Chương 59: Thai Nhi Ổn Không Sao Cả
Lạc Lạc
22/03/2020
"Cô nương, cô nương" Tống Bằng lay cô dậy.
"Tỷ tỷ!!" Cẩn Mai chạy đến ôm lấy cô, Cẩn Mai không kiềm được lòng mà khóc lớn, cô đứng dậy định đuổi theo đánh chết bọn đó.
"Ta không muốn đến nhặt xác cô đâu, mau mang cô ấy đi tìm đại phu"
Giai Hạ được đưa đến quán trọ gần đó, Tống Bằng đi tìm một đại phu đến khám cho cô, may mà thai nhi của cô không sao, mặc dù bị trúng độc và bị đánh nhưng thai nhi vẫn bình an.
"Sao lại để thai phụ bị ra nông nỗi này, may mà thai nhi chắc được phật trời bảo vệ nên không ảnh hương gì đến cả" vị đại phu ôn tồn nói.
"Tẩu ấy có thai rồi ư?" Cẩn Mai ngạc nhiên nhảy cẩn lên, cô sắp lên chức rồi, không biết Thất ca của cô có biết chuyện này hay không nhỉ.
"Đúng rồi, thuốc này uống đều đặn và nghỉ ngơi sẽ nhanh chóng bình phục lại"
"Cám ơn đại phu" Cẩn Mai ở bên cạnh Giai Hạ chăm sóc cho cô, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy thật muốn lấy lại chức phận công chúa của mà lôi bọn chúng qua nước Vương xử tội.
"Cô ổn chứ?" Tống Bằng thấy cô buồn rầu thì đi đến hỏi.
"Hazz, tội tẩu ấy, không biết Thất ca của ta tại sao không bảo vệ tẩu ấy"
"Tẩu? Thất ca? Vị tỷ tỷ mà cô hay nhắc là người này hay sao?"
"Đúng vậy, lúc nãy trên đường ta nghe nói Thất ca của ta sắp lấy cô công chúa gì đó rồi" Cẩn Mai cảm thấy không chỉ cô bị bất hạnh mà cả Giai Hạ cũng thật bất hạnh, tất cả cũng tại Vương Diệp Nguyên nếu không phải tại hắn thì họ không tới nước này cả hoàng huynh hoàng tẩu của cô không biết họ sống chết ra sao?
"Yên tâm, cô ấy không sao rồi, mà chuyện gia đình của cô rắc rối thật đấy" Tống Bằng khoanh tay nói.
"Chính ta cũng không hiểu rốt cục Thất ca của ta đang nghĩ cái gì nữa" Cẩn Mai buồn rầu nắm lấy tay Giai Hạ nói.
"Ra đây!!" Tống Bằng đi ra bên ngoài sau đó gọi cô.
"Gì nữa??" Cẩn Mai bước ra ngoài cùng y, thì Tống Bằng liền lấy ra mấy món y đã mua trên đường cho cô, lúc này bụng của Cẩn Mai kêu lên.
"Đói rồi đúng không, ăn đi mới có sức lo cho cô ấy chứ"
Cẩn Mai ngồi xuống bên cạnh y nhìn xuống bên dưới dòng người tấp nập đi qua đi lại thật náo nhiệt, không biết đến bao giờ mới kết thúc mọi chuyện đây nữa, cô nhớ nhà lắm rồi.
Nhưng nơi hoàng cung đó nếu chưa lật đổ Vương Diệp Nguyên thì quay về sẽ không bao giờ được yên bình cả, Cẩn Mai hôm nay mặc dù rất đói nhưng cô không thể ăn vô.
"Sao vậy không ngon sao?" Tống Bằng thấy cô ăn không vô liền hỏi, thường ngày cô ăn nhiều lắm cơ mà.
"Không có, chỉ là lo lắng quá mà ăn không vô"
Lúc này Giai Hạ mở mắt ra, cô nhìn thấy mình lại ở một nơi khác trong lòng vô cùng lo lắng, cô ngồi dậy thấy nơi này khá giống quán trọ.
"Nước!!" Giai Hạ kêu lên, Cẩn Mai nghe tiếng của cô liền chạy vào.
"Thất tẩu, tẩu tỉnh rồi thấy trong người thế nào?"
"Cẩn Mai... là muội... ta khát quá" Cẩn Mai liền chạy đến rót nước cho Giai Hạ.
"Từ từ thôi" Giai Hạ nhận lấy chén nước uống một hơi.
"Con của ta..." Giai Hạ ôm lấy bụng của mình hỏi.
"Không sao, thai nhi hoàn toàn ổn cả" Cẩm Mai nắm lấy tay cô nói.
"Sao muội ở đây? Muội đã đi đâu? Ta lo cho muội lắm" Giai Hạ ôm lấy cô khóc, cứ tưởng Cẩn Mai đã chết rồi mặc dù cho người ngày đêm tìm kiếm nhưng không có tung tích của Cẩn Mai.
"Chuyện kể ra dài dòng lắm, tẩu nghỉ nghơi đi khoẻ lại ta sẽ kể cho tẩu nghe, tẩu nằm đây ta đi mua cháo cho tẩu ăn"
Tống Bằng cùng cô rời quán trọ ra bên ngoài mua chút đồ ăn cho Giai Hạ, thì gặp bọn lính của nước Vương, bọn chúng cuối cùng cũng đến nơi này rồi.
"Sao đi đâu cũng gặp thế này"
"Tỷ tỷ!!" Cẩn Mai chạy đến ôm lấy cô, Cẩn Mai không kiềm được lòng mà khóc lớn, cô đứng dậy định đuổi theo đánh chết bọn đó.
"Ta không muốn đến nhặt xác cô đâu, mau mang cô ấy đi tìm đại phu"
Giai Hạ được đưa đến quán trọ gần đó, Tống Bằng đi tìm một đại phu đến khám cho cô, may mà thai nhi của cô không sao, mặc dù bị trúng độc và bị đánh nhưng thai nhi vẫn bình an.
"Sao lại để thai phụ bị ra nông nỗi này, may mà thai nhi chắc được phật trời bảo vệ nên không ảnh hương gì đến cả" vị đại phu ôn tồn nói.
"Tẩu ấy có thai rồi ư?" Cẩn Mai ngạc nhiên nhảy cẩn lên, cô sắp lên chức rồi, không biết Thất ca của cô có biết chuyện này hay không nhỉ.
"Đúng rồi, thuốc này uống đều đặn và nghỉ ngơi sẽ nhanh chóng bình phục lại"
"Cám ơn đại phu" Cẩn Mai ở bên cạnh Giai Hạ chăm sóc cho cô, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy thật muốn lấy lại chức phận công chúa của mà lôi bọn chúng qua nước Vương xử tội.
"Cô ổn chứ?" Tống Bằng thấy cô buồn rầu thì đi đến hỏi.
"Hazz, tội tẩu ấy, không biết Thất ca của ta tại sao không bảo vệ tẩu ấy"
"Tẩu? Thất ca? Vị tỷ tỷ mà cô hay nhắc là người này hay sao?"
"Đúng vậy, lúc nãy trên đường ta nghe nói Thất ca của ta sắp lấy cô công chúa gì đó rồi" Cẩn Mai cảm thấy không chỉ cô bị bất hạnh mà cả Giai Hạ cũng thật bất hạnh, tất cả cũng tại Vương Diệp Nguyên nếu không phải tại hắn thì họ không tới nước này cả hoàng huynh hoàng tẩu của cô không biết họ sống chết ra sao?
"Yên tâm, cô ấy không sao rồi, mà chuyện gia đình của cô rắc rối thật đấy" Tống Bằng khoanh tay nói.
"Chính ta cũng không hiểu rốt cục Thất ca của ta đang nghĩ cái gì nữa" Cẩn Mai buồn rầu nắm lấy tay Giai Hạ nói.
"Ra đây!!" Tống Bằng đi ra bên ngoài sau đó gọi cô.
"Gì nữa??" Cẩn Mai bước ra ngoài cùng y, thì Tống Bằng liền lấy ra mấy món y đã mua trên đường cho cô, lúc này bụng của Cẩn Mai kêu lên.
"Đói rồi đúng không, ăn đi mới có sức lo cho cô ấy chứ"
Cẩn Mai ngồi xuống bên cạnh y nhìn xuống bên dưới dòng người tấp nập đi qua đi lại thật náo nhiệt, không biết đến bao giờ mới kết thúc mọi chuyện đây nữa, cô nhớ nhà lắm rồi.
Nhưng nơi hoàng cung đó nếu chưa lật đổ Vương Diệp Nguyên thì quay về sẽ không bao giờ được yên bình cả, Cẩn Mai hôm nay mặc dù rất đói nhưng cô không thể ăn vô.
"Sao vậy không ngon sao?" Tống Bằng thấy cô ăn không vô liền hỏi, thường ngày cô ăn nhiều lắm cơ mà.
"Không có, chỉ là lo lắng quá mà ăn không vô"
Lúc này Giai Hạ mở mắt ra, cô nhìn thấy mình lại ở một nơi khác trong lòng vô cùng lo lắng, cô ngồi dậy thấy nơi này khá giống quán trọ.
"Nước!!" Giai Hạ kêu lên, Cẩn Mai nghe tiếng của cô liền chạy vào.
"Thất tẩu, tẩu tỉnh rồi thấy trong người thế nào?"
"Cẩn Mai... là muội... ta khát quá" Cẩn Mai liền chạy đến rót nước cho Giai Hạ.
"Từ từ thôi" Giai Hạ nhận lấy chén nước uống một hơi.
"Con của ta..." Giai Hạ ôm lấy bụng của mình hỏi.
"Không sao, thai nhi hoàn toàn ổn cả" Cẩm Mai nắm lấy tay cô nói.
"Sao muội ở đây? Muội đã đi đâu? Ta lo cho muội lắm" Giai Hạ ôm lấy cô khóc, cứ tưởng Cẩn Mai đã chết rồi mặc dù cho người ngày đêm tìm kiếm nhưng không có tung tích của Cẩn Mai.
"Chuyện kể ra dài dòng lắm, tẩu nghỉ nghơi đi khoẻ lại ta sẽ kể cho tẩu nghe, tẩu nằm đây ta đi mua cháo cho tẩu ăn"
Tống Bằng cùng cô rời quán trọ ra bên ngoài mua chút đồ ăn cho Giai Hạ, thì gặp bọn lính của nước Vương, bọn chúng cuối cùng cũng đến nơi này rồi.
"Sao đi đâu cũng gặp thế này"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.