Chương 162: Là ai tới
Dương Giai Ny
23/05/2014
Bây giờ cô không thể đoán được thái tử Liêu Hán đến tột cùng là loại người gì, tiếng nói đêm qua vẫn còn vang bên tai, ấn tượng đầu tiên hình tượng ác nhân muốn hại chết đệ đệ, nàng vốn hết sức không chịu nổi tưởng tượng này rồi.
Nhưng chuyện tối nay lại lặng lẽ đả kích tất cả, chỉ để lại mớ bòng bong cho cô tự tìm đáp án.
Vệ Lai có xúc động muốn lập tức muốn quay người lại đi tìm thái tử kia chất vấn, nhưng cô cũng hiểu, làm thế chẳng những không có ích gì, ngược lại sẽ thêm nhiều tai vạ hơn.
Không khỏi thở dài một tiếng, thật sự nhớ ngày ở tiểu trúc trong núi, chốn bồng lai tiên cảnh giống như dưới ngòi bút Đào Ông, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng... Không trở về được sao?
...
Giờ ngọ ngày hôm sau, nữ thái y chuyên trị thương cho cô cuối cùng cũng tuyên bố vết thương sau này không cần dùng thuốc bôi ngoài da nữa, chỉ cần mỗi ngày uống thuốc là được.
Vệ Lai rất vui vẻ, ít nhất cô lại tiến gần đến mục tiêu xuất cung thêm một bước.
Vui vẻ tiễn thái y, không bao lâu, Xuân Hỉ lại đưa một nha đầu vào, hành lễ với cô, sau đó nói.
“Cô nương, người này là nha đầu thái y sai đưa thuốc cho người.”
Khi nàng nói chuyện, Vệ Lai đang khát nước, uống một ngụm trà vào miệng, chưa kịp nuốt xuống.Vừa nhìn thấy người nọ nàng liền “phụt” một phát phun hết nước trà ra ngoài.
“Cô nương!” Xuân Hỉ sợ hết hồn, vội vàng đi lên đấm lưng thuận khí cho nàng. “Cô nương người không sao chứ?”
Vệ Lai vội vàng lắc đầu với nàng, vừa ho vừa nói. “Không sao! Không sao! Khụ khụ —”
“Có cần nô tỳ gọi thái y quay lại không?” Xuân Hỉ vẫn hơi lo lắng, “Người mấy ngày nay nhất định là ngủ không ngon, nhìn sắc mặt người đã tái nhợt, nô tỳ thấy, hay là gọi thái y quay lại. Khí trời càng ngày càng lạnh, hay là bị lạnh rồi.”
“Yếu đuối đến vậy sao!” Vệ Lai cười khổ, khoát khoát tay với Xuân Hỉ. “Canh ngọt hôm qua ngươi làm hôm nay còn không? Lấy thêm cho ta một chén đi! Uống rất ngon.”
“Vâng!” Xuân Hỉ đáp ứng, “Nô tỳ đi làm cho người!” Vừa nói lại vừa nhìn nha đầu mình dẫn vào, sau đó lại nói. “Để nàng ấy đặt thuốc xuống, nô tỳ sẽ quay lại đưa người này ra ngoài!”
Nhưng chuyện tối nay lại lặng lẽ đả kích tất cả, chỉ để lại mớ bòng bong cho cô tự tìm đáp án.
Vệ Lai có xúc động muốn lập tức muốn quay người lại đi tìm thái tử kia chất vấn, nhưng cô cũng hiểu, làm thế chẳng những không có ích gì, ngược lại sẽ thêm nhiều tai vạ hơn.
Không khỏi thở dài một tiếng, thật sự nhớ ngày ở tiểu trúc trong núi, chốn bồng lai tiên cảnh giống như dưới ngòi bút Đào Ông, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng... Không trở về được sao?
...
Giờ ngọ ngày hôm sau, nữ thái y chuyên trị thương cho cô cuối cùng cũng tuyên bố vết thương sau này không cần dùng thuốc bôi ngoài da nữa, chỉ cần mỗi ngày uống thuốc là được.
Vệ Lai rất vui vẻ, ít nhất cô lại tiến gần đến mục tiêu xuất cung thêm một bước.
Vui vẻ tiễn thái y, không bao lâu, Xuân Hỉ lại đưa một nha đầu vào, hành lễ với cô, sau đó nói.
“Cô nương, người này là nha đầu thái y sai đưa thuốc cho người.”
Khi nàng nói chuyện, Vệ Lai đang khát nước, uống một ngụm trà vào miệng, chưa kịp nuốt xuống.Vừa nhìn thấy người nọ nàng liền “phụt” một phát phun hết nước trà ra ngoài.
“Cô nương!” Xuân Hỉ sợ hết hồn, vội vàng đi lên đấm lưng thuận khí cho nàng. “Cô nương người không sao chứ?”
Vệ Lai vội vàng lắc đầu với nàng, vừa ho vừa nói. “Không sao! Không sao! Khụ khụ —”
“Có cần nô tỳ gọi thái y quay lại không?” Xuân Hỉ vẫn hơi lo lắng, “Người mấy ngày nay nhất định là ngủ không ngon, nhìn sắc mặt người đã tái nhợt, nô tỳ thấy, hay là gọi thái y quay lại. Khí trời càng ngày càng lạnh, hay là bị lạnh rồi.”
“Yếu đuối đến vậy sao!” Vệ Lai cười khổ, khoát khoát tay với Xuân Hỉ. “Canh ngọt hôm qua ngươi làm hôm nay còn không? Lấy thêm cho ta một chén đi! Uống rất ngon.”
“Vâng!” Xuân Hỉ đáp ứng, “Nô tỳ đi làm cho người!” Vừa nói lại vừa nhìn nha đầu mình dẫn vào, sau đó lại nói. “Để nàng ấy đặt thuốc xuống, nô tỳ sẽ quay lại đưa người này ra ngoài!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.