Chương 53: Con Sẽ Không Bao Giờ Đồng Ý
Lạc Lạc
22/03/2020
"Dưỡng phụ" Vương Lệ Thành liền đi đến nắm lấy tay của ông.
"Sở Tiêu, con về rồi, ta tưởng con bỏ ta đi thật rồi chứ?" Ông ho khẽ vui mừng nói.
"Dưỡng phụ con không hề bỏ người, người hãy yên tâm dưỡng bệnh"
Vương Lệ Thành liền đi đến chỗ thái y cầm lấy chén thuốc sau đó đúc cho Phong tướng quân uống, ông hài lòng về y hôm đó ông cứ ngỡ y rời đi rồi.
Ông bất đắc dĩ dùng kế này để y trở về, nhưng nếu y biết chuyện ban hôn giữa y và công chúa Cảnh Liên thì y sẽ phản ứng thế nào đây.
"Mọi người ra ngoài đi!!" Phong tướng quân nói.
"Dưỡng phụ, trong người của người thế nào rồi?"
"Ta đỡ nhiều lắm rồi, con ở đây ta sẽ không sao"
"Sở Tiêu, ta có chuyện muốn nói với con"
"Dưỡng phụ người nói đi"
"Quốc Vương ban hôn cho con và công chúa Cảnh Liên"
"Sao?? Người nói thật?" Vương Lệ Thành liền trợn tròn mắt.
"Thật, ta không nói đùa đâu" Phong tướng quân biết thế nào y cũng sẽ phản ứng như thế này.
"Không, con sẽ không đồng ý chuyện này, con chỉ có một nương tử duy nhất là Giai Hạ"
"Nếu trái lệnh sẽ bị chém đầu đó"
"Người quan trọng mạng sống đến vậy sao? Sẵn đây con cũng nói cho người biết con khôi phục trí nhớ rồi con là người của nước Vương con và Giai Hạ thật sự là phu thê"
"Sở Tiêu ta không quan trọng mạng sống ta chỉ sợ quốc vương sẽ xử tội con"
"Con sẽ không bao giờ đồng ý chuyện này"
Vương Lệ Thành liền rời đi, nhưng vừa ra tới cửa y đã bị phục kích, nhưng những kẻ ở đây không thể là đối thủ của y được, nhưng bỗng đám lính xông đến bắt Phong tướng quân ra làm con tinh.
"Dưỡng phụ!!" Vương Lệ Thành quát lớn khi thấy ông bị bọn chúng lôi đi.
"Xin phò mã theo chúng thần về triều" bọn lính đi đến cúi đầu với y.
"Không, ta không phải phò mã, thả dưỡng phụ ta ra!!!"
"Xin đắc tội với người, nhưng chúng thần không thể"
"Được, ta theo các người về, đừng động đến người"
Vương Lệ Thành cùng bọn chúng đến triều đình, quốc vương cùng Cảnh Liên đang đợi sẵn bên trong, quốc vương rất muốn xem mặt người đã làm cho công chúa say mê rốt cục là người như thế nào.
"Tham kiến quốc vương" Vương Lệ Thành quỳ xuống hành lễ.
"Bình thân"
"Đúng là tướng mạo khôi ngô tuấn tú, nghe nói võ công lại rất phi phàm thật xứng làm con rễ của ta" quốc vương mỉm cười hài lòng.
"Thần có điều muốn nói, mong quốc vương đừng nóng giận"
"Được ngươi cứ nói!!"
"Thần đã có thê tử, không thể lấy công chúa được"
"Cái gì? Ngươi có thê tử rồi sao?" Cảnh Liên liền đứng dậy đi đến gần Vương Lệ Thành nói.
"Đúng vậy, công chúa là cành vàng lá ngọc không thể làm thiếp được nên mong quốc vương rút lại thánh chỉ" Vương Lệ Thành nói.
"Liên Nhi con nghe chưa? Người ta đã có thê tử rồi bên cạnh con có rất nhiều người muốn cầu thân còn tuấn tú tài giỏi hơn mà" Quốc Vương không muốn con gái của mình chịu thiệt thòi.
"Ngươi có biết ta thích ngươi lắm không? Ta từ đó đến giờ chưa bao giờ để ý một ai, nhưng chỉ gặp ngươi một lần ta... ta đã thích ngươi"
"Tình cảm chỉ là thoáng qua, công chuâ đừng ngộ nhận, thần không muốn làmc ông chúa chịu thiệt thòi"
"Ngươi!!! Thứ ta muốn nhất định phải có, ta phải làm chính thê của ngươi!!"
"Liên Nhi, con đừng như vậy"
"Phụ vương, người không thương con" Cảnh Liên liền ôm lấy ông khóc.
"Ngoan, ngoan được rồi, đừng khóc nữa"
"Người đâu, đưa phò mã về cung nghỉ ngơi, ta là quốc vương một nước, một khi ta đã quyết thì không thể rút lời được"
"Quốc vương người xem xét lại đi!!!" Vương Lệ Thành cúi đầu vang xin.
"Sở Tiêu, con về rồi, ta tưởng con bỏ ta đi thật rồi chứ?" Ông ho khẽ vui mừng nói.
"Dưỡng phụ con không hề bỏ người, người hãy yên tâm dưỡng bệnh"
Vương Lệ Thành liền đi đến chỗ thái y cầm lấy chén thuốc sau đó đúc cho Phong tướng quân uống, ông hài lòng về y hôm đó ông cứ ngỡ y rời đi rồi.
Ông bất đắc dĩ dùng kế này để y trở về, nhưng nếu y biết chuyện ban hôn giữa y và công chúa Cảnh Liên thì y sẽ phản ứng thế nào đây.
"Mọi người ra ngoài đi!!" Phong tướng quân nói.
"Dưỡng phụ, trong người của người thế nào rồi?"
"Ta đỡ nhiều lắm rồi, con ở đây ta sẽ không sao"
"Sở Tiêu, ta có chuyện muốn nói với con"
"Dưỡng phụ người nói đi"
"Quốc Vương ban hôn cho con và công chúa Cảnh Liên"
"Sao?? Người nói thật?" Vương Lệ Thành liền trợn tròn mắt.
"Thật, ta không nói đùa đâu" Phong tướng quân biết thế nào y cũng sẽ phản ứng như thế này.
"Không, con sẽ không đồng ý chuyện này, con chỉ có một nương tử duy nhất là Giai Hạ"
"Nếu trái lệnh sẽ bị chém đầu đó"
"Người quan trọng mạng sống đến vậy sao? Sẵn đây con cũng nói cho người biết con khôi phục trí nhớ rồi con là người của nước Vương con và Giai Hạ thật sự là phu thê"
"Sở Tiêu ta không quan trọng mạng sống ta chỉ sợ quốc vương sẽ xử tội con"
"Con sẽ không bao giờ đồng ý chuyện này"
Vương Lệ Thành liền rời đi, nhưng vừa ra tới cửa y đã bị phục kích, nhưng những kẻ ở đây không thể là đối thủ của y được, nhưng bỗng đám lính xông đến bắt Phong tướng quân ra làm con tinh.
"Dưỡng phụ!!" Vương Lệ Thành quát lớn khi thấy ông bị bọn chúng lôi đi.
"Xin phò mã theo chúng thần về triều" bọn lính đi đến cúi đầu với y.
"Không, ta không phải phò mã, thả dưỡng phụ ta ra!!!"
"Xin đắc tội với người, nhưng chúng thần không thể"
"Được, ta theo các người về, đừng động đến người"
Vương Lệ Thành cùng bọn chúng đến triều đình, quốc vương cùng Cảnh Liên đang đợi sẵn bên trong, quốc vương rất muốn xem mặt người đã làm cho công chúa say mê rốt cục là người như thế nào.
"Tham kiến quốc vương" Vương Lệ Thành quỳ xuống hành lễ.
"Bình thân"
"Đúng là tướng mạo khôi ngô tuấn tú, nghe nói võ công lại rất phi phàm thật xứng làm con rễ của ta" quốc vương mỉm cười hài lòng.
"Thần có điều muốn nói, mong quốc vương đừng nóng giận"
"Được ngươi cứ nói!!"
"Thần đã có thê tử, không thể lấy công chúa được"
"Cái gì? Ngươi có thê tử rồi sao?" Cảnh Liên liền đứng dậy đi đến gần Vương Lệ Thành nói.
"Đúng vậy, công chúa là cành vàng lá ngọc không thể làm thiếp được nên mong quốc vương rút lại thánh chỉ" Vương Lệ Thành nói.
"Liên Nhi con nghe chưa? Người ta đã có thê tử rồi bên cạnh con có rất nhiều người muốn cầu thân còn tuấn tú tài giỏi hơn mà" Quốc Vương không muốn con gái của mình chịu thiệt thòi.
"Ngươi có biết ta thích ngươi lắm không? Ta từ đó đến giờ chưa bao giờ để ý một ai, nhưng chỉ gặp ngươi một lần ta... ta đã thích ngươi"
"Tình cảm chỉ là thoáng qua, công chuâ đừng ngộ nhận, thần không muốn làmc ông chúa chịu thiệt thòi"
"Ngươi!!! Thứ ta muốn nhất định phải có, ta phải làm chính thê của ngươi!!"
"Liên Nhi, con đừng như vậy"
"Phụ vương, người không thương con" Cảnh Liên liền ôm lấy ông khóc.
"Ngoan, ngoan được rồi, đừng khóc nữa"
"Người đâu, đưa phò mã về cung nghỉ ngơi, ta là quốc vương một nước, một khi ta đã quyết thì không thể rút lời được"
"Quốc vương người xem xét lại đi!!!" Vương Lệ Thành cúi đầu vang xin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.