Chương 30: Tại Hạ Tên Sở Tiêu
Lạc Lạc
20/03/2020
Giai Hạ đi đến đại điện, Vương Diệp Nguyên và các quan đại thần vẫn đang bàn chuyện, Vương Diệp Nguyên lần đầu thấy cô đến đây.
Cô khẽ ngồi xuống bên cạnh y, mỉm cười dịu dàng, các quan trong triều điều cúi xuống hành lễ với Giai Hạ, Vương Diệp Nguyên vui mừng vì sự xuất hiện của cô.
"Ái phi, nàng sao vậy? Sao nay lại đến tìm trầm thế?"
"Nghe nói bệ hạ muốn gả Cẩn Mai?"
"Đúng vậy, muội ấy mách với nàng rồi sao? Nàng muốn cầu xin cho muội ấy?" Vương Diệp Nguyên biết trước cô ngoan ngoãn đến đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
"Vậy bệ hạ suy nghĩ thế nào?"
"Không được!!"
"Hừm, vậy ta không làm phiền nữa" Giai Hạ đứng dậy rời đi.
Cô đang ngang cấm cung, nhìn xung quanh không có một bóng người cô liền đi đến đẩy cửa đi vào, bên trong cũng khá vắng lặn.
Không khí u ám, cô cảm thấy lạnh sóng lưng. Chợt có bóng người lướt qua, không phải chứ không lẽ có ma quỷ thật? Giai Hạ nghe tiếng trò chuyện bên trong cô liền đi vào thử.
"Á" Giai Hạ thất một bóng trắng xuất hiện cô hoảng sợ hét lên và lùi lại.
"Thất muội" giọng nói quen thuộc vang lên.
"Ai?? Ngươi là ai?"
Người đó liền vén mái tóc của mình lên, là hoàng thượng, người bên cạnh là hoàng hậu, Giai Hạ liền đứng dậy chạy đến ôm lấy hai người.
"Hai người bị hắn giam giữ ở đây sao?"
"Đúng vậy, muội bây giờ là hoàng hậu rồi?"
"Sao hai người biết?"
"Ta nghe bọn lính đi ngang nói"
"Thất đệ đâu? Sau hôm đó ta bị hắn bắt lại còn đệ ấy cũng mất tích"
"Vương Lệ Thành mất tích từ lúc đó rồi, muội đã cho rất nhiều người đi tìm nhưng không có tung tích gì"
Cứ thế Giai Hạ trò chuyện cùng với họ khá lâu, cô quay trở về hứa sẽ quay lại bà cứu họ ra nhưng trước tiên cô phải tìm cách thoát khỏi nơi này và tìm Vương Lệ Thành.
Cô tin hắn vẫn còn sống, linh cảm của cô rất tốt nhất định Vương Lệ Thành vẫn còn sống và đang ở đâu đó trị thương thôi.
Cô quay trở về cung và chuẩn bị cho kế hoạch tẩu thoát của mình, hôm sau Cẩn Mai đã khoác trên người bộ hỷ phục và chuẩn bị lên kiệu hoa.
Phải khởi hành một chặn đường khá dài, Giai Hạ cáo bệnh và ở trong phòng không ra ngoài, Vương Diệp Nguyên cũng không ép cô ra ngoài.
Thực ra Giai Hạ giả vờ bệnh và nhờ người đóng giả cô nằm trên giường, còn cô thì giả làm một cung nữ của Cẩn Mai cùng cô lên kiệu hoa.
Như thế họ nhanh chóng rời khỏi hoàng cung, Vương Diệp Nguyên vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra cả, về phía Giai Hạ cô cùng Cẩn Mai đánh ngất bọn lính trêm đường khởi hành và an toàn chạy thoát khỏi đó.
Nhưng đi được nữa đường thì quân lính bắt đầu đuổi theo cô, vì Vương Diệp Nguyên khi vào phòng thăm cô thì thấy cô đã biến mất. Y vô cùng nóng giận cho lính đuổi theo.
"Công chúa, hoàng hậu mong hai người theo thuộc hạ về đi!!" Bọn lính dùng ngựa đuổi theo phía sau hai người.
"Có chết bọn ta cũng không quay về"
Cả hai cứ thế mà chạy, nhưng sức người không bằng sức ngựa, cuối cùng cũng bị đuổi theo kịp, Giai Hạ lo lắng đưa tay ra bảo vệ Cẩn Mai.
"Hoàng hậu, xin đắc tội"
Bọn chúng xông đến tấn công cô, Giai Hạ nhắm mắt lại chờ cái chết liền có một thanh kiếm bay đến đỡ lại cho cô, Giai Hạ cứ nghĩ mình sẽ chết nhưng mở mắt ra thấy bọn lính bị một nam nhân đánh tơi bời.
Giai Hạ mệt mõi mà ngất đi, Cẩn Mai lo lắng đỡ lấy cô, sau khi xử lý xong bọn lính nam nhân ấy đi đến xem thử, Cẩn Mai nhìn gương mặt ấy liền kêu lên.
"Cô nương sao hai người lại bị đuổi giết vậy?"
"Thất ca!!!" Cẩn Mai kêu lên.
"Hửm? Thất ca? Cô quen ta sao? Mà cô ấy ngất rồi" nam nhân nhìn Giai Hạ đã ngất đi liền đi đến cõng cô lên lưng.
"Huynh tên gì?" Cẩn Mai hỏi.
"Tại hạ tên Sở Tiêu"
Cô khẽ ngồi xuống bên cạnh y, mỉm cười dịu dàng, các quan trong triều điều cúi xuống hành lễ với Giai Hạ, Vương Diệp Nguyên vui mừng vì sự xuất hiện của cô.
"Ái phi, nàng sao vậy? Sao nay lại đến tìm trầm thế?"
"Nghe nói bệ hạ muốn gả Cẩn Mai?"
"Đúng vậy, muội ấy mách với nàng rồi sao? Nàng muốn cầu xin cho muội ấy?" Vương Diệp Nguyên biết trước cô ngoan ngoãn đến đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
"Vậy bệ hạ suy nghĩ thế nào?"
"Không được!!"
"Hừm, vậy ta không làm phiền nữa" Giai Hạ đứng dậy rời đi.
Cô đang ngang cấm cung, nhìn xung quanh không có một bóng người cô liền đi đến đẩy cửa đi vào, bên trong cũng khá vắng lặn.
Không khí u ám, cô cảm thấy lạnh sóng lưng. Chợt có bóng người lướt qua, không phải chứ không lẽ có ma quỷ thật? Giai Hạ nghe tiếng trò chuyện bên trong cô liền đi vào thử.
"Á" Giai Hạ thất một bóng trắng xuất hiện cô hoảng sợ hét lên và lùi lại.
"Thất muội" giọng nói quen thuộc vang lên.
"Ai?? Ngươi là ai?"
Người đó liền vén mái tóc của mình lên, là hoàng thượng, người bên cạnh là hoàng hậu, Giai Hạ liền đứng dậy chạy đến ôm lấy hai người.
"Hai người bị hắn giam giữ ở đây sao?"
"Đúng vậy, muội bây giờ là hoàng hậu rồi?"
"Sao hai người biết?"
"Ta nghe bọn lính đi ngang nói"
"Thất đệ đâu? Sau hôm đó ta bị hắn bắt lại còn đệ ấy cũng mất tích"
"Vương Lệ Thành mất tích từ lúc đó rồi, muội đã cho rất nhiều người đi tìm nhưng không có tung tích gì"
Cứ thế Giai Hạ trò chuyện cùng với họ khá lâu, cô quay trở về hứa sẽ quay lại bà cứu họ ra nhưng trước tiên cô phải tìm cách thoát khỏi nơi này và tìm Vương Lệ Thành.
Cô tin hắn vẫn còn sống, linh cảm của cô rất tốt nhất định Vương Lệ Thành vẫn còn sống và đang ở đâu đó trị thương thôi.
Cô quay trở về cung và chuẩn bị cho kế hoạch tẩu thoát của mình, hôm sau Cẩn Mai đã khoác trên người bộ hỷ phục và chuẩn bị lên kiệu hoa.
Phải khởi hành một chặn đường khá dài, Giai Hạ cáo bệnh và ở trong phòng không ra ngoài, Vương Diệp Nguyên cũng không ép cô ra ngoài.
Thực ra Giai Hạ giả vờ bệnh và nhờ người đóng giả cô nằm trên giường, còn cô thì giả làm một cung nữ của Cẩn Mai cùng cô lên kiệu hoa.
Như thế họ nhanh chóng rời khỏi hoàng cung, Vương Diệp Nguyên vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra cả, về phía Giai Hạ cô cùng Cẩn Mai đánh ngất bọn lính trêm đường khởi hành và an toàn chạy thoát khỏi đó.
Nhưng đi được nữa đường thì quân lính bắt đầu đuổi theo cô, vì Vương Diệp Nguyên khi vào phòng thăm cô thì thấy cô đã biến mất. Y vô cùng nóng giận cho lính đuổi theo.
"Công chúa, hoàng hậu mong hai người theo thuộc hạ về đi!!" Bọn lính dùng ngựa đuổi theo phía sau hai người.
"Có chết bọn ta cũng không quay về"
Cả hai cứ thế mà chạy, nhưng sức người không bằng sức ngựa, cuối cùng cũng bị đuổi theo kịp, Giai Hạ lo lắng đưa tay ra bảo vệ Cẩn Mai.
"Hoàng hậu, xin đắc tội"
Bọn chúng xông đến tấn công cô, Giai Hạ nhắm mắt lại chờ cái chết liền có một thanh kiếm bay đến đỡ lại cho cô, Giai Hạ cứ nghĩ mình sẽ chết nhưng mở mắt ra thấy bọn lính bị một nam nhân đánh tơi bời.
Giai Hạ mệt mõi mà ngất đi, Cẩn Mai lo lắng đỡ lấy cô, sau khi xử lý xong bọn lính nam nhân ấy đi đến xem thử, Cẩn Mai nhìn gương mặt ấy liền kêu lên.
"Cô nương sao hai người lại bị đuổi giết vậy?"
"Thất ca!!!" Cẩn Mai kêu lên.
"Hửm? Thất ca? Cô quen ta sao? Mà cô ấy ngất rồi" nam nhân nhìn Giai Hạ đã ngất đi liền đi đến cõng cô lên lưng.
"Huynh tên gì?" Cẩn Mai hỏi.
"Tại hạ tên Sở Tiêu"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.