Ám Ảnh

Chương 18: VITRICOPHOBIA - SỢ BA DƯỢNG

Carrie Jones

10/11/2016

Không thể nào như thế. Nhưng giọng nói đúng là rất giống ba. Lưỡi tôi như cứng lại, ngực quặn thắt. Tôi vẫn cố gắng nhắc lại lần nữa.

“Có phải ba không?”

Nick gầm gừ giận dữ, toàn thân rung lên dữ dội, có vẻ như không còn kiểm soát được hành động của mình nữa. Tôi cũng vậy. Tiếng gầm của con sói luôn khiến cho đối thủ của nó khiếp sợ, tôi đang đứng sát nó, quả thật rất đáng sợ. Thế nhưng không đáng sợ bằng những gì đang xảy ra bên ngoài cánh cửa kia.

Ba đã chết rồi mà. Rõ ràng là giọng của ba và tôi có thể nghe rõ lời ông lẫn với những tiếng gầm gừ ghê rợn. Là giọng nói của ba, chỉ sau cánh cửa kia thôi. Tôi lặng lẽ tiến lại gần cánh cửa.

“Phải ba không?’ tôi thì thầm. Có lẽ ông nghe thấy tôi.

“Mở cửa cho ba đi con. Để ba vào với con nào.” Tôi muốn mở cửa ngay lập tức, nhưng cú sốc khiến chân tay tôi trở nên nặng nề, chậm chạp. Ngay lúc ấy, Nick phóng đến giơ hai chân trước chống vào cánh cửa, ngăn tôi lại.

“Ra nào, Nick.” Tôi cầu xin và tiến lại gần cánh cửa hơn. Tôi nghiêng người đặt tay lên cánh cửa, tưởng chừng như bàn tay tôi có thể xuyên qua cánh cửa để chạm khuôn mặt ba, hơi ấm của ba, sức sống mãnh liệt đang tuôn trào trong ba. Nhưng tôi không thể. Rõ ràng là tôi không thể. Hơi lạnh từ cánh cửa truyền sang làm tôi cảm thấy rờn rợn.

“Ba không thể ở đây được.” Tôi cất giọng thỏ thẻ, yếu ớt. Con tim như muốn vỡ tung ra theo từng nhịp đập.

Nếu tôi mở cánh cửa kia, liệu tôi có được nhìn thấy ba ở đó không? Liệu ba có mỉm cười với tôi không? Liệu tôi có nhìn thấy bộ râu đã mọc dài của ba không? Ba sẽ ôm tôi vào lòng phải không? Tất cả những gì tôi mong ước bao nhiêu tháng qua là ba tôi sống lại.

Nhưng tôi đã nhìn thấy ba gục xuống trên sàn, chính mắt tôi cũng đã nhìn thấy ba nằm trong chiếc quan tài lạnh lẽo nơi nghĩa trang. Tôi đã trải qua nỗi xúc động khi nhìn thấy một người chết - linh hồn tan biến, chỉ còn lại một cái xác nhợt nhạt, trống rỗng. Thế nhưng nếu quả thật có sự tồn tại của người sói và yêu tinh thì có thể ba đang đứng ở ngoài kia, chỉ cách tôi vài bước chân thôi.

Tôi dựa vai vào cánh cửa, hướng mặt về phía Nick. “Ba không thể ở đây. Không thể nào.”

“Ba đây mà Zara, mở cửa đi con. Ta sẽ giải thích.”

Ba đã chết. Ba đã chết thật rồi. Tôi đã nhìn thấy ba chết. Chai nước lăn trên sàn nhà và khuôn mặt ba lạnh cóng dưới mấy ngón tay của tôi.

Nhưng nếu ba chưa chết thì sao? “Là ba phải không?”

“Ta đây con yêu.”

Có vật gì đó tắc nghẹn nơi cổ họng tôi.

Đó là giọng của ba. Đúng là của ba rồi. Tôi chạm vào chiếc núm cửa nhưng không mở nó.



Đầu Nick húc vào cổ tôi. Mõm của nó cố đẩy tôi rời khỏi cánh cửa. Mấy sợi lông của nó chui cả vào miệng tôi. Tôi phun mấy sợi lông ra và đẩy Nick sang một bên.

“Đó là ba em. Ba em anh biet không.” Tôi vỗ nhẹ vaò cánh cửa. “Ông ay ở ngay ngoai kia. Lũ yêu tinh sẽ bat ong ấy mat.”

Nick nhe hàm răng nhọn hoắt, đáng sợ về phía tôi.

“Em không thể mất ba thêm một lần nữa Nick ạ.”

Con chó gầm lên như chuẩn bị cắn vào tôi. Tôi hoảng hốt hất đầu mình ra sau. Trong giây lát tôi trấn tĩnh lại.

“Tránh ra Nick.”

Tôi ôm vào hai bên sườn của Nick, cố đẩy anh ra khỏi đó. Nhưng hết lần này đến lần khác, Nick chẳng hề nhúc nhích.

“Đi ra đi.” Tôi ra lệnh. “Đi ra!”

“Zara! Có phải có một con sói ở đó với con không? Đừng tin nó.” Giọng ba cất lên.

Tay tôi giật lấy một nắm lông trên người Nick rồi tôi bỗng đứng chết lặng, có điều gì đó không bình thường vừa xảy ra. Ba chẳng bao giờ bình tĩnh như thế nếu biết tôi đang ở trong phòng với một con sói. Lẽ ra ba rất hốt hoảng và la hét ầm ĩ, húc mạnh vào cánh cửa hay đá vào nó giống như ba từng làm như hồi tôi còn bé và bị kẹt lại trong nhà tắm, không thể nào mở được cửa ra vì cái chốt cửa quá cũ. Ba đã nổi giận và đạp tung cánh cửa phòng tắm, ôm lấy tôi vào lòng và hôn lên trán tôi rồi nói “Ba sẽ không để chuyện này xảy ra với con nữa đâu, nàng công chúa bé nhỏ ạ.”

Nếu thực sự là ba ở ngoài kia, ba sẽ đạp tung cánh cửa và xông vào cứu tôi.

“Cho ba vào đi, Zara...”

Tôi buông Nick ra, lảo đảo lùi lại, hai tay che miệng.

Nick vẫy đuôi và thôi không gầm gừ với tôi nữa.

Tại sao ba lại biết có một con sói ở đây chứ không phải là một con chó? Làm sao ba biết nó không phải làyêu tinh?

Tôi rùng mình. Nick đứng cạnh tôi, cọ bộ lông mềm mại của anh vào chân tôi. Tôi buông tay xuống đặt lên bộ lông của Nick, tìm kiếm một điều gì đó. Sự an ủi. Hơi ấm. Sức mạnh. Cũng có thể là cả ba.

“Ba chết rồi.” Cổ họng tôi bỗng trở nên thông suốt, không còn tắc nghẽn nữa. “Ba không thể ở đây.”



“Ba không chết, Zara.”

Tôi rời khỏi Nick, cầm lấy chiếc gối như một vật hộ thân. Những ký ức về ba choán hết suy nghĩ của tôi. Tôi nhìn thấy chai nước đang lăn trên sàn. Tôi nhìn thấy miệng ba mở to, mấp máy, cố hít lấy chút không khí cuối cùng trước khi trở nên bất động.

“Không. Ba thực sự đã chết.” Tôi nói. “Con nhìn thấy mà. Ba đã bỏ con. Và giờ con đang ở đây, một nơi thật điên rồ. Ba cũng không thể chạy trong thời tiết lạnh lẽo thế này.”

“Zara, mở cửa đi. Ba sẽ giải thích.”

Tôi ném tập báo cáo thường niên về nhân quyền năm 2009 vào cánh cửa đánh sầm một tiếng. Nick cúi người xuống rồi nhìn thẳng ra cửa. Tôi vớ lấy một tập báo cáo khác và ném vào chiếc núm cửa.

“Ba nói dối. Ba không thể giải thích. Ba đã bỏ con!”

Tôi nghẹn ngào, thổn thức, chạy ùa đến rồi đấm vào cánh cửa liên hồi.

“Ba đã bỏ con.” Tôi nhớ về giây phút được ấm áp, an bình trong vòng tay của ba. Đó là điều tuyệt vời nhất đối với tôi.

“Để ta vào đi Zara.” Giong nói bắt đầu có chút giận dữ.

Tôi nhẹ nhàng bước lên một bước, hướng về cánh cửa. Nick khẽ gầm gừ. Tôi đưa ngón tay lên môi, ra dấu giữ im lặng. Tay tôi run lên nhưng vẫn bấm mở khóa.

“Hãy mở cửa cho ba, Zara.”

Nick lao đến xô tôi ra.

“Không.” Tôi quả quyết. “Nếu thực sự là ba của ta, ba có thể tự mình mở được cánh cửa này.”

Không có tiếng trả lời. Tôi biết sẽ không có câu trả lời. Nick rúc đầu vào tay tôi. Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bộ lông của anh.

“Sao ngươi không tự mở cửa đi?” Tôi hỏi. “Cửa không khóa đâu.” Có cái gì đó rít lên trong tôi, dữ dội và khủng khiếp.

“Hãy làm đi chứ! ” Tôi hét lên, mạnh mẽ và tuyệt vọng, chỉ một mình nhưng tôi không đơn độc. Nick đứng ngay phía trước, chắn giữa tôi và cánh cửa. “Tại sao ngươi không làm đi? Sao ngươi không dám mở cánh cửa chết tiệt ấy chứ? ”- Tôi thách thức.

Tôi không hề rời mắt khỏi cái núm cửa. Nhưng nó không hề chuyển động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ám Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook