Chương 60: Ý Định Cướp Hôn
Lạc Lạc
22/03/2020
Thật may mắn là lúc chuẩn bị đi cô đã cải trang thành nam nhân, sau khi mua
mọi thứ về thì Cẩn Mai mang lên cho cô ăn rồi nhờ Tống Bằng sắt thuốc
giúp cô.
Một ngày trôi qua Giai Hạ cũng dần bình phục, cô có thể đứng dậy đi ra ngoài rồi, Giai Hạ liền kéo Cẩn Mai ra ngoài nói chuyện riêng.
"Hoàng huynh và hoàng tẩu đang ở phía sau cánh rừng này, muội đi gặp họ không?"
"Sao?? Tẩu đưa họ đến đây rồi à?" Cẩn Mai mừng rỡ ôm lấy cô.
"Ừm, còn một chuyện nữa, Thất ca của muội hắn sắp lấy công chúa nước Tống này rồi đó" Giai Hạ trầm giọng nói.
"Sao có thể? Huynh ấy không nhớ ra tẩu sao?"
"Hắn nhớ ra rồi, nhưng ta không hiểu vì sao hắn lại đồng ý hôn sự này nữa" Giai Hạ buồn rầu nói.
"Để muội đi cho huynh ấy một bài học nhớ đời mới được" Cẩn Mai liền xoắn tay áo lên muốn đi tìm Vương Lệ Thành.
Ở bên này Vương Lệ Thành liền hắt hơi một cái, Cảnh Liên ngồi bên cạnh thấy vậy liền lo lắng cho người mang trà rừng đến cho y.
"Bị cảm rồi sao? Chàng uống đi!!" Vương Lệ Thành quay mặt sang hướng khác không để ý đến cô ta.
Vương Lệ Thành bị cô ta gài bẫy, lợi dụng lúc y ngủ say liền leo lên giường của y sau đó tự thoát y phục của mình sau đó sáng sớm liền kêu rằng y đã làm chuyện đó với cô ta.
Bây giờ quốc vương dù không muốn hôn sự này diễn ra cũng phải làm theo, vì bằng chứng cô ta đã ở bên cạnh y suốt cả đêm qua và vệt máu nhỏ trên giường.
"Giai Hạ đâu? Ta muốn đi gặp nàng ấy" Vương Lệ Thành liền nắm lấy cổ tay của Cảnh Liên siết mạnh.
"A... đau mà, nhẹ tay chút đi, ả được ta thả về rồi, chàng yên tâm chưa?" Cảnh Liên bị y siết chặc tay liền nhăn mặt nói.
"Thật??" Vương Lệ Thành trầm giọng hỏi nhưng ánh mắt kia như muốn băm cô ra thành từng mảnh.
"Thật mà, tin ta đi, không phiền chàng nữa, nghỉ ngơi đi mai là ngày quan trọng đó" Dù thế nào đi nữa thì ngày mai Vương Lệ Thành chính thức là người của Cảnh Liên nên cô ta không mấy lo lắng nữa.
[...]
"Cẩn Mai, đừng nóng vội!!" Giai Hạ thấy cô chuẩn bị đi liền kéo cô lại.
"Ngày mai là ngày hắn thành thân, lúc đó đi cũng không muộn" Giai Hạ nhẹ mỉm cười.
"Ngày mai hả??" Không ngờ cô xuất hiện cũng đúng lúc thật, nếu hôm qua không không cứu Giai Hạ cô thật sự chết thật rồi, vậy mà Thất ca của cô lại an yên chuẩn bị tinh thần để lấy người khác như vậy thật là khó bỏ qua, đợi cô gặp lại Vương Lệ Thành cô nhất định không bỏ qua cho y ,băm băm y cho cá ăn mới hả dạ.
"Ngày mai, muội muốn cùng ta đi cướp hôn không?"
"Hả?? Cướp hôn?" Cẩn Mai nghe liền nói, lần này muốn chơi lớn thật sao? Cũng thú vị đấy chứ, cướp hôn lần đầu tiên nghe một nữ nhân đòi đi cướp hôn đấy.
"Muội muốn tham gia không?"
"Mà nhỡ bị bắt lại rồi sao?" Bỗng Cẩn Mai suy nghĩ nếu đến đó sẽ vô cùng nguy hiểm, rất đông quân lính như vậy là lộ diện rồi sao, bị bắt cả hai lúc đó thì khổ.
"Yên tâm, muội đừng lo" Giai Hạ trông rất tự tin, chắc nên nghe theo cô thử xem nếu bị bắt lại cùng lắm là bị đem về nước Vương thôi chứ có gì đâu, nói thì nói chứ Cẩn Mai cũng lo lắm.
"Mà người nam nhân đó là ai thế?" Giai Hạ luac này mới nhớ ra liền hỏi Cẩn Mai.
"Là bạn của muội, hắn cứu muội và cho muội chỗ dung thân đấy"
"Chà tốt vậy sao? Nhìn muội và hắn rất thân với nhau"
"Thân gì đâu chứ, đưng có trêu muội nữa"
"Có dự định tiến tới không?"
"Ai mà thèm tiến tới với hắn"
Một ngày trôi qua Giai Hạ cũng dần bình phục, cô có thể đứng dậy đi ra ngoài rồi, Giai Hạ liền kéo Cẩn Mai ra ngoài nói chuyện riêng.
"Hoàng huynh và hoàng tẩu đang ở phía sau cánh rừng này, muội đi gặp họ không?"
"Sao?? Tẩu đưa họ đến đây rồi à?" Cẩn Mai mừng rỡ ôm lấy cô.
"Ừm, còn một chuyện nữa, Thất ca của muội hắn sắp lấy công chúa nước Tống này rồi đó" Giai Hạ trầm giọng nói.
"Sao có thể? Huynh ấy không nhớ ra tẩu sao?"
"Hắn nhớ ra rồi, nhưng ta không hiểu vì sao hắn lại đồng ý hôn sự này nữa" Giai Hạ buồn rầu nói.
"Để muội đi cho huynh ấy một bài học nhớ đời mới được" Cẩn Mai liền xoắn tay áo lên muốn đi tìm Vương Lệ Thành.
Ở bên này Vương Lệ Thành liền hắt hơi một cái, Cảnh Liên ngồi bên cạnh thấy vậy liền lo lắng cho người mang trà rừng đến cho y.
"Bị cảm rồi sao? Chàng uống đi!!" Vương Lệ Thành quay mặt sang hướng khác không để ý đến cô ta.
Vương Lệ Thành bị cô ta gài bẫy, lợi dụng lúc y ngủ say liền leo lên giường của y sau đó tự thoát y phục của mình sau đó sáng sớm liền kêu rằng y đã làm chuyện đó với cô ta.
Bây giờ quốc vương dù không muốn hôn sự này diễn ra cũng phải làm theo, vì bằng chứng cô ta đã ở bên cạnh y suốt cả đêm qua và vệt máu nhỏ trên giường.
"Giai Hạ đâu? Ta muốn đi gặp nàng ấy" Vương Lệ Thành liền nắm lấy cổ tay của Cảnh Liên siết mạnh.
"A... đau mà, nhẹ tay chút đi, ả được ta thả về rồi, chàng yên tâm chưa?" Cảnh Liên bị y siết chặc tay liền nhăn mặt nói.
"Thật??" Vương Lệ Thành trầm giọng hỏi nhưng ánh mắt kia như muốn băm cô ra thành từng mảnh.
"Thật mà, tin ta đi, không phiền chàng nữa, nghỉ ngơi đi mai là ngày quan trọng đó" Dù thế nào đi nữa thì ngày mai Vương Lệ Thành chính thức là người của Cảnh Liên nên cô ta không mấy lo lắng nữa.
[...]
"Cẩn Mai, đừng nóng vội!!" Giai Hạ thấy cô chuẩn bị đi liền kéo cô lại.
"Ngày mai là ngày hắn thành thân, lúc đó đi cũng không muộn" Giai Hạ nhẹ mỉm cười.
"Ngày mai hả??" Không ngờ cô xuất hiện cũng đúng lúc thật, nếu hôm qua không không cứu Giai Hạ cô thật sự chết thật rồi, vậy mà Thất ca của cô lại an yên chuẩn bị tinh thần để lấy người khác như vậy thật là khó bỏ qua, đợi cô gặp lại Vương Lệ Thành cô nhất định không bỏ qua cho y ,băm băm y cho cá ăn mới hả dạ.
"Ngày mai, muội muốn cùng ta đi cướp hôn không?"
"Hả?? Cướp hôn?" Cẩn Mai nghe liền nói, lần này muốn chơi lớn thật sao? Cũng thú vị đấy chứ, cướp hôn lần đầu tiên nghe một nữ nhân đòi đi cướp hôn đấy.
"Muội muốn tham gia không?"
"Mà nhỡ bị bắt lại rồi sao?" Bỗng Cẩn Mai suy nghĩ nếu đến đó sẽ vô cùng nguy hiểm, rất đông quân lính như vậy là lộ diện rồi sao, bị bắt cả hai lúc đó thì khổ.
"Yên tâm, muội đừng lo" Giai Hạ trông rất tự tin, chắc nên nghe theo cô thử xem nếu bị bắt lại cùng lắm là bị đem về nước Vương thôi chứ có gì đâu, nói thì nói chứ Cẩn Mai cũng lo lắm.
"Mà người nam nhân đó là ai thế?" Giai Hạ luac này mới nhớ ra liền hỏi Cẩn Mai.
"Là bạn của muội, hắn cứu muội và cho muội chỗ dung thân đấy"
"Chà tốt vậy sao? Nhìn muội và hắn rất thân với nhau"
"Thân gì đâu chứ, đưng có trêu muội nữa"
"Có dự định tiến tới không?"
"Ai mà thèm tiến tới với hắn"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.