Chương 16: Kể Sự Thật
Lạc Lạc
19/03/2020
"Ái phi nàng không sao chứ? Xin lỗi ta đến trễ"
Giai Hạ khẽ lắc đầu, Vương Lệ Thành cởi trói cho cô sau đó bế cô lên, liền lập tức cho người đưa cô về phủ mặc dù chỉ mới đến đây.
Vương Lệ Thành không muốn cô ở cái nới quỷ quái này, hay cho cái người được gọi là tỷ tỷ ,hay cho người được gọi là mẹ hết ngược đãi, làm kẻ thế thân, nhìn cô chịu bao nhiêu cái khổ cực của cái được gắn danh là gia đình này người cha thì nhu nhược không biết bảo vệ con cái.
Gia đình như thế này mà cũng gọi là gia đình sao? Tốt nhất Giai Hạ vẫn ở phủ của hắn, có hắn ở đây đừng hòng kẻ nào có thể đụng một sợi tóc của cô.
"Vương Lệ Thành" Giai Hạ bất ngờ khi thấy hắn bỏ vẻ trẻ con của mình đi, mà trở thành một nam nhân lạnh lùng kiêu ngạo vẻ ngoài bá đạo của hắn thật khác quá.
Đưa cô vào trong xe, hắn nhìn cơ thể của cô đang co rúc lại, chắc Giai Hạ đang rất sợ, khẽ mĩm cười nhẹ nhàng với cô sau đó kéo cô vào trong lòng, ngay lúc này hắn không muốn cô phải sống bên cạnh hắn mà phải chịu nhiều tủi nhục như vậy.
Dù cô có là người của bọn hãm hại hắn thì hắn vẫn muốn bảo vệ cho cô, không cần phải giả vờ giả vịt gì nữa cả, hắn không muốn lừa dối cô.
"Giai Hạ, nàng nghe cho kỷ, ta là phu quân của nàng sau này có bất kỳ ai ức hiếp nàng cứ việc nói với ta, ta không cho phép nàng giấu ta bất kỳ chuyện gì chỉ cần nàng nói ra ta nhất quyết đòi lại công bằng cho nàng"
Vương Lệ Thành đưa tay vuốt ve gương mặt của Giai Hạ, cảm thấy thật may mắn khi gặp được cô, cô luôn bảo vệ hắn dù cô hay cự tuyệt hắn nhưng trước mặt người khác không bao giờ để người khác ức hiếp hắn.
"Giai Hạ, đừng tỏ ra mạnh mẽ bên cạnh ta nàng cứ việc ỷ vào ta, ta bảo vệ nàng"
"Vương Lệ Thành, chàng là người như thế nào? Chàng không bị ngốc sao?" Giai Hạ đưa tay lên ôm lấy hắn.
"Ta không hề ngốc, ta chỉ giả vờ thôi, lúc đầu định giả ngốc để trốn thành thân mà thôi, mà bây giờ ta thấy không cần nữa rồi"
"Chàng.. chàng gạt ta!!!" Giai Hạ đưa tay định đánh hắn, nhưng Vương Lệ Thành nhanh tay liền bắt lấy tay cô, gương mặt gian tà tiến tới.
"Ái phi, sủng bổn vương đi!!"
"Vương Lệ Thành ta chưa thấy ai mặt dày vô liêm sỉ như ngươi, có điên mới tin ngươi ngốc, ngươi là tên sói đội lớp cừu"
"Nàng không ngoan rồi, ái phi ngoan ngoãn để ta sủng nàng"
"Ngươi... ưm.."
Vương Lệ Thành, kéo cô lại gần chặn cái miệng nhỏ đang kêu gào của cô, Giai Hạ thật sự bị điên khi tin hắn bị ngốc, rõ rành rành là tên lưu manh không phải tại cô không nhìn ra mà là hắn diễn quá giỏi.
Nhưng không thể chống cự, Giai Hạ đành mặc cho hắn hôn mình, nhưng hắn cũng không xấu xa như tưởng tượng, chỉ có điều hắn quá háo sắc, vượt mặt cả cô luôn.
"Ái phi, về phủ chúng ta động phòng lại nhé, ta muốn lần này nàng hoàn toàn tỉnh táo cảm nhận bổn vương"
"Tên lưu manh nhà ngươi, gạt ta bây giờ còn muốn thịt ta lần nữa sao?"
"Ta nhận lỗi bằng cách dùng thân mình để báo đáp nàng đây, nên nàng phải biết trân trọng"
Vương Lệ Thành cuồng nhiệt hôn Giai Hạ, chỉ mong mau về đến nơi để xử cô mà thôi, Giai Hạ quá khờ khạo khi tin hắn còn lợi dụng cô nữa chứ, azz.....
Trên đường về, bọn người áo đen phục kích hai bên đường, dương cung bắn vào xe ngựa của hắn, Vương Lệ Thành không nghĩ tới có thể xảy ra chuyện này.
Giai Hạ bên cạnh hắn cũng có thể khó tránh khỏi nguy hiểm, Giai Hạ lo sợ nép vào lòng của hắn.
"Yên tâm ở đây, ta đi một lát sẽ quay lại"
Giai Hạ khẽ lắc đầu, Vương Lệ Thành cởi trói cho cô sau đó bế cô lên, liền lập tức cho người đưa cô về phủ mặc dù chỉ mới đến đây.
Vương Lệ Thành không muốn cô ở cái nới quỷ quái này, hay cho cái người được gọi là tỷ tỷ ,hay cho người được gọi là mẹ hết ngược đãi, làm kẻ thế thân, nhìn cô chịu bao nhiêu cái khổ cực của cái được gắn danh là gia đình này người cha thì nhu nhược không biết bảo vệ con cái.
Gia đình như thế này mà cũng gọi là gia đình sao? Tốt nhất Giai Hạ vẫn ở phủ của hắn, có hắn ở đây đừng hòng kẻ nào có thể đụng một sợi tóc của cô.
"Vương Lệ Thành" Giai Hạ bất ngờ khi thấy hắn bỏ vẻ trẻ con của mình đi, mà trở thành một nam nhân lạnh lùng kiêu ngạo vẻ ngoài bá đạo của hắn thật khác quá.
Đưa cô vào trong xe, hắn nhìn cơ thể của cô đang co rúc lại, chắc Giai Hạ đang rất sợ, khẽ mĩm cười nhẹ nhàng với cô sau đó kéo cô vào trong lòng, ngay lúc này hắn không muốn cô phải sống bên cạnh hắn mà phải chịu nhiều tủi nhục như vậy.
Dù cô có là người của bọn hãm hại hắn thì hắn vẫn muốn bảo vệ cho cô, không cần phải giả vờ giả vịt gì nữa cả, hắn không muốn lừa dối cô.
"Giai Hạ, nàng nghe cho kỷ, ta là phu quân của nàng sau này có bất kỳ ai ức hiếp nàng cứ việc nói với ta, ta không cho phép nàng giấu ta bất kỳ chuyện gì chỉ cần nàng nói ra ta nhất quyết đòi lại công bằng cho nàng"
Vương Lệ Thành đưa tay vuốt ve gương mặt của Giai Hạ, cảm thấy thật may mắn khi gặp được cô, cô luôn bảo vệ hắn dù cô hay cự tuyệt hắn nhưng trước mặt người khác không bao giờ để người khác ức hiếp hắn.
"Giai Hạ, đừng tỏ ra mạnh mẽ bên cạnh ta nàng cứ việc ỷ vào ta, ta bảo vệ nàng"
"Vương Lệ Thành, chàng là người như thế nào? Chàng không bị ngốc sao?" Giai Hạ đưa tay lên ôm lấy hắn.
"Ta không hề ngốc, ta chỉ giả vờ thôi, lúc đầu định giả ngốc để trốn thành thân mà thôi, mà bây giờ ta thấy không cần nữa rồi"
"Chàng.. chàng gạt ta!!!" Giai Hạ đưa tay định đánh hắn, nhưng Vương Lệ Thành nhanh tay liền bắt lấy tay cô, gương mặt gian tà tiến tới.
"Ái phi, sủng bổn vương đi!!"
"Vương Lệ Thành ta chưa thấy ai mặt dày vô liêm sỉ như ngươi, có điên mới tin ngươi ngốc, ngươi là tên sói đội lớp cừu"
"Nàng không ngoan rồi, ái phi ngoan ngoãn để ta sủng nàng"
"Ngươi... ưm.."
Vương Lệ Thành, kéo cô lại gần chặn cái miệng nhỏ đang kêu gào của cô, Giai Hạ thật sự bị điên khi tin hắn bị ngốc, rõ rành rành là tên lưu manh không phải tại cô không nhìn ra mà là hắn diễn quá giỏi.
Nhưng không thể chống cự, Giai Hạ đành mặc cho hắn hôn mình, nhưng hắn cũng không xấu xa như tưởng tượng, chỉ có điều hắn quá háo sắc, vượt mặt cả cô luôn.
"Ái phi, về phủ chúng ta động phòng lại nhé, ta muốn lần này nàng hoàn toàn tỉnh táo cảm nhận bổn vương"
"Tên lưu manh nhà ngươi, gạt ta bây giờ còn muốn thịt ta lần nữa sao?"
"Ta nhận lỗi bằng cách dùng thân mình để báo đáp nàng đây, nên nàng phải biết trân trọng"
Vương Lệ Thành cuồng nhiệt hôn Giai Hạ, chỉ mong mau về đến nơi để xử cô mà thôi, Giai Hạ quá khờ khạo khi tin hắn còn lợi dụng cô nữa chứ, azz.....
Trên đường về, bọn người áo đen phục kích hai bên đường, dương cung bắn vào xe ngựa của hắn, Vương Lệ Thành không nghĩ tới có thể xảy ra chuyện này.
Giai Hạ bên cạnh hắn cũng có thể khó tránh khỏi nguy hiểm, Giai Hạ lo sợ nép vào lòng của hắn.
"Yên tâm ở đây, ta đi một lát sẽ quay lại"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.