Chương 15: Xin Lỗi Ta Đến Trễ
Lạc Lạc
19/03/2020
"Cơ thể ta có săn chắc không?"
"Săn chắc cái đầu nhà ngươi, ta mệt rồi ngươi tự mà tắm đi"
Mặt dù cô hơi háo sắc một chút nhưng không thể bị hắn sỉ nhục được, Giai Hạ rời đi Vương Lệ Thành chỉ cười nhẹ, mới trêu có một cái thôi mà giận rồi sao.
Giai Hạ đi dạo một vòng, Thất Nhi cuối cùng cũng đến do xe bị tên Vương Lệ Thành chiếm chỗ nên Thất Nhi phải đi xe riêng để về.
"Tiểu thư, muội về rồi ạ"
"Muội vào nghỉ ngơi đi" Giai Hạ ngồi trên bãi cỏ xanh mướt, trong đầu của cô chọt loé lên hình ảnh mờ nhạt một người nam nhân cùng cô nắm tay chạy trên bãi cỏ, Giai Hạ không thể nhớ được gương mặt đó.
"Ai vậy nhỉ? Sao lại có cuộn ký ức này? Không lẽ lúc trước khi xuyên vào đây Hứa Giai Hạ trong truyện có bên người đàn ông nào khác sao"
Giai Hạ lập tức nhớ lại cuộc đối thoại hôn qua với Tam vương gia Vương Diệp Nguyên, hình như y từng rất thân với Hứa Giai Hạ thì phải.
Có quá nhiều chuyện xảy ra mà chính người tạo ra câu truyện này không thể kiểm soát được, vì không biết được nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào cô không thể phòng tránh được.
Nhưng ở đây nhất định sẽ có nguy hiểm trước tiên phải để ý mẹ con Hứa Tư Thanh trước cái đã, mẹ con bà ta cũng rất nguy hiểm.
Trong lúc đang suy nghĩ đột nhiên Giai Hạ bị ai nào đó ở phía sau, chùm một cái bao lớn lên đầu sau đó đánh ngất cô, Giai Hạ ơi là Giai Hạ biết nguy hiểm đến mà còn ở một mình thế này.
Người đánh cô không ai khác là Hứa Tư Thanh, cô ta lại muốn giở trò gì nữa đây? Cô ta cho người mang cô đến một cái kho cũ mà lúc trước Giai Hạ đã ở đó, bịt miệng và trói tay chân của cô lại.
"Giai Hạ à, hay là để tỷ thay chân muội làm vương phi nhé, dù sao tỷ lấy lại thứ vốn thuộc về mình thôi mà, nên... muội đừng trách tỷ nhé" giọng điệu của cô ta chanh chua nói rồi rời đi.
Hứa Tư Thanh sau khi thành công, cô ta mặc trang phục của Giai Hạ liền đi vào phòng của Vương Lệ Thành, hắn đang mặc y phục vào từ phía sau Giai Hạ đi đến.
"Vương Lệ Thành, chàng đang thay đồ sao?" Cô ta nghĩ rằng hắn ngốc nên chỉ cần thay quần áo giả giọng của Giai Hạ là thành công rồi.
"Ái phi, nàng qua mặc t phục cho ta!!" Vương Lệ Thành quay người lại liền phát hiện cô ta không phải Giai Hạ, nhưng hắn không lật tẩy cô ta hắn muốn xem cô ta muốn giở trò gì.
Hứa Tư Thanh nghe được liền vui vẻ đi đến khoác y phục lên cho Vương Lệ Thành, xong việc hắn liền nắm lấy tay cô ta, lôi lên giường, xem hành động của cô ta thế nào.
"Thành Thành... chàng gấp quá, từ từ đã nào" cô ta chẳng khác gì nhưng kĩ nữ ngoài lầu xanh cả, làm hắn cảm thấy thật dơ bẩn.
"Chúng ta chơi một trò chơi nhé"
"Được"
"Nhắm mắt lại đi!!"
Cứ tưởng mình đã thành công ai ngờ rằng cô ta bị Vương Lệ Thành trói lại và bị điểm nguyệt, mở mắt ra thấy toàn thân mình không thể cử động lại còn bị trói nữa.
"Giả làm ái phi của ta sao? Ngươi không xứng"
"Vương Lệ Thành, chàng nghe ta nói, thật ra người gả cho chàng chính là muội không phải Giai Hạ, Tư Thanh bị cô ta dụ dỗ ,ngày thành thân cô ta đã nhốt muội lại, chính cô ta đã chia cắt chúng ta"
Còn định giả vờ giả vịt, cô ta tưởng chuyện mẹ con cô ta làm chỉ có trời có đất biết sao?
"Ngươi không cần giải thích, ta biết cả đấy, đừng tưởng chuyện mẹ con ngươi làm chỉ có trời có đất biết"
Nói rồi Vương Lệ Thành rời đi, hắn đi khắp nơi để tìm Giai Hạ nhưng không thấy, hỏi Thất Nhi cũng không biết, ả ta nhốt cô ở đâu rồi.
Vương Lệ Thành đi đến căn nhà cũ kỉ, nghe tiếng động bên trong, hắn liền đạp của đi vào, Giai Hạ tưởng không ai phát hiện ra mình may mắn Vương Lệ Thành nghe được tiếng động.
"Ái phi nàng không sao chứ? Xin lỗi ta đến trễ"
"Săn chắc cái đầu nhà ngươi, ta mệt rồi ngươi tự mà tắm đi"
Mặt dù cô hơi háo sắc một chút nhưng không thể bị hắn sỉ nhục được, Giai Hạ rời đi Vương Lệ Thành chỉ cười nhẹ, mới trêu có một cái thôi mà giận rồi sao.
Giai Hạ đi dạo một vòng, Thất Nhi cuối cùng cũng đến do xe bị tên Vương Lệ Thành chiếm chỗ nên Thất Nhi phải đi xe riêng để về.
"Tiểu thư, muội về rồi ạ"
"Muội vào nghỉ ngơi đi" Giai Hạ ngồi trên bãi cỏ xanh mướt, trong đầu của cô chọt loé lên hình ảnh mờ nhạt một người nam nhân cùng cô nắm tay chạy trên bãi cỏ, Giai Hạ không thể nhớ được gương mặt đó.
"Ai vậy nhỉ? Sao lại có cuộn ký ức này? Không lẽ lúc trước khi xuyên vào đây Hứa Giai Hạ trong truyện có bên người đàn ông nào khác sao"
Giai Hạ lập tức nhớ lại cuộc đối thoại hôn qua với Tam vương gia Vương Diệp Nguyên, hình như y từng rất thân với Hứa Giai Hạ thì phải.
Có quá nhiều chuyện xảy ra mà chính người tạo ra câu truyện này không thể kiểm soát được, vì không biết được nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào cô không thể phòng tránh được.
Nhưng ở đây nhất định sẽ có nguy hiểm trước tiên phải để ý mẹ con Hứa Tư Thanh trước cái đã, mẹ con bà ta cũng rất nguy hiểm.
Trong lúc đang suy nghĩ đột nhiên Giai Hạ bị ai nào đó ở phía sau, chùm một cái bao lớn lên đầu sau đó đánh ngất cô, Giai Hạ ơi là Giai Hạ biết nguy hiểm đến mà còn ở một mình thế này.
Người đánh cô không ai khác là Hứa Tư Thanh, cô ta lại muốn giở trò gì nữa đây? Cô ta cho người mang cô đến một cái kho cũ mà lúc trước Giai Hạ đã ở đó, bịt miệng và trói tay chân của cô lại.
"Giai Hạ à, hay là để tỷ thay chân muội làm vương phi nhé, dù sao tỷ lấy lại thứ vốn thuộc về mình thôi mà, nên... muội đừng trách tỷ nhé" giọng điệu của cô ta chanh chua nói rồi rời đi.
Hứa Tư Thanh sau khi thành công, cô ta mặc trang phục của Giai Hạ liền đi vào phòng của Vương Lệ Thành, hắn đang mặc y phục vào từ phía sau Giai Hạ đi đến.
"Vương Lệ Thành, chàng đang thay đồ sao?" Cô ta nghĩ rằng hắn ngốc nên chỉ cần thay quần áo giả giọng của Giai Hạ là thành công rồi.
"Ái phi, nàng qua mặc t phục cho ta!!" Vương Lệ Thành quay người lại liền phát hiện cô ta không phải Giai Hạ, nhưng hắn không lật tẩy cô ta hắn muốn xem cô ta muốn giở trò gì.
Hứa Tư Thanh nghe được liền vui vẻ đi đến khoác y phục lên cho Vương Lệ Thành, xong việc hắn liền nắm lấy tay cô ta, lôi lên giường, xem hành động của cô ta thế nào.
"Thành Thành... chàng gấp quá, từ từ đã nào" cô ta chẳng khác gì nhưng kĩ nữ ngoài lầu xanh cả, làm hắn cảm thấy thật dơ bẩn.
"Chúng ta chơi một trò chơi nhé"
"Được"
"Nhắm mắt lại đi!!"
Cứ tưởng mình đã thành công ai ngờ rằng cô ta bị Vương Lệ Thành trói lại và bị điểm nguyệt, mở mắt ra thấy toàn thân mình không thể cử động lại còn bị trói nữa.
"Giả làm ái phi của ta sao? Ngươi không xứng"
"Vương Lệ Thành, chàng nghe ta nói, thật ra người gả cho chàng chính là muội không phải Giai Hạ, Tư Thanh bị cô ta dụ dỗ ,ngày thành thân cô ta đã nhốt muội lại, chính cô ta đã chia cắt chúng ta"
Còn định giả vờ giả vịt, cô ta tưởng chuyện mẹ con cô ta làm chỉ có trời có đất biết sao?
"Ngươi không cần giải thích, ta biết cả đấy, đừng tưởng chuyện mẹ con ngươi làm chỉ có trời có đất biết"
Nói rồi Vương Lệ Thành rời đi, hắn đi khắp nơi để tìm Giai Hạ nhưng không thấy, hỏi Thất Nhi cũng không biết, ả ta nhốt cô ở đâu rồi.
Vương Lệ Thành đi đến căn nhà cũ kỉ, nghe tiếng động bên trong, hắn liền đạp của đi vào, Giai Hạ tưởng không ai phát hiện ra mình may mắn Vương Lệ Thành nghe được tiếng động.
"Ái phi nàng không sao chứ? Xin lỗi ta đến trễ"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.