Chương 62: Nàng Thật Thông Minh
Lạc Lạc
23/03/2020
Sau khi Giai Hạ và Vương Lệ Thành rời đi quốc vương truyền lệnh cho tất cả
mọi người không được truyền tin này ra, để giữ danh dự cho công chúa
chuyện hôm nay xem như chưa từng xảy ra.
Bất kỳ người nào lên tiếng sẽ bị bắt, Tống Bằng và Cẩn Mai thấy họ đi rồi cả hai cũng nhanh rời khỏi cung, một màn đánh ghen và cướp hôn thế kỷ.
"Không ngờ tẩu của cô thông minh thật, còn cô ngốc quá đi!" Trên đường đi Tống Bằng thấy buồn quá nên liền trêu Cẩn Mai.
"Huynh dám chê ta ngốc, huynh hết thương mẫu thân ở nhà rồi sao?" Cẩn Mai ngước lên nhìn y ánh mắt đen lại.
"Tại hạ không dám"
"Hừm, ta muốn nói cho huynh nghe vài chuyện nhưng liệu huynh có đáng tin cậy không?"
"Ta không đáng tin cậy? Cùng nhau băng qua bao nhiêu nguy hiểm rồi mà vẫn chưa tin tưởng ta sao?" Tống Bằng giận dỗi nói.
"Thôi không nói cho huynh nghe đâu, ai bảo huynh nói ta ngốc chứ"
"Nói đi" Tống Bằng đành xuống nước năn nỉ cô.
"Không nói"
"Nói đi"
"Không"
Cả hai cứ thế cho đến khi tới nơi, Còn Giai Hạ và Vương Lệ Thành thoát khỏi nơi đó rồi cung y lên ngựa trở về, suốt quãng đường Vương Lệ Thành cùng cô không nói lời nào.
"Ta xin lỗi" Vương Lệ Thành thấy không thể im lặng như vậy mãi được liền lên tiếng xin lỗi.
"Ta hiểu cho chàng mà, nếu là ta thì ta cũng làm vậy"
"Sao nàng lại biết cô ta ép nàng làm con tin với ta?" Vương Lệ Thành thắc mắc hỏi.
"Dễ nhận ra thôi, người cố chấp như chàng nếu không có nguyên nhân sao lại đồng ý lấy cô ta chứ? "
"Hạ Nhi... nàng thật thông minh, đúng là ta lấy không nhầm người"
"Vậy mà ai đó từng muốn huỷ hôn với ta nữa cơ mà"
"Nào có"
"Bây giờ đã giải quyết xong một chuyện, và đã tìm được Cẩn Mai bây giờ có lẽ đến lúc chúng ta chuẩn bị khởi binh rồi" Giai Hạ trầm giọng nói.
"Đúng, thời khắc này lợi dụng Vương Diệp Nguyên không có phòng bị gì chúng ta cho quân lính tập kích như vậy sẽ thành công"
"Vương Lệ Thành, lần này chàng phải ra tay đấy, ta mang thai nên sẽ không thể giúp chàng được gì nhiều"
"Yên tâm, có phu quân nàng ở đây không ai có thể làm gì được nàng"
Từ hôm đó, họ bắt tay vào kế hoạch và ngày đêm rèn luyện, Tống Bằng và Cẩn Mai cũng tham gia vào việc này, Tống Bằng cũng không mấy ngạc nhiên về thân phận của họ.
Vì lúc trước y đã phát hiện Cẩn Mai chính là công chúa rồi, nhưng y không nói ra, đợi tới lúc cô tự nói ra mà thôi, y lúc đầu cũng không muốn xem vào chuyện của họ nhưng vì Cẩn Mai nên y sẽ giúp một tay.
"Cô có biết bắn không đấy?" Tống Bằng nhìn Cẩn Mai đang dương cung lên bắn nhưng tấm thân nhỏ bé của cô cầm thôi cũng cầm không nổi nói chi là bắn được mũi tên đi xa.
"Huynh đừng có khinh thường ta, xem nè" Cẩn Mai dương lên bắn nhưng mũi tên liền rớt xuống trước mặt cô làm cho Tống Bằng một phen cười muốn lộn cả ruột lên.
"Hừm, Thất ca huynh ấy cười muội" thấy Vương Lệ Thành đi đến liền ôm lấy y sau đó mách với y.
"Tống Bằng, nhờ ngươi giúp con bé luyện thêm, vì lần này có thể con bé sẽ rất có ích đấy"
"Được"
Tống Bằng liền kéo cô vào lòng sau đó giúp cô cầm lấy cung tên, hướng dẫn cô đủ cách để bắn mũi tên đến vị trí ở phía xa kia.
"Phụt" mũi tên liền lao đi trúng ngay tâm Cẩn Mai nhảy lên ôm lấy y vì cuối cùng cô cũng làm được rồi.
"Ta làm được rồi lần này ta sẽ cho chúng biết tay" Cẩn Mai đang ôm lấy Tống Bằng khiến y ngượng ngùng sau đó cũng ôm lấy cô.
"Mới có thế mà tự tin vậy sao?" Tống Bằng liền buông cô ra chế nhạo.
"Hừm, để rồi xem mũi tên của ta có giết chết Vương Diệp Nguyên không"
Bất kỳ người nào lên tiếng sẽ bị bắt, Tống Bằng và Cẩn Mai thấy họ đi rồi cả hai cũng nhanh rời khỏi cung, một màn đánh ghen và cướp hôn thế kỷ.
"Không ngờ tẩu của cô thông minh thật, còn cô ngốc quá đi!" Trên đường đi Tống Bằng thấy buồn quá nên liền trêu Cẩn Mai.
"Huynh dám chê ta ngốc, huynh hết thương mẫu thân ở nhà rồi sao?" Cẩn Mai ngước lên nhìn y ánh mắt đen lại.
"Tại hạ không dám"
"Hừm, ta muốn nói cho huynh nghe vài chuyện nhưng liệu huynh có đáng tin cậy không?"
"Ta không đáng tin cậy? Cùng nhau băng qua bao nhiêu nguy hiểm rồi mà vẫn chưa tin tưởng ta sao?" Tống Bằng giận dỗi nói.
"Thôi không nói cho huynh nghe đâu, ai bảo huynh nói ta ngốc chứ"
"Nói đi" Tống Bằng đành xuống nước năn nỉ cô.
"Không nói"
"Nói đi"
"Không"
Cả hai cứ thế cho đến khi tới nơi, Còn Giai Hạ và Vương Lệ Thành thoát khỏi nơi đó rồi cung y lên ngựa trở về, suốt quãng đường Vương Lệ Thành cùng cô không nói lời nào.
"Ta xin lỗi" Vương Lệ Thành thấy không thể im lặng như vậy mãi được liền lên tiếng xin lỗi.
"Ta hiểu cho chàng mà, nếu là ta thì ta cũng làm vậy"
"Sao nàng lại biết cô ta ép nàng làm con tin với ta?" Vương Lệ Thành thắc mắc hỏi.
"Dễ nhận ra thôi, người cố chấp như chàng nếu không có nguyên nhân sao lại đồng ý lấy cô ta chứ? "
"Hạ Nhi... nàng thật thông minh, đúng là ta lấy không nhầm người"
"Vậy mà ai đó từng muốn huỷ hôn với ta nữa cơ mà"
"Nào có"
"Bây giờ đã giải quyết xong một chuyện, và đã tìm được Cẩn Mai bây giờ có lẽ đến lúc chúng ta chuẩn bị khởi binh rồi" Giai Hạ trầm giọng nói.
"Đúng, thời khắc này lợi dụng Vương Diệp Nguyên không có phòng bị gì chúng ta cho quân lính tập kích như vậy sẽ thành công"
"Vương Lệ Thành, lần này chàng phải ra tay đấy, ta mang thai nên sẽ không thể giúp chàng được gì nhiều"
"Yên tâm, có phu quân nàng ở đây không ai có thể làm gì được nàng"
Từ hôm đó, họ bắt tay vào kế hoạch và ngày đêm rèn luyện, Tống Bằng và Cẩn Mai cũng tham gia vào việc này, Tống Bằng cũng không mấy ngạc nhiên về thân phận của họ.
Vì lúc trước y đã phát hiện Cẩn Mai chính là công chúa rồi, nhưng y không nói ra, đợi tới lúc cô tự nói ra mà thôi, y lúc đầu cũng không muốn xem vào chuyện của họ nhưng vì Cẩn Mai nên y sẽ giúp một tay.
"Cô có biết bắn không đấy?" Tống Bằng nhìn Cẩn Mai đang dương cung lên bắn nhưng tấm thân nhỏ bé của cô cầm thôi cũng cầm không nổi nói chi là bắn được mũi tên đi xa.
"Huynh đừng có khinh thường ta, xem nè" Cẩn Mai dương lên bắn nhưng mũi tên liền rớt xuống trước mặt cô làm cho Tống Bằng một phen cười muốn lộn cả ruột lên.
"Hừm, Thất ca huynh ấy cười muội" thấy Vương Lệ Thành đi đến liền ôm lấy y sau đó mách với y.
"Tống Bằng, nhờ ngươi giúp con bé luyện thêm, vì lần này có thể con bé sẽ rất có ích đấy"
"Được"
Tống Bằng liền kéo cô vào lòng sau đó giúp cô cầm lấy cung tên, hướng dẫn cô đủ cách để bắn mũi tên đến vị trí ở phía xa kia.
"Phụt" mũi tên liền lao đi trúng ngay tâm Cẩn Mai nhảy lên ôm lấy y vì cuối cùng cô cũng làm được rồi.
"Ta làm được rồi lần này ta sẽ cho chúng biết tay" Cẩn Mai đang ôm lấy Tống Bằng khiến y ngượng ngùng sau đó cũng ôm lấy cô.
"Mới có thế mà tự tin vậy sao?" Tống Bằng liền buông cô ra chế nhạo.
"Hừm, để rồi xem mũi tên của ta có giết chết Vương Diệp Nguyên không"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.