Chương 47: Con Sẽ Rời Bỏ Ta?
Lạc Lạc
22/03/2020
"Đứng lại!!!"
"Hừm, muốn chơi với ta sao?" Giai Hạ liền phóng nhanh và nhảy lên trên cầu lớn.
Rất nhanh cô đã cắt đuôi bọn người đó,về phía Vương Lệ Thành sau khi y được thả y đã quay về quán trọ tìm cô nhưng ông chủ đã bảo cô bị đám lính của triều đình bắt rồi.
Vương Lệ Thành như chết lặng liền quay về triều đình, lúc đi vào triều y đã đụng phải công chúa Cảnh Liên khiến cô ngã y nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy cô.
Trong mắt của Cảnh Liên nam nhân này thật khôi ngô tuấn tú, từ trước đến giờ cô chưa từng nhìn thấy người nào khôi ngô như vậy phong thái kiêu ngạo.
"Công chúa xin lỗi đã bất kính" Vương Lệ Thành liền buông cô ra sau đó cúi đầu tạ lỗi với cô.
"Không sao? Ngươi tên là gì?" Cảnh Liên mỉm cười nhẹ nhàng với Vương Lệ Thành.
"Thần tên Sở Tiêu"
Lúc này cung nữ của công chúa Cảnh Liên đi đến, Vương Lệ Thành liền cúi đầu chào cô sau đó liền rời đi thật nhanh, Cảnh Liên vẫn dõi theo bóng dáng cao lớn ấy, mùi hương của nam nhân này thật dễ chịu.
"Công chúa" cung nữ thấy cô đờ người liền vỗ nhẹ vai của cô.
"Hả??" Cảnh Liên lúc này tỉnh táo lại sau đó liền nhẹ mỉm cười.
"Ngươi biết người đó không?"
"Người đó hình như là con nuôi của Phong tướng quân, hai năm trước đã nhặt hắn lúc đang ở biên cương" Cũng nữ nhẹ nói.
"Con nuôi của Phong tướng quân sao? Ngươi thấy hắn thế nào?" Cảnh Liên quay sang hỏi cung nữ.
"Rất khôi ngô xem ra rất hợp với công chúa nếu thành đôi sẽ là kim đồng ngọc nữ đấy" cung nữ ra lời nịn hót.
"Hừm, ta muốn hắn là phu quân của ta" Cảnh Liên vẫn nhìn theo hướng của Vương Lệ Thành mặc dù y đã đi khuất bóng .
Vương Lệ Thành đi thẳng vào tìm Phong tướng quân, lúc này trong triều đang bàn chuyện về chuyện tìm công chúa Cẩn Mai, Vương Lệ Thành đứng bên ngoài đợi bãi triều.
Sau khi bãi triều Phong tướng quân đi ra liền bị Vương Lệ Thành chặn lại hỏi.
"Dưỡng phụ, nàng ấy đâu?"
"Con vẫn còn mơ tưởng đến ả ta? Ả ta cao chạy xa bay rồi, ta cứ tưởng ả ta là một nữ nhân chân yếu tay mềm ta đã đánh giá thấp ả ta rồi" Phong tướng quân tức giận nói.
"Thật sao? Nàng không bị bắt lại?"
"Con định đi tìm ả?"
"Dưỡng phụ xin người nàng là người của con là nương tử của con không phải hoàng hậu gì cả người phải tin con, con đã nhớ lại tất cả rồi" Vương Lệ Thành quỳ xuống trước mặt Phong tướng quân cầu xin.
"Con.... con nhớ lại rồi?" Ông khá sốc.
"Sở Tiêu, con sẽ rời bỏ ta?" Ông trầm giọng nói.
"Dưỡng phụ con không đi đâu cả, nhưng xin người đừng bắt nàng"
"Ta mệt rồi, con về đi!!"
Phong tướng quân nói rồi rời đi, y liền quay về cho người tìm cô, Phong tướng quân phái người theo dõi Vương Lệ Thành để biết tung tích của Giai Hạ.
Công chúa Cảnh Liên cả ngày đều mơ mộng đều nhớ tới bóng hình của nam nhân ở ngự hoa viên ấy, lúc này thái tử Bạch Phong đi đến.
"Muội muội của ta sao vui thế?" Bạch Phong khẽ vỗ vai của Cảnh Liên.
"Ừm... không có gì" Cảnh Liên ngại ngùng nói, cô rất muốn nói chuyện này ra nhưng thật sự rất ngại.
"Nhìn mặt muội cứ như.... " Bạch Phong trêu cô.
"Như gì?" Cảnh Liên lườm y.
"Như đang yêu vậy" Cảnh Liên bị nói trúng tim đen liền im lặng cúi mặt không nói gì.
Cô quay sang đánh Bạch Phong, y không ngờ muội muội bé nhỏ của y đã biết yêu rồi, biết bao nhiêu thái tử, hoàng tử các nước láng giềng sang cầu thân nhưng cô không chịu ai cả, không biết lần này là ai làm cô động lòng rồi nhỉ.
"Đúng không? Huynh nói trúng tim đen muội rồi chứ?"
"Thì sao? Muội cũng lớn rồi muội không được yêu sao?" Cảnh Liên trợn tròn mắt nói.
"Hừm, muốn chơi với ta sao?" Giai Hạ liền phóng nhanh và nhảy lên trên cầu lớn.
Rất nhanh cô đã cắt đuôi bọn người đó,về phía Vương Lệ Thành sau khi y được thả y đã quay về quán trọ tìm cô nhưng ông chủ đã bảo cô bị đám lính của triều đình bắt rồi.
Vương Lệ Thành như chết lặng liền quay về triều đình, lúc đi vào triều y đã đụng phải công chúa Cảnh Liên khiến cô ngã y nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy cô.
Trong mắt của Cảnh Liên nam nhân này thật khôi ngô tuấn tú, từ trước đến giờ cô chưa từng nhìn thấy người nào khôi ngô như vậy phong thái kiêu ngạo.
"Công chúa xin lỗi đã bất kính" Vương Lệ Thành liền buông cô ra sau đó cúi đầu tạ lỗi với cô.
"Không sao? Ngươi tên là gì?" Cảnh Liên mỉm cười nhẹ nhàng với Vương Lệ Thành.
"Thần tên Sở Tiêu"
Lúc này cung nữ của công chúa Cảnh Liên đi đến, Vương Lệ Thành liền cúi đầu chào cô sau đó liền rời đi thật nhanh, Cảnh Liên vẫn dõi theo bóng dáng cao lớn ấy, mùi hương của nam nhân này thật dễ chịu.
"Công chúa" cung nữ thấy cô đờ người liền vỗ nhẹ vai của cô.
"Hả??" Cảnh Liên lúc này tỉnh táo lại sau đó liền nhẹ mỉm cười.
"Ngươi biết người đó không?"
"Người đó hình như là con nuôi của Phong tướng quân, hai năm trước đã nhặt hắn lúc đang ở biên cương" Cũng nữ nhẹ nói.
"Con nuôi của Phong tướng quân sao? Ngươi thấy hắn thế nào?" Cảnh Liên quay sang hỏi cung nữ.
"Rất khôi ngô xem ra rất hợp với công chúa nếu thành đôi sẽ là kim đồng ngọc nữ đấy" cung nữ ra lời nịn hót.
"Hừm, ta muốn hắn là phu quân của ta" Cảnh Liên vẫn nhìn theo hướng của Vương Lệ Thành mặc dù y đã đi khuất bóng .
Vương Lệ Thành đi thẳng vào tìm Phong tướng quân, lúc này trong triều đang bàn chuyện về chuyện tìm công chúa Cẩn Mai, Vương Lệ Thành đứng bên ngoài đợi bãi triều.
Sau khi bãi triều Phong tướng quân đi ra liền bị Vương Lệ Thành chặn lại hỏi.
"Dưỡng phụ, nàng ấy đâu?"
"Con vẫn còn mơ tưởng đến ả ta? Ả ta cao chạy xa bay rồi, ta cứ tưởng ả ta là một nữ nhân chân yếu tay mềm ta đã đánh giá thấp ả ta rồi" Phong tướng quân tức giận nói.
"Thật sao? Nàng không bị bắt lại?"
"Con định đi tìm ả?"
"Dưỡng phụ xin người nàng là người của con là nương tử của con không phải hoàng hậu gì cả người phải tin con, con đã nhớ lại tất cả rồi" Vương Lệ Thành quỳ xuống trước mặt Phong tướng quân cầu xin.
"Con.... con nhớ lại rồi?" Ông khá sốc.
"Sở Tiêu, con sẽ rời bỏ ta?" Ông trầm giọng nói.
"Dưỡng phụ con không đi đâu cả, nhưng xin người đừng bắt nàng"
"Ta mệt rồi, con về đi!!"
Phong tướng quân nói rồi rời đi, y liền quay về cho người tìm cô, Phong tướng quân phái người theo dõi Vương Lệ Thành để biết tung tích của Giai Hạ.
Công chúa Cảnh Liên cả ngày đều mơ mộng đều nhớ tới bóng hình của nam nhân ở ngự hoa viên ấy, lúc này thái tử Bạch Phong đi đến.
"Muội muội của ta sao vui thế?" Bạch Phong khẽ vỗ vai của Cảnh Liên.
"Ừm... không có gì" Cảnh Liên ngại ngùng nói, cô rất muốn nói chuyện này ra nhưng thật sự rất ngại.
"Nhìn mặt muội cứ như.... " Bạch Phong trêu cô.
"Như gì?" Cảnh Liên lườm y.
"Như đang yêu vậy" Cảnh Liên bị nói trúng tim đen liền im lặng cúi mặt không nói gì.
Cô quay sang đánh Bạch Phong, y không ngờ muội muội bé nhỏ của y đã biết yêu rồi, biết bao nhiêu thái tử, hoàng tử các nước láng giềng sang cầu thân nhưng cô không chịu ai cả, không biết lần này là ai làm cô động lòng rồi nhỉ.
"Đúng không? Huynh nói trúng tim đen muội rồi chứ?"
"Thì sao? Muội cũng lớn rồi muội không được yêu sao?" Cảnh Liên trợn tròn mắt nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.