Chương 54: Ta Rất Mong Đợi Đấy
Lạc Lạc
22/03/2020
"Người đâu, đưa phò mã về cung nghỉ ngơi, ta là quốc vương một nước, một khi ta đã quyết thì không thể rút lời được"
"Quốc vương người xem xét lại đi!!!" Vương Lệ Thành cúi đầu vang xin.
"Phò mã xin hãy theo chúng thần, nếu không tính mạng của Phong tướng quân sẽ không được an toàn"
"Các ngươi đang uy hiếp ta?" Vương Lệ Thành trợn tròn mắt nói.
"Chúng thần không dám, do mệnh lệnh của quốc vương"
Bọn chúng vừa tiến lên thì liền bị Vương Lệ Thành đánh không thương tiếc, công chúa Cảnh Liên nghe ồn ào thì liền đi ra xem thử.
Không ngờ cô bị một tên lính ngã lên người cô ngã xuống từ trên bật thành cao, Vương Lệ Thành liền bay đến đỡ lấy cô lúc này tim của Cảnh Liên nhảy dựng cả lên.
"Gần quá, ngươi lại cứu ta lần nữa" Cảnh Liên đưa tay ôm chặc lấy Vương Lệ Thành sau đó nhìn xuống cô bị sợ độ cao nên ngất đi.
"Công chúa, công chúa, tỉnh lại đi!!" Vương Lệ Thành vỗ nhẹ vào má của Cảnh Liên, phải làm sao đây bây giờ cô nằm trong vòng tay của y thế này không lẽ để cô nằm ở đây thì tàn nhẫn quá.
"Người đâu!!" Vương Lệ Thành hô lớn, lập tức vài cung nữ và lính đi đến.
"Phò mã có gì sai bảo?"
"Đừng gọi ta là phò mã, mang công chúa của các người về nghỉ ngơi đi!!" Vương Lệ Thành liền buông cô ra sau đó liền rời đi.
Khi Cảnh Liên vừa tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong phòng, nhưng còn Sở Tiêu đâu? Không phải lúc đó y đã cứu cô sao? Chắc người đưa cô về là y rồi.
Cảnh Liên khẽ mỉm cười sau đó gọi người đến.
"Công chúa người tỉnh rồi"
"Ai đưa ta về đây? Có phải Sở Tiêu đưa ta về không?" Cảnh Liên hớn hở nói.
"Dạ... là chúng thần đưa công chúa về"
"Sao lại là các ngươi? Sở Tiêu đâu?"
"Phò mã, đã rời đi rồi, không ai có thể cản được"
"Chết tiệt!!! Dù có thế nào cũng phải mang hắn về đây cho ta!! Điều tra con tiện nhân bên cạnh hắn, nếu được thì giết cho ta" Ánh mắt của Cảnh Liên liền thay đổi trở nên vô cùng đáng sợ, công chúa ngây ngô đáng yêu ngày nào bây giờ tựa như hoá thành ác ma.
"Tuân lệnh công chúa"
"Sở Tiêu ngươi đợi đó, ta cho tiện nhân đó chết trước mặt ngươi"
Vương Lệ Thành liền trở về nơi cư trú của họ, Giai Hạ vừa thấy y về liền vui mừng chạy đến đón y, Vương Lệ Thành ôm chặc lấy cô khẽ thờ dài.
"Hazzz"
"Chàng về rồi, sao nhìn chàng có vẻ mệt mõi thế?" Giai Hạ đưa tay lên sờ trán của y .
"Không sao, ta hơi mệt chúng ta vào nghỉ ngơi đi!!"
Giai Hạ dìu y vào bên trong nghỉ ngơi, y liền ngủ một giấc kéo cô xuống nằm bên cạnh và ôm lấy cô, vốn dĩ định nói ra nhưng y sợ cô lo lắng nên không nói.
Bên ngoài một tên mặc áo đen đã đi theo y từ triều đình về đến tận đây, và phát hiện ra chỗ ở của họ, hắn liền phóng nhanh về triều đình.
Cảnh Liên đang ngồi đàn thì một tên mặc áo đen đi đến, hắn mỉm cười đầy tà mị quả thật không hổ danh là cao thủ, có một kẻ như vậy là thuộc hạ của cô cảm thấy thật may mắn.
"Công chúa, đã tìm được tung tích của phò mã và thê tử của y"
"Làm tốt lắm, không hổ danh là cao thủ bật nhất của ta, haha" Cảnh Liên nở nụ cười ma mị.
"Mang ả ta về đây, đừng giết, có thể còn sử dụng được"
"Công chúa hãy đợi tin tốt từ thần"
"Ta rất mong đợi đấy!! Bằng mọi giá Sở Tiêu phải là của ta" Cảnh Liên nhẹ mỉm cười đàn lên một khúc nhạc mê hoặc lòng người.
"Quốc vương người xem xét lại đi!!!" Vương Lệ Thành cúi đầu vang xin.
"Phò mã xin hãy theo chúng thần, nếu không tính mạng của Phong tướng quân sẽ không được an toàn"
"Các ngươi đang uy hiếp ta?" Vương Lệ Thành trợn tròn mắt nói.
"Chúng thần không dám, do mệnh lệnh của quốc vương"
Bọn chúng vừa tiến lên thì liền bị Vương Lệ Thành đánh không thương tiếc, công chúa Cảnh Liên nghe ồn ào thì liền đi ra xem thử.
Không ngờ cô bị một tên lính ngã lên người cô ngã xuống từ trên bật thành cao, Vương Lệ Thành liền bay đến đỡ lấy cô lúc này tim của Cảnh Liên nhảy dựng cả lên.
"Gần quá, ngươi lại cứu ta lần nữa" Cảnh Liên đưa tay ôm chặc lấy Vương Lệ Thành sau đó nhìn xuống cô bị sợ độ cao nên ngất đi.
"Công chúa, công chúa, tỉnh lại đi!!" Vương Lệ Thành vỗ nhẹ vào má của Cảnh Liên, phải làm sao đây bây giờ cô nằm trong vòng tay của y thế này không lẽ để cô nằm ở đây thì tàn nhẫn quá.
"Người đâu!!" Vương Lệ Thành hô lớn, lập tức vài cung nữ và lính đi đến.
"Phò mã có gì sai bảo?"
"Đừng gọi ta là phò mã, mang công chúa của các người về nghỉ ngơi đi!!" Vương Lệ Thành liền buông cô ra sau đó liền rời đi.
Khi Cảnh Liên vừa tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong phòng, nhưng còn Sở Tiêu đâu? Không phải lúc đó y đã cứu cô sao? Chắc người đưa cô về là y rồi.
Cảnh Liên khẽ mỉm cười sau đó gọi người đến.
"Công chúa người tỉnh rồi"
"Ai đưa ta về đây? Có phải Sở Tiêu đưa ta về không?" Cảnh Liên hớn hở nói.
"Dạ... là chúng thần đưa công chúa về"
"Sao lại là các ngươi? Sở Tiêu đâu?"
"Phò mã, đã rời đi rồi, không ai có thể cản được"
"Chết tiệt!!! Dù có thế nào cũng phải mang hắn về đây cho ta!! Điều tra con tiện nhân bên cạnh hắn, nếu được thì giết cho ta" Ánh mắt của Cảnh Liên liền thay đổi trở nên vô cùng đáng sợ, công chúa ngây ngô đáng yêu ngày nào bây giờ tựa như hoá thành ác ma.
"Tuân lệnh công chúa"
"Sở Tiêu ngươi đợi đó, ta cho tiện nhân đó chết trước mặt ngươi"
Vương Lệ Thành liền trở về nơi cư trú của họ, Giai Hạ vừa thấy y về liền vui mừng chạy đến đón y, Vương Lệ Thành ôm chặc lấy cô khẽ thờ dài.
"Hazzz"
"Chàng về rồi, sao nhìn chàng có vẻ mệt mõi thế?" Giai Hạ đưa tay lên sờ trán của y .
"Không sao, ta hơi mệt chúng ta vào nghỉ ngơi đi!!"
Giai Hạ dìu y vào bên trong nghỉ ngơi, y liền ngủ một giấc kéo cô xuống nằm bên cạnh và ôm lấy cô, vốn dĩ định nói ra nhưng y sợ cô lo lắng nên không nói.
Bên ngoài một tên mặc áo đen đã đi theo y từ triều đình về đến tận đây, và phát hiện ra chỗ ở của họ, hắn liền phóng nhanh về triều đình.
Cảnh Liên đang ngồi đàn thì một tên mặc áo đen đi đến, hắn mỉm cười đầy tà mị quả thật không hổ danh là cao thủ, có một kẻ như vậy là thuộc hạ của cô cảm thấy thật may mắn.
"Công chúa, đã tìm được tung tích của phò mã và thê tử của y"
"Làm tốt lắm, không hổ danh là cao thủ bật nhất của ta, haha" Cảnh Liên nở nụ cười ma mị.
"Mang ả ta về đây, đừng giết, có thể còn sử dụng được"
"Công chúa hãy đợi tin tốt từ thần"
"Ta rất mong đợi đấy!! Bằng mọi giá Sở Tiêu phải là của ta" Cảnh Liên nhẹ mỉm cười đàn lên một khúc nhạc mê hoặc lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.