Chương 163: Sơn Linh Sơn Linh, lão tử rất nhớ ngươi
Dương Giai Ny
23/05/2014
“Không cần!” Vệ Lai lắc đầu, “Đúng lúc ta muốn hỏi nàng một chút về sau vết thương của ta phải chú ý những gì.Ngươi đi làm việc của ngươi đi, lát nữa ta sai người khác đưa nàng ấy ra ngoài là được rồi.”
Xuân Hỉ gật đầu đáp ứng, sau đó khom người, lui ra ngoài.
Vệ Lai vội tiến lên hai bước tự mình đi đóng kỹ cửa phòng, vừa quay đầu lại nhìn về phía người đến, cũng mở rộng hai cánh tay, cả người nhảy đến chỗ nàng ấy.
Người tới khẽ run rẩy, sau một khắc liền bị Vệ Lai ôm chặt trong ngực.
“Sơn Linh Sơn Linh! Tại sao là ngươi! Sao lại là ngươi? Lão tử nhớ muốn chết, lão tử nhớ ngươi muốn chết rồi!”
Sơn Linh bị nàng lải nhải sắp không thở nổi, tuy rằng nàng vẫn xưng hô “Lão tử lão tử”, nhưng mắt tiểu nha đầu chợt ẩm ướt, khịt mũi một cái, vẫn thật sự có chút chua xót.
“Sơn Linh sao ngươi lại ở đây?” Vệ Lai không buông tay ra, giống như vừa buông lỏng tiểu nha đầu trước mặt này lập tức sẽ biến mất, sau đó sẽ không tìm thấy được. Cô chưa bao giờ mong ngóng một người xuất hiện như vậy, tuy nói Sơn Linh không phải Quý Mạc Trần luôn ở trong lòng cô, nhưng ít ra điều này khiến cô cảm thấy giấc mơ thành tiên trước giờ là chân thật, là mong muốn có thể chạm vào. “Sơn Linh thật sự là ngươi sao?” Đúng là có chút do dự không dám chắc chắn, nắm vai của cô đẩy tiểu nha đầu tới trước mặt mình, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng đưa tay véo một cái mạnh lên mặt nàng.
“Này!” Tiểu Sơn Linh đau đến mức nhảy lên, mím chặt miệng chỉ vào Vệ Lai, tức giận nói. “Vẫn không đứng đắn như vậy! Vẫn không đứng đắn như vậy!”
Vệ Lai cười ha ha, không sai, là tiểu Sơn Linh của cô, chỉ có nha đầu này mới có thể hung hãn cãi vả với cô như vậy, thật là quá thân thiết!
“Lão tử nhớ ngươi lắm, có biết không?” Cười nói kéo nàng ngồi lên ghế, “Sơn Linh ngươi khỏe không? Ngày đó sau khi chạy đi không có ai đuổi theo ngươi chứ? Chủ nhân nhà ngươi đâu? Hắn có khỏe không?”
Liên tục đặt câu hỏi, Sơn Linh bị hỏi cũng quên chuyện vừa rồi bị nàng nhéo mặt, chỉ biết ra sức gật đầu, “Tốt! Tốt! Chúng ta đều tốt! Ngày đó chạy trốn cũng tương đối thành công! Vệ cô nương ngươi cứu mạng của ta, nói đúng ra, Sơn Linh nên dập đầu với ngươi đấy!”
Xuân Hỉ gật đầu đáp ứng, sau đó khom người, lui ra ngoài.
Vệ Lai vội tiến lên hai bước tự mình đi đóng kỹ cửa phòng, vừa quay đầu lại nhìn về phía người đến, cũng mở rộng hai cánh tay, cả người nhảy đến chỗ nàng ấy.
Người tới khẽ run rẩy, sau một khắc liền bị Vệ Lai ôm chặt trong ngực.
“Sơn Linh Sơn Linh! Tại sao là ngươi! Sao lại là ngươi? Lão tử nhớ muốn chết, lão tử nhớ ngươi muốn chết rồi!”
Sơn Linh bị nàng lải nhải sắp không thở nổi, tuy rằng nàng vẫn xưng hô “Lão tử lão tử”, nhưng mắt tiểu nha đầu chợt ẩm ướt, khịt mũi một cái, vẫn thật sự có chút chua xót.
“Sơn Linh sao ngươi lại ở đây?” Vệ Lai không buông tay ra, giống như vừa buông lỏng tiểu nha đầu trước mặt này lập tức sẽ biến mất, sau đó sẽ không tìm thấy được. Cô chưa bao giờ mong ngóng một người xuất hiện như vậy, tuy nói Sơn Linh không phải Quý Mạc Trần luôn ở trong lòng cô, nhưng ít ra điều này khiến cô cảm thấy giấc mơ thành tiên trước giờ là chân thật, là mong muốn có thể chạm vào. “Sơn Linh thật sự là ngươi sao?” Đúng là có chút do dự không dám chắc chắn, nắm vai của cô đẩy tiểu nha đầu tới trước mặt mình, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng đưa tay véo một cái mạnh lên mặt nàng.
“Này!” Tiểu Sơn Linh đau đến mức nhảy lên, mím chặt miệng chỉ vào Vệ Lai, tức giận nói. “Vẫn không đứng đắn như vậy! Vẫn không đứng đắn như vậy!”
Vệ Lai cười ha ha, không sai, là tiểu Sơn Linh của cô, chỉ có nha đầu này mới có thể hung hãn cãi vả với cô như vậy, thật là quá thân thiết!
“Lão tử nhớ ngươi lắm, có biết không?” Cười nói kéo nàng ngồi lên ghế, “Sơn Linh ngươi khỏe không? Ngày đó sau khi chạy đi không có ai đuổi theo ngươi chứ? Chủ nhân nhà ngươi đâu? Hắn có khỏe không?”
Liên tục đặt câu hỏi, Sơn Linh bị hỏi cũng quên chuyện vừa rồi bị nàng nhéo mặt, chỉ biết ra sức gật đầu, “Tốt! Tốt! Chúng ta đều tốt! Ngày đó chạy trốn cũng tương đối thành công! Vệ cô nương ngươi cứu mạng của ta, nói đúng ra, Sơn Linh nên dập đầu với ngươi đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.