Chương 31: Dạy Tôi Võ Công Được Không
Lạc Lạc
20/03/2020
Sở Tiêu cõng Giai Hạ trên lưng trở về phủ tướng quân, thì ra Sở Tiêu là
con nuôi của Phong tướng quân, nhưng thật sự người này là Vương Lệ Thành là Thất ca ca của Cẩn Mai.
Cẩn Mai quan sát kỹ y, dù y có hoá thành tro cô cũng nhận ra vì từ nhỏ cô cùng y lớn lên nên không thể nào nhận nhầm được.
Đã hai năm trôi qua rồi, Cẩn Mai và Giai Hạ không ngừng cho người đi tìm tung tích của y không ra thì ra là y đã sang nước láng giềng này.
"Thất ca..." Cẩn Mai đi phía sau y khẽ gọi, nhưng y không để ý, không lẽ thật sự bị mất trí nhớ rồi sao.
"Hai cô nương đến từ đâu thế? Sao lại bị bọn lính đuổi theo thế?"
"Bọn ta đến từ nước Vương láng giềng bọn bị ép hôn, và muốn chạy trốn thì bị bọn chúng đuổi theo may mà có huynh ra tay giúp"
"Ra là vậy" Sở Tiêu đưa hai người vào bên trong phủ thì có vài người đi đến cúi đầu chào y, và ánh mắt đều hướng về phía Giai Hạ đang nằm trên lưng của Sở Tiêu.
"Thiếu gia, hai vị này là...."
"Là bạn của ta, mau gọi thái y đến xem cho vị cô nương này"
Sở Tiêu đưa cô vào phòng nhẹ đặt cô xuống giường, sau đó ra ngoài sai người chăm sóc cho hai người. Một lúc sau thái y cũng đến và bắt mạch cho cô.
"Cô nương này chỉ hơi mệt mà ngất đi thôi, cho cô ấy nghỉ ngơi và uống thuốc này sẽ khoẻ lại" vị thái y đưa thuốc cho Cẩn Mai.
"Cám ơn thái y"
Khoảng một canh giờ sau Giai Hạ cũng tỉnh dậy, đầu của cô hơi đau nhứt cô nhìn cảnh vật xung quanh không lẽ cô bị bọn chúng bắt lại rồi sao?
Cô nhìn Cẩn Mai đang nằm bên cạnh giường của cô, do cô nhúc nhích nên làm Cẩn Mai tỉnh dậy thấy Giai Hạ tỉnh dậy cô vui mừng ôm lấy Giai Hạ.
"Tẩu tẩu tỉnh rồi!!"
"Cẩn Mai, ta đang ở đâu? Không lẽ chúng ta bị bắt lại rồi sao?"
"Không chúng ta thoát rồi, tẩu tẩu ta muốn nói cho tỷ biết một chuyện"
"Chuyện gì muội nói đi!!"
"Ta gặp Thất ca rồi" câu nói của Cẩn Mai làm cô vui mừng vô cùng vội ngồi bật dậy lay vai của Cẩn Mai.
"Chàng ở đâu, mau đưa ta đi gặp chàng" Cẩn Mai cúi gầm mặt xuống, vốn dĩ định giấu cô nhưng giấu đến khi nào thôi thì cứ nói ra đại vậy.
"Huynh ấy mất trí nhớ rồi, không nhớ gì về chúng ta cả, bây giờ lại là con nuôi của Phong tướng quân nước Tống nữa"
"Cái gì?? Không lẽ chúng ta đã qua nước Tống rồi sao?"
"Đúng vậy, người đưa chúng ta về cũng là huynh ấy"
Giai Hạ trầm mặt, bỗng lúc này cửa bật mở người bước vào là Sở Tiêu, y mang đến cho cô một bát cháo nóng, Cẩn Mai liền đi đến nhận lấy bát cháo từ tay Sở Tiêu.
"Vương Lệ Thành" Giai Hạ khẽ gọi tên y, Sở Tiêu nhẹ ngồi xuống bên giường của cô.
"Ta giống người tên Vương Lệ Thành lắm sao?"
"Rất giống, cũng có thể là cùng một người" Giai Hạ cười gượng nói, cô nhìn sâu vào ánh mắt của y, gương mặt này sau 2 năm vẫn vậy nhưng có nét thay đổi như không còn mặt dày vô liêm sĩ nữa trông như một thư sinh nho nhã hơn.
Giai Hạ vì nhớ thương y mà đã chịu đựng suốt 2 năm trời chờ một ngày y trở về vậy mà bây giờ y lại ở nước Tống sống một cuộc sống sung sướng tự do tự tại thế này.
Giai Hạ đưa tay lên sờ gương mặt của y, Sở Tiêu trợn tròn mắt nhìn cô sau đó quay mặt đi, vốn định xem sức khoẻ cô thế nào nhưng hành động đó của cô làm tim của y đập loạn cả lên.
"Cô nương nghỉ ngơi thêm, nhớ ăn uống điều độ sẽ khoẻ lại"
"Công tử, chúng ta có thể ở lại đây được không?" Giai Hạ nhẹ nắm lấy tay của y níu lại.
"Hai cô không có nơi để đi sao?"
"Đúng vậy, bây giờ nếu quay lại nhất định bọn ta sẽ bị bắt lại, bọn ta xin một công việc nhỏ làm ở đây có được không?"
"Ừ, vậy cứ ở lại" Sở Tiêu nói rồi rời đi, Giai Hạ vẫn hướng mắt nhìn theo y, nhất định cô sẽ khiến y nhớ lại mọi chuyện
Cẩn Mai quan sát kỹ y, dù y có hoá thành tro cô cũng nhận ra vì từ nhỏ cô cùng y lớn lên nên không thể nào nhận nhầm được.
Đã hai năm trôi qua rồi, Cẩn Mai và Giai Hạ không ngừng cho người đi tìm tung tích của y không ra thì ra là y đã sang nước láng giềng này.
"Thất ca..." Cẩn Mai đi phía sau y khẽ gọi, nhưng y không để ý, không lẽ thật sự bị mất trí nhớ rồi sao.
"Hai cô nương đến từ đâu thế? Sao lại bị bọn lính đuổi theo thế?"
"Bọn ta đến từ nước Vương láng giềng bọn bị ép hôn, và muốn chạy trốn thì bị bọn chúng đuổi theo may mà có huynh ra tay giúp"
"Ra là vậy" Sở Tiêu đưa hai người vào bên trong phủ thì có vài người đi đến cúi đầu chào y, và ánh mắt đều hướng về phía Giai Hạ đang nằm trên lưng của Sở Tiêu.
"Thiếu gia, hai vị này là...."
"Là bạn của ta, mau gọi thái y đến xem cho vị cô nương này"
Sở Tiêu đưa cô vào phòng nhẹ đặt cô xuống giường, sau đó ra ngoài sai người chăm sóc cho hai người. Một lúc sau thái y cũng đến và bắt mạch cho cô.
"Cô nương này chỉ hơi mệt mà ngất đi thôi, cho cô ấy nghỉ ngơi và uống thuốc này sẽ khoẻ lại" vị thái y đưa thuốc cho Cẩn Mai.
"Cám ơn thái y"
Khoảng một canh giờ sau Giai Hạ cũng tỉnh dậy, đầu của cô hơi đau nhứt cô nhìn cảnh vật xung quanh không lẽ cô bị bọn chúng bắt lại rồi sao?
Cô nhìn Cẩn Mai đang nằm bên cạnh giường của cô, do cô nhúc nhích nên làm Cẩn Mai tỉnh dậy thấy Giai Hạ tỉnh dậy cô vui mừng ôm lấy Giai Hạ.
"Tẩu tẩu tỉnh rồi!!"
"Cẩn Mai, ta đang ở đâu? Không lẽ chúng ta bị bắt lại rồi sao?"
"Không chúng ta thoát rồi, tẩu tẩu ta muốn nói cho tỷ biết một chuyện"
"Chuyện gì muội nói đi!!"
"Ta gặp Thất ca rồi" câu nói của Cẩn Mai làm cô vui mừng vô cùng vội ngồi bật dậy lay vai của Cẩn Mai.
"Chàng ở đâu, mau đưa ta đi gặp chàng" Cẩn Mai cúi gầm mặt xuống, vốn dĩ định giấu cô nhưng giấu đến khi nào thôi thì cứ nói ra đại vậy.
"Huynh ấy mất trí nhớ rồi, không nhớ gì về chúng ta cả, bây giờ lại là con nuôi của Phong tướng quân nước Tống nữa"
"Cái gì?? Không lẽ chúng ta đã qua nước Tống rồi sao?"
"Đúng vậy, người đưa chúng ta về cũng là huynh ấy"
Giai Hạ trầm mặt, bỗng lúc này cửa bật mở người bước vào là Sở Tiêu, y mang đến cho cô một bát cháo nóng, Cẩn Mai liền đi đến nhận lấy bát cháo từ tay Sở Tiêu.
"Vương Lệ Thành" Giai Hạ khẽ gọi tên y, Sở Tiêu nhẹ ngồi xuống bên giường của cô.
"Ta giống người tên Vương Lệ Thành lắm sao?"
"Rất giống, cũng có thể là cùng một người" Giai Hạ cười gượng nói, cô nhìn sâu vào ánh mắt của y, gương mặt này sau 2 năm vẫn vậy nhưng có nét thay đổi như không còn mặt dày vô liêm sĩ nữa trông như một thư sinh nho nhã hơn.
Giai Hạ vì nhớ thương y mà đã chịu đựng suốt 2 năm trời chờ một ngày y trở về vậy mà bây giờ y lại ở nước Tống sống một cuộc sống sung sướng tự do tự tại thế này.
Giai Hạ đưa tay lên sờ gương mặt của y, Sở Tiêu trợn tròn mắt nhìn cô sau đó quay mặt đi, vốn định xem sức khoẻ cô thế nào nhưng hành động đó của cô làm tim của y đập loạn cả lên.
"Cô nương nghỉ ngơi thêm, nhớ ăn uống điều độ sẽ khoẻ lại"
"Công tử, chúng ta có thể ở lại đây được không?" Giai Hạ nhẹ nắm lấy tay của y níu lại.
"Hai cô không có nơi để đi sao?"
"Đúng vậy, bây giờ nếu quay lại nhất định bọn ta sẽ bị bắt lại, bọn ta xin một công việc nhỏ làm ở đây có được không?"
"Ừ, vậy cứ ở lại" Sở Tiêu nói rồi rời đi, Giai Hạ vẫn hướng mắt nhìn theo y, nhất định cô sẽ khiến y nhớ lại mọi chuyện
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.