Chương 63: Mọi Chuyện Kết Thúc Rồi
Lạc Lạc
23/03/2020
Triều Vương lúc này lâm vào tình hình bị khủng hoảng nặng nề, đời sống người dân lầm than, bởi sự cai trị của Vương Diệp Nguyên.
Thời gian đầu y cũng rất được lòng dân nhưng kể từ khi công chúa Cẩn Mai và hoàng hậu Giai Hạ biến mất thì y bỏ bê triều chính, không quan tâm gì đến đời sống của người dân nữa.
Các quan binh trong triều cũng từ chức mà về quê, chỉ còn lại vài tên nịnh thần luôn bên cạnh của y để được hưởng sự sung sướng.
Nhìn hắn bây giờ chẳng khác một kẻ điên, chỉ cần có bóng dáng của nữ nhân nào trông giống Giai Hạ liền bị bắt về vì y sợ cô sẽ cải trang nhưng mãi vẫn chưa tìm ra.
Nhưng thời gian trôi qua, ban ngày thì xem các cung nữ múa ca để giải sầu đêm về thì uống rượu ngắm trăng nhưng vẫn chưa có nữ nhân nào lên giường của y được.
Vì họ không xứng, vì yêu một người mà y thành ra nông nỗi này, vì trả thù mối thù lúc còn nhỏ y đã hại tất cả huynh đệ của mình bây giờ kẻ lang thang đầu đường xó chợ.
"Hoàng thượng tất cả quân lính đều về quê hết cả rồi"
"Mặc kệ chúng" Vương Diệp Nguyên cầm ly rượu trên tay uống một ngụm.
"Hoàng thượng, người dân đang rơi vào cơn đói có cần phát lương thực không?"
"Lương thực không còn bao nhiêu, phát làm gì chứ"
Lúc này ngoài cửa một tên lính xông vào báo động cho cả hoàng cung biết, triều đình đã bị một đám binh lính phong toả cả rồi.
"Hoàng thượng không xong rồi"
"Chuyện gì?"
"Thất vương gia trở lại rồi, họ đang bên ngoài khống chế binh lính cả rồi"
"Cái gì?? Hắn còn sống?"
Vương Diệp Nguyên liền ngồi dậy đi ra bên ngoài xem thử, binh lính trong triều không còn bao nhiêu tất cả đều đã đầu quân cho Vương Lệ Thành để lật đổ Vương Diệp Nguyên.
"Sao lại thế này?lính đâu cả rồi?"
"Một số thì đã về quê cả rồi, còn lại thì đã đầu quân cho Thất vương gia"
"Chết tiệt!!" Vương Diệp Nguyên nắm tay lại thành quyền.
"Chào Tam ca, huynh sống tốt chứ? Cai trị đất nước thế nào rồi" Vương Lệ Thành lớn giọng nói, y từ từ đi đến gần Vương Diệp Nguyên.
"Ngươi chưa chết??" Vương Diệp Nguyên trợn mắt nhìn Vương Lệ Thành.
"Dĩ nhiên ta chưa chết rồi, ta phải sống để lật đổ tên cướp ngôi như huynh chứ"
"Hôm nay ta sẽ giết ngươi" Vương Diệp Nguyên xông lên rút thanh gươm ra đấu với Vương Lệ Thành.
Cả hai đều ngang tài ngang sức, võ công đều bằng nhau nhưng Vương Diệp Nguyên có phần yếu thế hơn vì y vừa uống rượu nên hơi chóng mặt và hoa mắt.
"Tam ca huynh đầu hàng đi!!"
"Không bao giờ, nếu đã muốn thì bước qua xác ta trước đi rồi tính"
"Đến nước này mà huynh vẫn còn ngoan cố, quay đầu là bờ tam ca nghe ta đi!!" Vương Lệ Thành không nỡ ra tay với y vì dù sao t cũng là ca ca của Vương Lệ Thành.
Cuộc quyết đấu xảy ra khốc liệt, nhưng Vương Diệp Nguyên hoàn toàn không thể chống lại Vương Lệ Thành, y liền đánh bay thanh gương trên tay của Vương Diệp Nguyên.
"Tam ca, huynh đừng như vậy nữa!!"
"Ta từng giết ngươi một lần, bây giờ cứ giết ta đi xem như huề nhau"
"Ta không thể ra tay với huynh"
"Giai Hạ...." Vương Diệp Nguyên nhìn thấy Giai Hạ đang đi tới thực sự y không hề nằm mơ và cũng không phải là ảo giác Giai Hạ thực sự xuất hiện trước mặt của y.
"Vương Diệp Nguyên, ngươi đầu hàng đi"
"Nàng đã đi đâu ta đã đợi nàng lâu như vậy cho người đi tìm nàng ta lo cho nàng lắm" Vương Diệp Nguyên thấy cô liền đứng dậy ôm lấy cô, ánh mắt của Giai Hạ liền thay đổi thanh gươm trên tay cô liền đâm vào y.
"Nàng..."
"Kết thúc rồi, Vương Diệp Nguyên" Vương Diệp Nguyên liền ngã xuống Giai Hạ đưa tay đỡ lấy y sau đó khẽ ôm vào lòng.
"Ta từng nói rồi ta chỉ có thể chết dưới tay nàng, nàng mãi mãi không thể nhớ lại ta và cho ta một cơ hội" Vương Diệp Nguyên nở một nụ cười chua xót.
Thời gian đầu y cũng rất được lòng dân nhưng kể từ khi công chúa Cẩn Mai và hoàng hậu Giai Hạ biến mất thì y bỏ bê triều chính, không quan tâm gì đến đời sống của người dân nữa.
Các quan binh trong triều cũng từ chức mà về quê, chỉ còn lại vài tên nịnh thần luôn bên cạnh của y để được hưởng sự sung sướng.
Nhìn hắn bây giờ chẳng khác một kẻ điên, chỉ cần có bóng dáng của nữ nhân nào trông giống Giai Hạ liền bị bắt về vì y sợ cô sẽ cải trang nhưng mãi vẫn chưa tìm ra.
Nhưng thời gian trôi qua, ban ngày thì xem các cung nữ múa ca để giải sầu đêm về thì uống rượu ngắm trăng nhưng vẫn chưa có nữ nhân nào lên giường của y được.
Vì họ không xứng, vì yêu một người mà y thành ra nông nỗi này, vì trả thù mối thù lúc còn nhỏ y đã hại tất cả huynh đệ của mình bây giờ kẻ lang thang đầu đường xó chợ.
"Hoàng thượng tất cả quân lính đều về quê hết cả rồi"
"Mặc kệ chúng" Vương Diệp Nguyên cầm ly rượu trên tay uống một ngụm.
"Hoàng thượng, người dân đang rơi vào cơn đói có cần phát lương thực không?"
"Lương thực không còn bao nhiêu, phát làm gì chứ"
Lúc này ngoài cửa một tên lính xông vào báo động cho cả hoàng cung biết, triều đình đã bị một đám binh lính phong toả cả rồi.
"Hoàng thượng không xong rồi"
"Chuyện gì?"
"Thất vương gia trở lại rồi, họ đang bên ngoài khống chế binh lính cả rồi"
"Cái gì?? Hắn còn sống?"
Vương Diệp Nguyên liền ngồi dậy đi ra bên ngoài xem thử, binh lính trong triều không còn bao nhiêu tất cả đều đã đầu quân cho Vương Lệ Thành để lật đổ Vương Diệp Nguyên.
"Sao lại thế này?lính đâu cả rồi?"
"Một số thì đã về quê cả rồi, còn lại thì đã đầu quân cho Thất vương gia"
"Chết tiệt!!" Vương Diệp Nguyên nắm tay lại thành quyền.
"Chào Tam ca, huynh sống tốt chứ? Cai trị đất nước thế nào rồi" Vương Lệ Thành lớn giọng nói, y từ từ đi đến gần Vương Diệp Nguyên.
"Ngươi chưa chết??" Vương Diệp Nguyên trợn mắt nhìn Vương Lệ Thành.
"Dĩ nhiên ta chưa chết rồi, ta phải sống để lật đổ tên cướp ngôi như huynh chứ"
"Hôm nay ta sẽ giết ngươi" Vương Diệp Nguyên xông lên rút thanh gươm ra đấu với Vương Lệ Thành.
Cả hai đều ngang tài ngang sức, võ công đều bằng nhau nhưng Vương Diệp Nguyên có phần yếu thế hơn vì y vừa uống rượu nên hơi chóng mặt và hoa mắt.
"Tam ca huynh đầu hàng đi!!"
"Không bao giờ, nếu đã muốn thì bước qua xác ta trước đi rồi tính"
"Đến nước này mà huynh vẫn còn ngoan cố, quay đầu là bờ tam ca nghe ta đi!!" Vương Lệ Thành không nỡ ra tay với y vì dù sao t cũng là ca ca của Vương Lệ Thành.
Cuộc quyết đấu xảy ra khốc liệt, nhưng Vương Diệp Nguyên hoàn toàn không thể chống lại Vương Lệ Thành, y liền đánh bay thanh gương trên tay của Vương Diệp Nguyên.
"Tam ca, huynh đừng như vậy nữa!!"
"Ta từng giết ngươi một lần, bây giờ cứ giết ta đi xem như huề nhau"
"Ta không thể ra tay với huynh"
"Giai Hạ...." Vương Diệp Nguyên nhìn thấy Giai Hạ đang đi tới thực sự y không hề nằm mơ và cũng không phải là ảo giác Giai Hạ thực sự xuất hiện trước mặt của y.
"Vương Diệp Nguyên, ngươi đầu hàng đi"
"Nàng đã đi đâu ta đã đợi nàng lâu như vậy cho người đi tìm nàng ta lo cho nàng lắm" Vương Diệp Nguyên thấy cô liền đứng dậy ôm lấy cô, ánh mắt của Giai Hạ liền thay đổi thanh gươm trên tay cô liền đâm vào y.
"Nàng..."
"Kết thúc rồi, Vương Diệp Nguyên" Vương Diệp Nguyên liền ngã xuống Giai Hạ đưa tay đỡ lấy y sau đó khẽ ôm vào lòng.
"Ta từng nói rồi ta chỉ có thể chết dưới tay nàng, nàng mãi mãi không thể nhớ lại ta và cho ta một cơ hội" Vương Diệp Nguyên nở một nụ cười chua xót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.