Ấm Áp

Chương 11

Tiểu Thố

13/12/2013





Chuyên gia vẽ tranh minh họa tên là Ngải Mạn. Cô ấy hẹn gặp tại một căn phòng cao cấp trong một nhà hàng năm sao. Ngôn Tiểu Mễ và Bùi Linh chưa bao giờ đặt chân đến một nơi như vậy. Do đó, cả hai không dám nói lớn tiếng, tay chân cũng bị lạnh cóng.

“Tiểu Mễ, cậu nói xem khi nào mình mới có thể tự do lui tới những nơi như thế này?” Giọng nói của Bùi Linh mang vẻ hâm mộ rõ ràng.

“Cậu à? Cậu thì cứ giả mạo người có tiền trước đi đã rồi tính sau!” Ngôn Tiểu Mễ châm chọc: “Người ta chắc chắn là bước từng bước một mới được như bây giờ”.

“Ai nói như vậy? Ai bảo cô ấy là bước từng bước một?”. Bùi Linh kề sát vào tai Ngôn Tiểu Mễ, thấp giọng nói: “Cô ấy tên thật là Quy Hoãn, nghe nói là một người giàu có. Nhà cô ấy có rất nhiều tiền nên mới giúp cô ấy xuất bản tập tranh đầu tiên. Điều đáng nói là tranh của cô ấy không tệ đâu! Cậu biết không, nó vừa rực rỡ vừa phiêu diêu, thoát tục, cách phối màu cũng nhuần nhuyễn”.

“Cô ấy sẽ quan tâm đến cậu sao?” Ngôn Tiểu Mễ buồn rầu.

“Theo như lời biên tập nói thì chị ấy rất thân thiết với người phát ngôn của Ngải Mạn. Chị ấy còn nói Ngải Mạn không kiêu ngạo đâu! Vì vậy mình nhất định phải cố gắng!”.

Biên tập của Bùi Linh nói không sai. Hai người đến phòng hội nghị đúng như lời hẹn. Ngay lập tức có vài nhân viên tiến đến tiếp đãi hai người. Một lát sau, khi hội nghị đã gần kết thúc, Ngải Mạn từ trên bục đi về phía hai người.

Ngôn Tiểu Mễ nhìn Ngải Mạn. Trông cô ấy ước chừng chỉ mới 25, 26 tuổi. Vóc người cao ráo, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt long lanh, vừa to vừa tròn, hai con ngươi trông cứ như đang nổi trên mặt nước. Ngôn Tiểu Mễ nhìn đến ngây người, cảm giác như đã gặp Ngải mạn ở đâu rồi.

“Xin chào! Tôi là Quy Hoãn. Bá Nhạc bây giờ có chuyện phải đi rồi, cô ấy đã nói lại với tôi, xin hỏi vị nào là Bùi tiểu thư?” Quy Hoãn – Ngải Mạn, rất nhiệt tình bắt chuyện.

Bùi Linh hơi mất tự nhiên. Trên mấy trang web, cô là người rất giỏi khoản viết lách, nhưng đây mới là lần đầu tiên tác phẩm của cô được xuất bản, cho nên Bùi Linh không hề có kinh nghiệm trong việc này. “Tôi chính là Bùi Linh”.

Quy Hoãn cười khanh khách: “Tôi đã xem tiểu thuyết của cô. Tôi cũng là fan hâm mộ của cô đấy!”.

Bùi Linh ngạc nhiên: “Thật không? Tiểu thuyết nào vậy?”.

“Cuốn tiểu thuyết cô còn đang viết dở - Không thể phản bội, tôi rất thích diễn biến câu chuyện, nàng ấy rất quyết đoán”, Quy Hoãn nói một cách hân hoan.

Ngôn Tiểu Mễ đột nhiên nghiêng người qua, nói nhanh: “Ý, tôi cũng thấy như thế đấy! Càng xem càng thấy thích, buổi tối đi ngủ cũng mơ thấy nàng ấy hành động, cười suốt trong mơ”.

“Sao giống tôi quá vậy?” Quy Hoãn mừng rỡ nắm ống tay áo Ngôn Tiểu Mễ, “Tôi thấy nàng ấy gả cho người nào cũng đáng tiếc cả, cả một rừng hoa thơm đằng sau xếp hàng cơ mà!”.

“Không đúng không đúng! Cuối cùng nàng ấy cũng phải có một bến đỗ chứ! Tôi thấy Bùi Tử Dư được đó, lúc trước đã ăn đậu hủ của cô ấy rồi, chàng vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, đôi lúc lại ngốc ngếch một cách đáng yêu”. Hai mắt Ngôn Tiểu Mễ long lanh.

“Sao mà được! Tôi thấy nếu phải gả thì cũng nên gả cho Kinh ca ca, vừa ôn nhu lại biết săn sóc, võ công thì cao cường, có thể dùng để bảo vệ nàng ấy” Quy Hoãn nói.

Hai người say mê thảo luận nội dung quyển tiểu thuyết, cô một câu tôi một câu. Bùi Linh nghe mà choáng váng, sau một lúc mới hồi phục tinh thần, lớn tiếng nói: “Tác giả đang ở đây! Hai người nghĩ tôi là bù nhìn à? Muốn tôi gả cho ai thì mau tới nịnh nọt tôi!”.

Tiếng ồn trong phòng bỗng nhiên im bặt, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía ba người. Bùi Linh ôm mặt rên rỉ: “Trời ơi! Mất hết cả mặt mũi rồi!”.

Ngôn Tiểu Mễ và Quy Hoãn như bạn thân lâu ngày gặp lại, cùng nhau trao đổi QQ, hẹn khi nào có dịp thì tám tiếp. Trang bìa tiểu thuyết của Bùi Linh cũng có hy vọng. Hai người vui vẻ rời khỏi phòng hội nghị, đi dạo loanh quanh trong nhà hàng.

Nhà hàng kiêm khách sạn này rất lớn. Sảnh chính ước chừng cao hơn hai mươi mét. Bên trên có treo một chùm đèn thủy tinh xa hoa. Ngày của mẹ cũng sắp đến nên trong sảnh trang trí ấm áp hẳn lên. Sau nhà hàng là một hoa viên lớn. Đủ loại hoa đua nhau khoe sắc. Trong đây có rất nhiều thực vật quý làm cảnh sắc trở nên sống động như một bức tranh xuân.

Trong hoa viên có một khu nhà ăn lộ thiên với đầy đủ vật dụng và nguyên liệu nấu ăn. Nhìn vào trong có đủ các màu sắc hấp dẫn kích thích dạ dày của thực khách. Bên khu vực đồ nướng còn truyền đến những âm thanh “xèo xèo” vui tai. Ngôn Tiểu Mễ nuốt nước miếng, kéo tay Bùi Linh bảo bạn tốt mau đi khỏi chỗ này.



Bùi Linh dừng chân, cau mày nói: “Tiểu Mễ, nhìn xem ai kìa?”.

Ngôn Tiểu Mễ nghi ngờ nhìn qua, chỉ thấy được phần lưng của đôi nam nữ. Nam thì nhàn nhã, nữ lại ngồi thẳng lưng, tựa như đang chất vấn điều gì.

“Phong Phàn?” Ngôn Tiểu Mễ ngạc nhiên nhìn anh, “Sao anh ấy lại ờ đây?”.

Lát sau, cô gái ôm mặt, thút thít, Phong Phiền vẫn nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi, không nhúc nhích.

Ngôn Tiểu Mễ muốn qua xem thì lại thấy Quy Hoãn từ trong sảnh chính của nhà hàng đi ra, hướng về chỗ Phong Phàn.

Hai người nhìn nhau rồi cùng ăn ý trốn đằng sau cây đại thụ. Cả hai đều cảm thấy chuyện này có gì đó rất lạ.

Quy Hoãn đến gần Phong Phàn, thân thiết tựa vào chiếc ghế anh đáng ngồi. Phong Phàn vòng tay qua hông của cô, nói với cô gái kia mấy câu. Cô gái đột ngột đứng lên, hét vào mặt Phong Phàn: “Anh là đồ vô sỉ!”.

Phong Phàn nhún nhún vai, phất phất tay với cô ta.

Cô gái ôm mặt khóc rồi chạy ra ngoài.

Ngôn Tiểu Mễ sợ ngây người, trong lòng cô như có một tảng đá lớn, vừa buồn bực vừa đau đớn: “Chẳng lẽ tiền mình cho anh ấy chưa đủ khiến anh ấy vừa phại học nghề vừa phải quay lại làm trai bao?”.

“Không phải chứ?” Bùi Linh thì thào: “Ngôn Tiểu Mễ, mình không nhìn lầm chứ? Đó là mối tình đầu của cậu đúng không? Mình nhớ là Ngải Mạn đã kết hôn, chồng cô ấy là một doanh nhân rất giàu có, theo lý thì không có chút liên quan nào đến mối tình đầu của cậu mới phải chứ!”.

Tay Ngôn Tiểu Mễ run rẩy, cô vội nhắn cho người-đột-nhiên-giàu-to Phong Phàn một tin: Anh đang ở đâu?

Lát sau, Phong Phàn nhắn lại: Ở gara xe.

Ngôn Tiểu Mễ: Đang sửa xe? Là xe của một quý bà giàu có nào đó à?

Phong Phàn: Bọn họ đều là đại gia, bực mình muốn chết!

Phong Phàn: Sao? Nhớ tôi không?

Ngôn Tiểu Mễ ngơ ngác nhìn màn hình di động, không thể tin được, Phong Phàn đã nói dối cô! Bùi Linh nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngôn Tiểu Mễ, nắm bả vai của cô, nhìn màn hình di động, giận tái mặt, muốn lao ra làm một trận thì bị Ngôn Tiểu Mễ kéo lại.

Hai người ngơ ngác ngồi trên bãi cỏ nhìn Phong Phàn và Quy Hoãn vui vẻ dùng cơm. Một chàng trai phong độ, một cô gái xinh đẹp. Nếu không biết Quy Hoãn là phụ nữ có chồng thì ai nhìn vào cũng khen đây là một cặp đẹp đôi!

Một lát sau, hai người ăn xong. Quy Hoãn buông nĩa xuống. Phong Phàn cầm lấy khăn ăn xoa nhẹ chiếc mũi của cô. Dù đang ở khoảng cách xa, Ngôn Tiểu Mễ cũng cảm nhận được sự cưng chìu từ động tác nhỏ ấy. Quy Hoãn cười khanh khách, trông cô ấy rất vui. Hai người một trái một phải sóng vai nhau ra ngoài sảnh chính.

“Tiểu Mễ, Tiểu Mễ! Cậu sao vậy?” Bùi Linh hoảng hốt kêu tên Ngôn Tiểu Mễ.

“Không, Không có gì đâu!” Ngôn Tiểu Mễ ngây người, giọng nói khàn đặc.

“Sao cậu lại khóc?” Bùi Linh chăm chú nhìn Ngôn Tiểu Mễ, đau lòng hỏi.

Ngôn Tiểu Mễ sờ khóe mắt mới hay mình đang khóc, cô không biết phải nói như thế nào: “Mình, mình không biết nữa, chắc tại có hạt cát bay vào thôi!”.

Bùi Linh ngơ ngác nhìn Ngôn Tiểu Mễ, một lúc sau cô nhẹ nhàng thở dài, lấy tay lau nước mắt cho bạn tốt rồi nói: “Tiểu Mễ, đừng gạt mình! Cậu còn yêu anh ta đúng không?”.



Ngôn Tiểu Mễ không biết mình về nhà bằng cách nào. Câu hỏi của Bùi Linh luôn vang vọng trong đầu cô khiến cô bàng hoàng. Thứ tình cảm ngây ngô ấy đã bị cô giấu đi không một vết tích nay lại bị Bùi Linh tìm ra, như kẻ sống trong bóng tối lâu ngày bỗng chốc bị đem ra ánh mặt trời chói chang.

Có lẽ chẳng bao lâu sau, Phong Phàn cũng sẽ dùng ánh mắt đó mà cưng chìu cô. Khi ấy, cô sẽ cảm thấy hạnh phúc biết bao nhiêu, thậm chí sẽ ảo tưởng cùng anh đi hết con đường. Còn bây giờ, thứ tình cảm đơn thuần ấy bỗng chốc mờ mịt! Vì sao vậy? Vì sao cô có thể quyết tâm đến vậy? Quyết tâm ủng hộ, khích lệ anh ta đến thế?

Một mình cô ngây người trong căn phòng rất lâu. Cô rất muốn ngủ một giấc để có thể quên Phong Phàn, giống như lúc chia tay Tống Hàn, cô đã ngủ một giấc thật sâu rồi quên hết mọi chuyện. Nhưng lần này không được như ý.

Cô kéo rèm lại, cui vào ổ chăn. Cả căn phòng tối đen, lăn qua lăn lại mãi nhưng không sao ngủ được. Trong đâu cô toàn là hình ảnh thân mật của Phong Phàn và Quy Hoãn, trái tim cô vừa chua xót vừa đau đớn.

Đang lúc mơ màng thì di động đổ chuông. Ngôn Tiểu Mễ bắt máy, đầu đau như búa bổ: “Alo! Ai vậy?”.

“Tiểu Mễ! Sao cô không trả lời tin nhắn của tôi? Uổng công tôi nhắn cho cô một đống tin nhắn!” Là điện thoại của Phong Phàn!

Ngôn Tiểu Mễ không muốn nói chuyện nên dứt khoát: “Anh có việc gì không? Nếu không tôi cúp máy!”.

Phong Phàn bất mãn: “Sao cô lại lạnh nhạt với tôi như vậy? Vất vả lắm mới có chút thời gian rảnh để gọi cho cô đó!”.

Ngôn Tiểu Mễ không nói câu nào.

Phong Phàn cợt nhả: “Lại giận rồi sao? Không phải tôi đã hứa là sẽ cố gắng sao? Nếu tôi không nghe lời cô sẽ không nuôi tôi nữa, được rồi chứ?”.

Ngôn Tiểu Mễ hít hít mũi, suy nghĩ một chút mới nói: “Phong Phàn, khi nào tôi có thể gặp anh?”.

Phong Phàn giật mình: “Trời! Cô nhớ tôi đến vậy sao? Chắc khoảng một hai tháng nữa!”.

“Vừa rồi tôi đã suy nghĩ, kể từ khi gặp anh, cuộc sống của tôi trở nên xui xẻo. Xe thường xuyên phải đem đi sửa chữa, phòng ở thì bị anh chiếm mất, tiền bạc ngày một cạn kiệt, chú của tôi cũng không chịu quản lý hộ công ty nữa, không còn sức để tiếp tục nghiên cứu sách vở, bạn trai cũng chia tay. Tôi nghĩ rằng hai chúng ta có lẽ bát tự không hợp!” Ngôn Tiểu Mễ nói một tràng.

Phong Phàn bật cười: “Tiểu Mễ, cô đang buộc tội tôi mà không có bằng chứng!”.

“Thật đó! Tôi chịu đủ rồi! Ngày mai anh chuyển ra ngoài đi, tôi cho anh mượn ít tiền. Từ nay về sau anh muốn làm gì thì làm, muốn làm giàu thì làm giàu, muốn ăn chơi thì ăn chơi, tôi quản không nổi nữa rồi!” Ngôn Tiểu Mễ hít hít mũi, yết hầu đau đớn.

Phong Phàn im lặng một lúc lâu, sau đó cười lạnh: “Mới đó mà không chịu nổi rồi sao? Tôi nhớ hôm qua còn có người ở trong trường học cổ vũ nhiệt tình cho tôi, lại còn diễn một màn yêu thương quyến luyến cơ mà!”.

Ngôn Tiểu Mễ ngây người suy nghĩ: Những lời này thật khó nghe! Đây là Phong Phàn sao? Không, nhất định không phải Phong Phàn. Phong Phàn tuy độc mồm độc miệng nhưng sẽ không sỉ nhục cô.

Ngôn Tiểu Mễ lắc đầu, nói một cách khó khăn: “Anh không phải là Phong Phàn? Có phải anh là kẻ thù của tôi dùng cách dịch dung mà mấy tiểu thuyết hay viết để giả làm Phong Phàn gạt tôi có đúng không? Phong Phàn mà tôi biết không phải là người như thế! Anh ấy có thể đối xử với những người khác không tốt nhưng tuyệt đối sẽ không làm tổn thương tôi!”.

Đầu óc Phong Phàn loạn cả lên. Một lúc lâu sau mới nói được một câu: “Vậy cô rút lại lời vừa rồi đi, tôi sẽ đối xử tốt với cô như xưa!”.

Ngôn Tiểu Mễ nghẹn ngào.

“Cô có sao không? Sao lại khóc?” Phong Phàn sốt ruột, anh cảm thấy có chuyện xảy ra.

“Tôi không cần anh đối tốt với tôi! Tôi đầu hàng, thật sự, đầu hàng…”.

Hết chương 11

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ấm Áp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook