Ám Ảnh

Chương 19

Carrie Jones

10/11/2016

Tôi biết hắn không thể nào lừa được tôi.

Nick đã đúng. Yêu tinh chỉ có thể vào nhà hay một nơi nào đó khi chúng được mời hoặc đó là nơi mà chúng từng ở đó trước đây. Ba tôi đã ở căn nhà này hàng nghìn lần cho nên nếu là ba ở ngoài kia thì ông đã mở cửa bước vào ngay khi tôi mở khóa. Nhưng đó không phải là ba. Ba không thể sống lại một cách thần kỳ như thế được. Đó là một kẻ nào khác từng ở trong nhà nhưng chưa bao giờ vào phòng tôi, một kẻ có giọng nói giống ba tôi.

“Hãy đến đây đi Zara. Ta cần em.”

“Cái gì?”

“Nỗi khát khao của anh... Anh không thể kìm nén hơn nữa. Khao khát đến tột đỉnh rồi.”

“Ngươi là ai?” Tôi hốt hoảng lùi lại nhưng vẫn nhìn chăm chú vào chiếc núm cửa. “Ngươi là cái quái gì chứ?”



Hắn bắt đầu nổi giận, gầm rú điên cuồng và chạy lên chạy xuống cầu thang khiến cả căn nhà rung lên. Giống như hắn vừa triệu hồi một cơn lốc dữ dội để cuốn bay mọi thứ trong nhà nội. Tiếng những quyển sách rơi xuống. Tiếng thủy tinh vỡ. Tôi nhắm nghiền mắt và bịt kín hai tai. Nick gầm lên.

Tôi gục xuống giường. Trong một khoảng khắc, tôi đã tin rằng điều mà mình mong chờ hơn tất thảy mọi điều đã trở thành hiện thực. Bỗng nhiên tôi đã tin rằng ba sống lại. Nhưng sự thật không phải vậy. Ba đã ra đi và thực sự không còn tồn tại nữa. Tôi biết sẽ không bao giờ còn được gặp ba cho dù tôi có mong ước bao nhiêu đi nữa.

Ngọn nến trong lòng tôi đã tắt, tôi thấy thực sự sợ hãi vì điều mà tôi lo sợ nhất đã thành hiện thực. Tôi phải tiếp tục cuộc sống của mình mà không có ba, người bạn trên đường chạy của tôi, người đã dạy cho tôi ý nghĩa của sự ân xá, người hát cho tôi nghe những bài hát của John Lennon cho dù không bao giờ đúng nhạc.

Tôi gục đầu lên giường và khóc nức nở. Nick nhảy lên giường, hích mõm vào đầu tôi cho đến khi tôi ngẩng mặt lên và anh liếm hết những giọt nước mắt đang chảy dài trên má tôi.

Dưới kia, con yêu tinh đang gầm rú thảm thiết. Tôi ôm lấy Nick và khóc nức nở. Vai tôi rung lên theo từng tiếng nấc. Nick khẽ rên rỉ, cố gắng lau khô những giọt nước mắt của tôi. Nhưng hầu như anh luôn hướng về phía cánh cửa. Cuối cùng tôi không khóc nữa, tôi chợt nhận ra mình đang ôm Nick, tôi ước ao những chuyện này chỉ là một giấc mơ thôi. Nhưng nếu thực sự là một giấc mơ thì có nghĩa là tôi cũng sẽ mất Nick, giống như tôi từng mất ba.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ám Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook