Chương 49: Người Của Ta Cũng Dám Động Vào?
Lạc Lạc
22/03/2020
"Đẹp lắm" Cẩn Mai nhìn vào gương khẽ nói.
"Ta cho cô hồ lô đường này" Cẩn Mai có hai cây kẹo hồ lô đường liền chia cho Đào Nhi một cây.
Cả hai cùng đi dạo rất vui vẻ, Tống Bằng vừa dậy thì nghe tin cô ra ngoài, y thầm mắng cô, không lẽ cô muốn đi tìm cái chết sao?
Bên ngoài vô cùng nguy hiểm nếu như cô bị bọn lính triều đình hôm trước bắt lại thì sao? Mà rốt cuộc cô bị ép gả cho người nào mà phải bị truy lùng như vậy.
Tống Bằng liền nhanh chóng rời phủ đi tìm cô và Đào Nhi, trong lúc hai người đang đi mua trâm thì Cẩn Mai phát hiện đám linh đang ở gần đấy cô liền kéo Đào Nhi rời đi.
"Cẩn Mai vó chuyện gì vậy? Sao phải chạy?" Đào Nhi thở gấp nói.
"Im lặng và chạy đi!!"
"Họ ở đó mau bắt họ lại!!" Bọn lính đuổi theo hai người đến ngỏ cùng, Cẩn Mai lấy thân mình chắn cho Đào Nhi.
"Công chúa à, chúng tôi xin đắc tội vậy" bọn lính này là người của thái tử Bạch Phong phái đến giết cô, bọn chúng không phải quân triều đình.
"Cô là công chúa?" Đào Nhi ngạc nhiên hỏi.
"Hai mỹ nhân đẹp như vậy, hai là chúng ta thưởng thức rồi trước đã nhỉ?" Bọn chúng nhìn nhau sau đó nở nụ cười mang rợ.
"Các ngươi không được qua đây!! Có ai không cứu với!!" Cẩn Mai và Đào Nhi hét lớn lên, nhưng con hẻm này vắng vẻ không có ai cả có kêu khàn cả cổ cũng không có ai hay biết.
Cẩn Mai đẩy Đào Nhi rời đi còn cô cầm lấy những viên đá lớn bên cạnh ném vào người chúng, lúc này bọn chúng tức giận lao vào cô kiềm chặc tay cô lại.
"Thả ta ra!!" Cẩn Mai vùng vẩy khỏi chúng nhưng không được, Đào Nhi liền nhanh chân chạy ra ngoài tìm người giúp đỡ.
Lúc này cô đụng phải Tống Bằng khi vừa chạy ra khỏi đó, cô xanh xao kéo Tống Bằng đi vào cứu Cẩn Mai, Cẩn Mai bị vài tên giữ tay và chân lại còn một tên cởi y phục của cô.
"Tống Bằng cứu ta!!" Cẩn Mai khóc lớn và gọi tên y.
"Haha công chúa ta sẽ nhẹ nhàng, nàng thật xinh đẹp" nhìn ánh mắt của chúng trông thật ghê tởm, cô hối hận vì hôm nay đã không nghe lời Tống Phu nhân mang theo vài thị vệ.
"Người của ta cũng dám đụng vào?" Từ xa Tống Bằng đi đến, lúc này trông y vô cùng đáng sợ, giọng nói lạnh lùng khiến người ta lạnh sóng lưng.
Bọn chúng liền ngừng lại khi nghe tiếng của Tống Bằng, bỏ cô qua một bên chúng quay lại nhìn Tống Bằng nhếch môi cười.
"Dám làm phiền bọn ta?"
"Thả nàng ra!!" Chỉ vài câu nhưng cũng khiến đối phương cảm thấy sợ hãi, ánh mắt của y liền thay đổi.
"Hai ngươi còn nhìn gì nữa? Mau lên cho ta!!" Tên cầm đầu liền ra lệnh cho hai tên lính xông lên.
Bọn chúng vừa xông lên đã bị Tống Bằng đá văng ra xa, y đi đến gần tên đó bóp lấy cổ hắn đưa lên cao, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn khiến hắn xanh cả mặt.
"Thiếu hiệp tha mạng, tôi chỉ là làm theo mệnh lệnh thôi mong thiếu hiệp tha mạng!!" Hắn vang xin.
"Hừm, nữ nhân của ta cũng dám động vào, ngươi chết chắc!! Ai sai khiến ngươi?"
"Là thái tử điện hạ"
"Thái tử điện hạ có thù oán gì với nàng ấy?"
"Tôi không biết" Tống Bằng liền quăng hắn xuống đất đi đến khoác áo của mình cho Cẩn Mai rồi bế Cẩn Mai lên, cô ôm chặc lấy y khóc nức nở.
"Tống Bằng, ta sợ lắm" nhìn cô khóc như thế này chợt tim của y nhói lên vốn muốn trách cô nhưng nhìn cô khóc thế này thật không nỡ lòng.
"Ngoan, không sao rồi đừng khóc" Lời nói ngọt ngào bên tai làm Cẩn Mai liền nín không khóc nữa nhưng vẫn ôm chặc lấy y, Đào Nhi lúc này mới dám đi đến nhìn cảnh họ ngọt ngào mà lòng cô quặng thắc.
Nhưng cô không thể làm gì được, cô đi đến xem Cẩn Mai.
"Cô không sao chứ?" Đào Nhi khẽ hỏi.
"Không sao"
"May mà có Đào Nhi đi ra ngoài tìm người giúp"
"Ta cho cô hồ lô đường này" Cẩn Mai có hai cây kẹo hồ lô đường liền chia cho Đào Nhi một cây.
Cả hai cùng đi dạo rất vui vẻ, Tống Bằng vừa dậy thì nghe tin cô ra ngoài, y thầm mắng cô, không lẽ cô muốn đi tìm cái chết sao?
Bên ngoài vô cùng nguy hiểm nếu như cô bị bọn lính triều đình hôm trước bắt lại thì sao? Mà rốt cuộc cô bị ép gả cho người nào mà phải bị truy lùng như vậy.
Tống Bằng liền nhanh chóng rời phủ đi tìm cô và Đào Nhi, trong lúc hai người đang đi mua trâm thì Cẩn Mai phát hiện đám linh đang ở gần đấy cô liền kéo Đào Nhi rời đi.
"Cẩn Mai vó chuyện gì vậy? Sao phải chạy?" Đào Nhi thở gấp nói.
"Im lặng và chạy đi!!"
"Họ ở đó mau bắt họ lại!!" Bọn lính đuổi theo hai người đến ngỏ cùng, Cẩn Mai lấy thân mình chắn cho Đào Nhi.
"Công chúa à, chúng tôi xin đắc tội vậy" bọn lính này là người của thái tử Bạch Phong phái đến giết cô, bọn chúng không phải quân triều đình.
"Cô là công chúa?" Đào Nhi ngạc nhiên hỏi.
"Hai mỹ nhân đẹp như vậy, hai là chúng ta thưởng thức rồi trước đã nhỉ?" Bọn chúng nhìn nhau sau đó nở nụ cười mang rợ.
"Các ngươi không được qua đây!! Có ai không cứu với!!" Cẩn Mai và Đào Nhi hét lớn lên, nhưng con hẻm này vắng vẻ không có ai cả có kêu khàn cả cổ cũng không có ai hay biết.
Cẩn Mai đẩy Đào Nhi rời đi còn cô cầm lấy những viên đá lớn bên cạnh ném vào người chúng, lúc này bọn chúng tức giận lao vào cô kiềm chặc tay cô lại.
"Thả ta ra!!" Cẩn Mai vùng vẩy khỏi chúng nhưng không được, Đào Nhi liền nhanh chân chạy ra ngoài tìm người giúp đỡ.
Lúc này cô đụng phải Tống Bằng khi vừa chạy ra khỏi đó, cô xanh xao kéo Tống Bằng đi vào cứu Cẩn Mai, Cẩn Mai bị vài tên giữ tay và chân lại còn một tên cởi y phục của cô.
"Tống Bằng cứu ta!!" Cẩn Mai khóc lớn và gọi tên y.
"Haha công chúa ta sẽ nhẹ nhàng, nàng thật xinh đẹp" nhìn ánh mắt của chúng trông thật ghê tởm, cô hối hận vì hôm nay đã không nghe lời Tống Phu nhân mang theo vài thị vệ.
"Người của ta cũng dám đụng vào?" Từ xa Tống Bằng đi đến, lúc này trông y vô cùng đáng sợ, giọng nói lạnh lùng khiến người ta lạnh sóng lưng.
Bọn chúng liền ngừng lại khi nghe tiếng của Tống Bằng, bỏ cô qua một bên chúng quay lại nhìn Tống Bằng nhếch môi cười.
"Dám làm phiền bọn ta?"
"Thả nàng ra!!" Chỉ vài câu nhưng cũng khiến đối phương cảm thấy sợ hãi, ánh mắt của y liền thay đổi.
"Hai ngươi còn nhìn gì nữa? Mau lên cho ta!!" Tên cầm đầu liền ra lệnh cho hai tên lính xông lên.
Bọn chúng vừa xông lên đã bị Tống Bằng đá văng ra xa, y đi đến gần tên đó bóp lấy cổ hắn đưa lên cao, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn khiến hắn xanh cả mặt.
"Thiếu hiệp tha mạng, tôi chỉ là làm theo mệnh lệnh thôi mong thiếu hiệp tha mạng!!" Hắn vang xin.
"Hừm, nữ nhân của ta cũng dám động vào, ngươi chết chắc!! Ai sai khiến ngươi?"
"Là thái tử điện hạ"
"Thái tử điện hạ có thù oán gì với nàng ấy?"
"Tôi không biết" Tống Bằng liền quăng hắn xuống đất đi đến khoác áo của mình cho Cẩn Mai rồi bế Cẩn Mai lên, cô ôm chặc lấy y khóc nức nở.
"Tống Bằng, ta sợ lắm" nhìn cô khóc như thế này chợt tim của y nhói lên vốn muốn trách cô nhưng nhìn cô khóc thế này thật không nỡ lòng.
"Ngoan, không sao rồi đừng khóc" Lời nói ngọt ngào bên tai làm Cẩn Mai liền nín không khóc nữa nhưng vẫn ôm chặc lấy y, Đào Nhi lúc này mới dám đi đến nhìn cảnh họ ngọt ngào mà lòng cô quặng thắc.
Nhưng cô không thể làm gì được, cô đi đến xem Cẩn Mai.
"Cô không sao chứ?" Đào Nhi khẽ hỏi.
"Không sao"
"May mà có Đào Nhi đi ra ngoài tìm người giúp"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.