Chương 50: Giai Hạ Mang Thai
Lạc Lạc
22/03/2020
Giai Hạ dạo gần đây cảm thấy mệt mõi trong người nên cải trang ra bên ngoài
đi đến tìm đại phu, thì cô nhận được một tin vui đó là cô đã mang thai
rồi.
"Cô nương, cô đã mang thai rồi, sau này giảm làm việc nặng và đừng vận động mạnh, đây là thuốc dưỡng cho thai nhi khoẻ mạnh hơn"
"Cám ơn đại phu" Giai Hạ sờ lên bụng mình, nơi đây không ngờ đã có một sinh linh nhỏ bé rồi, Giai Hạ rất vui lần đầu cô được trải nghiệm cảm giác làm mẹ, nhưng đứa trẻ này sẽ thế nào nếu một ngày nào đó cô biến mất?
Cô cũng sẽ phải về thế giới của mình cô không thể ở đây mãi, nhưng nó cũng là con của cô, cô không thể phá nó được.
"Vương Lệ Thành, ta phải làm sao đây?"
Giai Hạ lúc này tiếp tục lẫn trốn, cô cảm thấy yên tâm khi nghe tin Vương Lệ Thành không bị gì cả và đang ở trong phủ, hôm đó cô cải trang đi đến phủ của Phong tướng quân.
Y đang ngồi đọc sách rất bình thản, Giai Hạ khẽ đi đến bịt lấy mắt y, lúc này Vương Lệ Thành giật mình liền động thủ với cô nhưng bị cô bịt miệng lại và nói khẽ.
"Là ta"
"Nàng? Nàng không sao chứ?" Vương Lệ Thành liền ngồi dậy ôm lấy cô.
"Thành Thành, chúng ta rời khỏi đây đi!!"
"Được, Thành Thành ta có một chuyện muốn cho chàng hay" Giai Hạ nói đến đây thì liền đắng đo không biết nên nói hay không.
"Chuyện gì thế?"
"Ta.... mang thai rồi"
"..." Vương Lệ Thành nghe đến đây liền im lặng, sau đó y liền bế bổng cô lên, Giai Hạ giật mình la lên lúc này đám lính gác bên ngoài nghe thì chạy đến, Vương Lệ Thành liền bế cô lên giường khẽ cởi y phục mình giả vờ như cả hai đang làm chuyện đó.
"Thiếu gia, có chuyện gì vậy?" Bọn lính vừa bước vào thì liền nhắm mắt lại, quay đầu không dám đi vào khi thấy cảnh ngọt ngào tình tứ của hai người.
"Thiếu gia chúng ta tiếp tục đi!!" Giai Hạ khẽ lên tiếng.
"Được rồi, ngoan nào, các ngươi còn không mau ra ngoài cho ta!!"
Bọn lính mặt đỏ lên sau đó liền đóng cửa trở ra ngoài, Giai Hạ ôm lấy cổ của y kéo xuống hôn, mấy ngày không gặp cô thực sự rất nhớ y.
"Ta nhớ chàng, sao hôm đó chàng không quay lại?"
"Ta bị dưỡng phụ bắt trói lại quỳ cả một đêm, lúc quay lại tìm nàng thì nàng rời đi rồi"
"Hạ Nhi, chúng ta trốn đi!! Đợi nàng sinh xong thì hãy tính tiếp, tình hình bây giờ nếu chúng ta về nước Vương và lật đổ Vương Diệp Nguyên sẽ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng nàng" Vương Lệ Thành đưa tay lên bụng cô nhẹ vuốt ve.
"Được, ta nghe theo chàng"
Vương Lệ Thành bế cô lên sau đó nhanh chóng đưa cô rời khỏi phủ, Cả hai cùng nhau đến nơi bí mật đã giấu hoàng thượng và hoàng hậu ở đấy.
"Hoành huynh, hoàng tẩu" Vương Lệ Thành nhìn thấy hai người thì đi đến.
"Thất đệ"
"Sau khi đệ cứu ta thì đệ đã đi đâu?"
"Đệ bị Vương Diệp Nguyên hạ độc nên không đấu lại hắn, nên lúc chạy trốn đã đến nước Tống và được Phong tướng quân cứu giúp nhận làm con nuôi"
"Hoàng huynh hoàng tẩu, muội mang thai rồi" Giai Hạ đi vào nói.
"Thật sao? Chúc mừng hai người" họ vui vẻ mừng cho Giai Hạ và Vương Lệ Thành.
"Thành Thành, đệ phải bù đắp lại cho Giai Hạ, muội ấy đã làm rất nhiều chuyện và cứu chúng ta ra khỏi nơi đó, quả thật chúng ta nợ muội ấy rất nhiều"
"Yên tâm đệ sẽ bù đắp tất cả cho nàng ấy và chăm sóc cho họ thật tốt"
Hôm sau, công chúa Cảnh Liên liền đi đến chỗ quốc vương, chuyện là cô đã để ý Sở Tiêu con nuôi của Phong tướng quân nên cô muốn gả cho y.
"Phụ vương"
"Liên Nhi con muốn gì đây? Ta đang đau đầu về chuyện caca của con" Quốc Vương ôm lấy đầu.
"Phụ vương, người thấy Liên Nhi đã lớn thế này rồi càng ngày càng cô đơn"
"Liên Nhi chẳng phải con còn có rất nhiều người bên cạnh sao? Cô đơn gì chứ?"
"Cô nương, cô đã mang thai rồi, sau này giảm làm việc nặng và đừng vận động mạnh, đây là thuốc dưỡng cho thai nhi khoẻ mạnh hơn"
"Cám ơn đại phu" Giai Hạ sờ lên bụng mình, nơi đây không ngờ đã có một sinh linh nhỏ bé rồi, Giai Hạ rất vui lần đầu cô được trải nghiệm cảm giác làm mẹ, nhưng đứa trẻ này sẽ thế nào nếu một ngày nào đó cô biến mất?
Cô cũng sẽ phải về thế giới của mình cô không thể ở đây mãi, nhưng nó cũng là con của cô, cô không thể phá nó được.
"Vương Lệ Thành, ta phải làm sao đây?"
Giai Hạ lúc này tiếp tục lẫn trốn, cô cảm thấy yên tâm khi nghe tin Vương Lệ Thành không bị gì cả và đang ở trong phủ, hôm đó cô cải trang đi đến phủ của Phong tướng quân.
Y đang ngồi đọc sách rất bình thản, Giai Hạ khẽ đi đến bịt lấy mắt y, lúc này Vương Lệ Thành giật mình liền động thủ với cô nhưng bị cô bịt miệng lại và nói khẽ.
"Là ta"
"Nàng? Nàng không sao chứ?" Vương Lệ Thành liền ngồi dậy ôm lấy cô.
"Thành Thành, chúng ta rời khỏi đây đi!!"
"Được, Thành Thành ta có một chuyện muốn cho chàng hay" Giai Hạ nói đến đây thì liền đắng đo không biết nên nói hay không.
"Chuyện gì thế?"
"Ta.... mang thai rồi"
"..." Vương Lệ Thành nghe đến đây liền im lặng, sau đó y liền bế bổng cô lên, Giai Hạ giật mình la lên lúc này đám lính gác bên ngoài nghe thì chạy đến, Vương Lệ Thành liền bế cô lên giường khẽ cởi y phục mình giả vờ như cả hai đang làm chuyện đó.
"Thiếu gia, có chuyện gì vậy?" Bọn lính vừa bước vào thì liền nhắm mắt lại, quay đầu không dám đi vào khi thấy cảnh ngọt ngào tình tứ của hai người.
"Thiếu gia chúng ta tiếp tục đi!!" Giai Hạ khẽ lên tiếng.
"Được rồi, ngoan nào, các ngươi còn không mau ra ngoài cho ta!!"
Bọn lính mặt đỏ lên sau đó liền đóng cửa trở ra ngoài, Giai Hạ ôm lấy cổ của y kéo xuống hôn, mấy ngày không gặp cô thực sự rất nhớ y.
"Ta nhớ chàng, sao hôm đó chàng không quay lại?"
"Ta bị dưỡng phụ bắt trói lại quỳ cả một đêm, lúc quay lại tìm nàng thì nàng rời đi rồi"
"Hạ Nhi, chúng ta trốn đi!! Đợi nàng sinh xong thì hãy tính tiếp, tình hình bây giờ nếu chúng ta về nước Vương và lật đổ Vương Diệp Nguyên sẽ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng nàng" Vương Lệ Thành đưa tay lên bụng cô nhẹ vuốt ve.
"Được, ta nghe theo chàng"
Vương Lệ Thành bế cô lên sau đó nhanh chóng đưa cô rời khỏi phủ, Cả hai cùng nhau đến nơi bí mật đã giấu hoàng thượng và hoàng hậu ở đấy.
"Hoành huynh, hoàng tẩu" Vương Lệ Thành nhìn thấy hai người thì đi đến.
"Thất đệ"
"Sau khi đệ cứu ta thì đệ đã đi đâu?"
"Đệ bị Vương Diệp Nguyên hạ độc nên không đấu lại hắn, nên lúc chạy trốn đã đến nước Tống và được Phong tướng quân cứu giúp nhận làm con nuôi"
"Hoàng huynh hoàng tẩu, muội mang thai rồi" Giai Hạ đi vào nói.
"Thật sao? Chúc mừng hai người" họ vui vẻ mừng cho Giai Hạ và Vương Lệ Thành.
"Thành Thành, đệ phải bù đắp lại cho Giai Hạ, muội ấy đã làm rất nhiều chuyện và cứu chúng ta ra khỏi nơi đó, quả thật chúng ta nợ muội ấy rất nhiều"
"Yên tâm đệ sẽ bù đắp tất cả cho nàng ấy và chăm sóc cho họ thật tốt"
Hôm sau, công chúa Cảnh Liên liền đi đến chỗ quốc vương, chuyện là cô đã để ý Sở Tiêu con nuôi của Phong tướng quân nên cô muốn gả cho y.
"Phụ vương"
"Liên Nhi con muốn gì đây? Ta đang đau đầu về chuyện caca của con" Quốc Vương ôm lấy đầu.
"Phụ vương, người thấy Liên Nhi đã lớn thế này rồi càng ngày càng cô đơn"
"Liên Nhi chẳng phải con còn có rất nhiều người bên cạnh sao? Cô đơn gì chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.