" Vương Diệp Nguyên nói rồi buông lõng tay.
Mọi chuyện kết thúc rồi tất cả đều dừng lại cả rồi, lúc này Tống Bằng và Cẩn Mai đi vào thì mọi chuyện đã được giải quyết cả rồi.
Đất nước trở lại yên bình thường, ngôi vị của Vương Minh Hiên cũng được hồi phục, đất nước như tiến vào thời kỳ phục hồi lại.
Tống Bằng cùng Cẩn Mai quay trở về nước Tống, lần này Tống Bằng đã ngỏ lời với Cẩn Mai rồi, cả hai cũng sắp thành thân với nhau, còn về Giai Hạ và Vương Lệ Thành sau khi mọi chuyện kết thúc cả hai đã cùng nhau ngao du sơn thuỷ.
"Thành Thành, ta có bí mật muốn cho chàng biết"
"Nàng nói đi!!"
"Ta không phải người của thế giới này, ta đến từ thời hiện đại, chàng và tất cả mọi người ở đây đều là do ta tạo nên cả"
"Là sao?" Vương Lệ Thành khó hiểu hỏi.
"Nói chung là ta đến từ thế giới khác, ta họ Niên không phải họ Hứa"
"Mặc kệ nàng là người ở đâu, ta vẫn yêu nàng"
"Thành Thành, ta chỉ sợ một ngày ta phải rời đi"
"Không bao giờ, ta sẽ không để nàng đi"
"Được ta ở lại với chàng không đi đâu cả"
Giai Hạ kể cho Vương Lệ Thành nghe về thế giới của mình, y trầm trồ muốn đến nơi đó, Vương Lệ Thành nắm chặc tay của cô không buông.
Sau cuộc hành trình cả hai cùng nhau quay về thăm Phong tướng quân, và sau đó cùng đến chung vui với Tống Bằng và Cẩn Mai.
"Thất ca, thất tẩu hai người đến rồi"
"Sắp gả đi rồi còn trẻ con như vậy" Vương Lệ Thành nhìn thấy Cẩn Mai đang bắt Tống Bằng bế mình lên ôm hôn các kiểu cứ như trẻ con vậy.
"Huynh không biết đây là hành động yêu thương"
"Đúng đúng là yêu thương, muội xuống cho ta!! Nặng chết ta mất!!" Tống Bằng nhăn mặt kể từ khi về đây Cẩn Mai được Tống phu nhân cho ăn uống rất nhiều tăng cũng được vài cân rồi đấy.
"Dám chê muội này!!" Cẩn Mai kéo y xuống hôn sau đó khẽ cắn môi của y môti cái đau điếng cả người.
"A..." tiếng la thất thanh của Tống Bằng vang dội, tiếng cười giòn vang của mọi người vang lên khi thấy cảnh tình cảm của hai con người này.
"Cẩn thận ta mang muội đi bán đấy!!"
Giai Hạ bỗng mờ ảo trước mắt mọi người, cô thấy vậy liền trốn mọi người ra một góc, vậy thì sinh linh trong bụng của cô thế nào sẽ biến mất cùng cô luôn sao?
"Vương Lệ Thành có lẽ đã đến lúc ta sắp rời xa chàng rồi"
"Hạ Nhi..." Vương Lệ Thành thấy cô rời đi liền đi tìm cô.
"Sao chàng ở đây?" Giai Hạ giật mình vẻ mặt lúng túng.
"Nàng sao vậy? Nàng khóc sao?" Vương Lệ Thành ôm lấy cô lau nước mắt trên gương mặt của cô.
Nhưng bỗng Vương Lệ Thành cảm giác như không ôm được cô, nhưng chắc chỉ là ảo giác mà thôi, Giai Hạ bỗng trở nên trong suốt.
"Hạ Nhi!!" Vương Lệ Thành dụi mắt sau đó hét lên.
"Thành Thành, có lẽ đến lúc rồi"
"Đến lúc gì chứ?"
"Nhiệm vụ của ta ở thế giới này đã hoàn thành rồi, Vương Lệ Thành ta phải quay về đây"
"Không ta không để nàng đi!!!" Vương Lệ Thành cố ôm lấy cô nhưng hoàn toàn xuyên qua cô.
"Nguyên caca sau này huynh phải lấy muội đấy" một cô bé đang ngồi cùng một cậu bé vẻ mặt rất hồn nhiên vui tươi.
"Ta không lấy đồ khóc nhè đâu" cậu bé đó đưa cho cô bé một cây kẹo hồ lô đường dỗ cô.
"Muội không khóc nhè nữa"
"Vậy ngoan sau này lớn lên ta sẽ lấy muội"
"Nguyên ca ca là nhất"
[...]
"Con chỉ lấy Vương Diệp Nguyên con không muốn lấy tên Thất Vương gia đó đâu!!"
"Ngươi phải lấy vương gia thay tỷ tỷ của người để báo đáp công ơn của ta nuôi dưỡng"
"Không!!!" Hứa Giai Hạ đã chạy đi và cũng chính vào lúc đó Niên Giai Hạ đã xuyên đến và mất đi hoàn toàn ký ức của Hứa Giai Hạ.
Trở lại thực tế, một giọt nước mắt trên khoé mi của Giai Hạ rơi xuống, đây là ký ức của Hứa Giai Hạ trước lúc cô đến đây, thì ra người mà thân xác này yêu chính là Vương Diệp Nguyên còn người trong lòng cô hiện tại chính là Vương Lệ Thành.
"Vương Diệp Nguyên, ta xin lỗi ta không phải người mà ngươi yêu"
"Hạ Nhi, ta yêu nàng" Vương Diệp Nguyên nói rồi buông lõng tay.
Mọi chuyện kết thúc rồi tất cả đều dừng lại cả rồi, lúc này Tống Bằng và Cẩn Mai đi vào thì mọi chuyện đã được giải quyết cả rồi.
Đất nước trở lại yên bình thường, ngôi vị của Vương Minh Hiên cũng được hồi phục, đất nước như tiến vào thời kỳ phục hồi lại.
Tống Bằng cùng Cẩn Mai quay trở về nước Tống, lần này Tống Bằng đã ngỏ lời với Cẩn Mai rồi, cả hai cũng sắp thành thân với nhau, còn về Giai Hạ và Vương Lệ Thành sau khi mọi chuyện kết thúc cả hai đã cùng nhau ngao du sơn thuỷ.
"Thành Thành, ta có bí mật muốn cho chàng biết"
"Nàng nói đi!!"
"Ta không phải người của thế giới này, ta đến từ thời hiện đại, chàng và tất cả mọi người ở đây đều là do ta tạo nên cả"
"Là sao?" Vương Lệ Thành khó hiểu hỏi.
"Nói chung là ta đến từ thế giới khác, ta họ Niên không phải họ Hứa"
"Mặc kệ nàng là người ở đâu, ta vẫn yêu nàng"
"Thành Thành, ta chỉ sợ một ngày ta phải rời đi"
"Không bao giờ, ta sẽ không để nàng đi"
"Được ta ở lại với chàng không đi đâu cả"
Giai Hạ kể cho Vương Lệ Thành nghe về thế giới của mình, y trầm trồ muốn đến nơi đó, Vương Lệ Thành nắm chặc tay của cô không buông.
Sau cuộc hành trình cả hai cùng nhau quay về thăm Phong tướng quân, và sau đó cùng đến chung vui với Tống Bằng và Cẩn Mai.
"Thất ca, thất tẩu hai người đến rồi"
"Sắp gả đi rồi còn trẻ con như vậy" Vương Lệ Thành nhìn thấy Cẩn Mai đang bắt Tống Bằng bế mình lên ôm hôn các kiểu cứ như trẻ con vậy.
"Huynh không biết đây là hành động yêu thương"
"Đúng đúng là yêu thương, muội xuống cho ta!! Nặng chết ta mất!!" Tống Bằng nhăn mặt kể từ khi về đây Cẩn Mai được Tống phu nhân cho ăn uống rất nhiều tăng cũng được vài cân rồi đấy.
"Dám chê muội này!!" Cẩn Mai kéo y xuống hôn sau đó khẽ cắn môi của y môti cái đau điếng cả người.
"A..." tiếng la thất thanh của Tống Bằng vang dội, tiếng cười giòn vang của mọi người vang lên khi thấy cảnh tình cảm của hai con người này.
"Cẩn thận ta mang muội đi bán đấy!!"
Giai Hạ bỗng mờ ảo trước mắt mọi người, cô thấy vậy liền trốn mọi người ra một góc, vậy thì sinh linh trong bụng của cô thế nào sẽ biến mất cùng cô luôn sao?
"Vương Lệ Thành có lẽ đã đến lúc ta sắp rời xa chàng rồi"
"Hạ Nhi..." Vương Lệ Thành thấy cô rời đi liền đi tìm cô.
"Sao chàng ở đây?" Giai Hạ giật mình vẻ mặt lúng túng.
"Nàng sao vậy? Nàng khóc sao?" Vương Lệ Thành ôm lấy cô lau nước mắt trên gương mặt của cô.
Nhưng bỗng Vương Lệ Thành cảm giác như không ôm được cô, nhưng chắc chỉ là ảo giác mà thôi, Giai Hạ bỗng trở nên trong suốt.
"Hạ Nhi!!" Vương Lệ Thành dụi mắt sau đó hét lên.
"Thành Thành, có lẽ đến lúc rồi"
"Đến lúc gì chứ?"
"Nhiệm vụ của ta ở thế giới này đã hoàn thành rồi, Vương Lệ Thành ta phải quay về đây"
"Không ta không để nàng đi!!!" Vương Lệ Thành cố ôm lấy cô nhưng hoàn toàn xuyên qua cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.