Chương 12
Tiểu Thố
02/01/2014
Phong Phàn cúp điện thoại, vội vàng rời khỏi phòng làm việc của mình. Anh muốn gặp Ngôn Tiểu Mễ. Anh không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng những tin nhắn tối hôm qua đã xoa dịu được cô!
Luật sư kiêm thư kí đuổi theo sau anh: “Phong tổng! Điện thoại của cậu, là của Bộ trưởng Phong!”.
Phong Phàn chau mày nhận lấy, hỏi một câu ngắn gọn: “Có chuyện gì vậy ba?”.
“Mẹ con muốn con tối nay về nhà ăn cơm!” Phong Quốc Hoa nói.
“Buổi tối con còn có chút việc, chắc không tới được, trưa mai con tìm mẹ ăn cơm” Phong Phàn nói một cách lạnh nhạt.
Phong Quốc Hoa tức giận, hừ một tiếng: “Anh thì bận việc gì cơ chứ? Bận đi theo đám bạn xấu lêu lổng phải không?”.
Đầu Phong Phàn như muốn bốc khói, chờ cho tâm trạng bình tĩnh một chút mới đáp lại: “Ba! Con không muốn cùng ba cãi nhau, yêu cầu của ba con cũng đã làm được, làm ơn đừng can thiệp vào cuộc sống của con nữa!”.
Bên kia cũng truyền tới giọng nói nghiêm khắc của Phong Quốc Hoa: “Chỉ cần anh là con tôi một ngày thì tôi vẫn còn có quyền can thiệp!”.
Phong Phàn vừa định cúp máy thì một giọng nói trầm ấm vang lên: “Du Dương, là dượng”.
Tay Phong Phàn cứng ngắc, sau một lúc mới nói: “Dượng! Dượng cũng ở đó à?”.
Quy Dịch Nhân cười nói: “Du Dương, sao mỗi lần nói chuyện với ba thì con lại nóng nảy như trẻ con vậy?”.
Phong Phàn bực bội cào tóc: “Con đâu biết, chắc có lẽ do bát tự không hợp!”.
“Nói bậy nói bạ! Buổi tối có việc gì không? Dượng đang muốn cùng con mở một đại hội cổ động đó!” Quy Dịch Nhân nói đùa.
Phong Phàn từ trước đến nay kính trọng nhất người dượng này. Ông là người khi xưa có công khai sáng tập đoàn Dương Minh. Bây giờ đã là tập đoàn trọng điểm đứng nhất nhì của cả nước, chuyên kinh doanh các lại khoáng sản và điền sản. Một người đàn ông kiên nhẫn, quả cảm, làm việc dứt khoát.
“Dượng! Buổi tối con có chút chuyện cần phải xử lý một chút, ngày mai được không?” Phong Phàn nói.
“Được! Đêm mai về nhà ăn cơm, phải bảo mọi người về hết mới được, càng nhiều người càng vui!” Quy Dịch Nhân nói xong câu ấy bỗng nhỏ giọng lại: “Đừng tức giận ba con nữa, ông ấy rất thương con!”.
Phong Phàn không nói gì, cúp máy.
Nói điện thoại mất ba mươi phút, Phong Phàn nhấn mạnh chân ga, chốc lát sau đã đến chỗ Ngôn Tiểu Mễ.
Phong Phàn gõ cửa một lúc lâu cũng không thấy Ngôn Tiểu Mễ mở cửa, đành phải gọi cho cô.
Anh dán tai vào cánh cửa, rõ ràng nghe được tiếng chuông điện thoại trong phòng, cảm thấy vô cùng tức giận.
“Ngôn Tiểu Mễ!” Phong Phàn hô to, “Em mở của mau lên, nếu không tôi sẽ nói cho mọi người biết tất cả mọi chuyện!”.
Ngôn Tiểu Mễ trốn trong chăn, bịt kín hai tai, cố gắng trấn áp ý muốn đi mở cửa. Cô không lên tiếng vì biết rằng người đàn ông ấy là độc dược, nếu ra mở cửa ý chí của cô sẽ tan rã.
“Ngôn Tiểu Mễ, em là đồ nhát gan! Em nói em sẽ nuôi tôi cả đời, bây giờ lại bội bạc, thất hứa! Ngày hôm qua em còn quyến luyến tôi! Hôm nay lại trở nên tuyệt tình! Ngay cả cửa cũng không chịu mở…”.
Ngôn Tiểu Mễ mờ mịt, mấy giây sau, cô nhảy từ trên giường xuống, lao ra khỏi phỏng khách, thiếu chút đá bay chiếc ghế. Cô mở cửa ra, khẩn trương đến sắp khóc: “Anh nói bậy nói bạ cái gì đó!”.
Phong Phàn lập tức tiến dần từng bước bắt lấy cánh tay Ngôn Tiểu Mễ - kẻ muốn trốn vào phòng ngủ. Anh áp sát cô vào bức tường, nhìn một lúc lâu mới mở miệng trêu trọc: “Sao nào? Mặc kệ tôi nên khóc thành như thế này sao?”.
Tròng mắt Ngôn Tiểu Mễ đỏ bừng, dùng hết sức đánh Phong Phàn, nói nghẹn ngào: “Anh tránh ra, anh là đồ quỷ sứ, anh không phải Phong Phàn!”.
Phong Phàn bắt được hai tay của Ngôn Tiểu Mễ nhưng vẫn bị cô đá vài cái vào chân. Anh không dám dùng sức với cô nên cứ luống cuống.
Hai người cùng nhau ngã vào ghế salon. Cách một lớp vải, cả hai đều cảm nhận rõ ràng nhiệt độ và nhịp đập của đối phương.
Ngôn Tiểu Mễ ở dưới người Phong Phàn giãy dụa muốn đứng lên. Phong Phàn hừ một tiếng cảnh cáo rồi cúi đầu hôn lên môi cô. Sau một lúc anh mới buông ra, thở gấp rồi uy hiếp: “Ngôn Tiểu Mễ, em không được nhúc nhích, nếu cứ nhúc nhích anh sẽ không khách khí nữa đâu!”.
Ngôn Tiểu Mễ cảm nhận rõ ràng cơ thể anh đang có sự chuyển biến, hoảng sợ không dám nhúc nhích. Lát sau, từng giọt, từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống…làm ướt cả mặt ghế sô pha.
Lòng Phong Phàn mềm nhũn, nhanh tay lau nước mắt cho cô rồi nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Mễ, đừng khóc, đã xảy ra chuyện gì?”.
Ngôn Tiểu Mễ nghiêng đầu, nhất quyết không lên tiếng.
Phong Phàn cúi người hôn lên mắt cô, cảm nhận được vị mặn nơi đầu lưỡi, “Không sao rồi! Anh đã hứa với em rồi! Bây giờ có một cơ hội tốt, ông chủ của anh đang gặp khó khắn muốn tìm người chuyển nhượng lại gara xe. Ngày mai, anh sẽ nói chuyện với ông ấy, đảm bảo số tiền mà em đưa sẽ nhanh chóng sinh lời. Đêm hôm qua, tụi bạn rủ anh đi chơi nhưng anh đã từ chối, ở nhà nhắn tin cho em, em xem, anh đã nghe lời em rồi em còn tức giận điều gì nữa?”.
Ngôn Tiểu Mễ nghiêng đầu sang chỗ khác, tức giận nói: “Anh đừng gạt tôi! Những gì anh làm tôi đều nhìn thấy!”.
Phong Phàn chột dạ, suy nghĩ một lúc mới nói: “Em thấy gì?”.
“Anh lại gặp gỡ những người phụ nữ đã có gia đình! Người ta đã có chồng có con, anh lại cùng bọn họ âu yếm, anh nghĩ anh làm vậy có được không?”.
Phong Phàn an tâm, cười nói: “Thì ra em ghen tị, em yên tâm, anh với bọn họ không có gì cả! Có một người là khách trước kia, hôm nay cô ấy hẹn anh nhưng mà anh đã từ chối, em xem…”.
“Nói dối! Anh còn dám gạt tôi! Sao anh lại quen với những người có tiền ấy? Anh…có phải anh thiếu tiền…nên mới trở lại…” Ngôn Tiểu Mễ chua xót, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Anh là tên trộm cướp không có đạo đức như vậy sao?” Phong Phàn ra vẻ tức giận: “Anh nếu đã quyết theo em thì từ này về sau là người của em, nếu dám bắt cá hai tay, cùng người phụ nữ khác qua lại thì sẽ chết không tử tế!”.
Lời thề này quá độc! Ngôn Tiểu Mễ choáng váng, sau một lúc mới ấp a ấp úng: “Vậy thì tại sao anh lại cùng Quy Hoãn gặp nhau? Cả hai còn rất thân mật?”.
Con ngươi của Phong Phàn xoay chuyển, nói: “Không phải em bảo anh phải làm cho tốt việc sửa xe hay sao? Bạn anh giới thiệu cô ấy cho anh, công ty nhà cô ấy có rất nhiều xe, chỉ cần làm quen được với cô ấy thì mọi chuyện sẽ ổn cả!”.
Ngôn Tiểu Mễ bình tĩnh lại, suy nghĩ một lúc mới nhỏ giọng nói: “Xin lỗi! Là tại em đã hiểu lầm anh!”.
Phong Phàn xoay người rời khỏi người Ngôn Tiểu Mễ, ngồi xuống ghế salon, không lên tiếng.
Ngôn Tiểu Mễ lén nhìn anh vài lần, hơi lo lắng ngồi dậy, cách một lúc lại dán và người Phong Phàn một chút, “Phong Phàn, tôi chỉ sợ anh lại dẫm vào vết xe đổ, anh đừng tức giận”.
“Em còn chưa hỏi anh thì đã gán tội, còn dám nói không bao giờ…quan tâm anh nữa! Em nghĩ anh có tức giận không?”, mặt Phong Phàn tối sầm.
Ngôn Tiểu Mễ thẩn thờ, không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này, rõ ràng Phong Phàn đang năn nỉ mình, giờ lại thành mình phải ăn năn chịu tội!
“Nè! Anh không được quá đáng, được voi lại đòi tiên, anh cùng cái cô Quy Hoãn ấy hết sức thân mật, ai nhìn vào mà chẳng hiểu lầm! Hại em làm trò khóc lóc om sòm trước mặt Bùi Linh! Xấu hổ muốn chết!”.
Phong Phàn nhanh nhẹn xoay người lại đối diện với Ngôn Tiểu Mễ, ánh mắt hai người giao nhau khiến tim của Ngôn Tiểu Mễ bỗng đập nhanh.
“Vậy hứa với anh! Từ nay về sau, dù anh có làm sai chuyện gì đi nữa, em cũng phải cho anh cơ hội giải thích, cho anh cơ hội sửa sai, không được bỏ mặc anh!” Phong Phàn nhân cơ hội yêu cầu.
Ngôn Tiểu Mễ bối rối dời tầm mắt, gật đầu.
“Lúc nãy em nói gì vậy?” Phong Phàn nhìn cô, nhớ tới lời nói mơ hồ lúc nãy.
“Đâu nói gì!” mặt Ngôn Tiểu Mễ đỏ bừng.
“Em có, em nói em nhìn thấy anh cùng người phụ nữ khác thân mật thì khóc lóc om sòm trước mặt Bùi Linh” Phong Phàn nhắc lại lời Ngôn Tiểu Mễ vừa nói.
“Em không có nói, anh nghe lộn rồi! Đó là do lông mi rụng vào” Ngôn Tiểu Mễ vội vàng giải thích.
Phong Phàn nhìn cô mỉm cười, một lúc lâu sau mới cất tiếng: “Tiểu Mễ, em vẫn còn thích anh phải không? Có phải em lại bắt đầu yêu anh?”.
“Không có…không thể nào…” Ngôn Tiểu Mễ không thừa nhận, muốn trốn ra ngoài lại bị Phong Phàn giữ lại, anh ôm chặt cô vào trong ngực mình.
Phong Phàn cúi đầu, dịu dàng nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Mễ, anh cũng thích em, anh vẫn còn nhớ, rất nhớ em, anh rất muốn quay trở lại với em, chỉ cần thấy em là lòng anh bỗng chốc sống lại…”.
Cả người Ngôn Tiểu Mễ như nhũn ra, tay Phong Phàn vẫn vuốt ve lưng cô.
Trong đầu Ngôn Tiểu Mễ trống rỗng!
Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng tra chìa khóa. Cửa vừa mở ra, Ngôn Tiểu Mễ như bị điện giật mà nhảy khỏi lồng ngực của Phong Phàn, cách anh cả thước. Bùi Linh vừa vào đã nhìn thấy Phong Phàn. Cô hơi bất ngờ nhưng khi nhìn đến vẻ mặt đỏ ửng như tôm luộc của Ngôn Tiểu Mễ thì đã hiểu tất cả.
Bùi Linh mỉa mai: “Ai u, Phong tiên sinh lại tiếp tục mê hoặc Tiểu Mễ nhà tôi rồi!”.
Ngôn Tiểu Mễ đến gần Bùi Linh, lôi kéo ống tay áo, nhỏ giọng nói: “Có chuyện hiểu lầm thôi!”.
Bùi Linh nhíu mày, không chút khách khí nói: “Tin tưởng mắt nhìn người của mình đi! Đừng để người khác che mắt. Phong Phàn! Tôi mặc kệ anh đang làm gì nhưng Tiểu Mễ nhà tôi rất ngây thơ, nếu anh dám lừa dối cô ấy thì anh biết tay tôi!”.
Phong Phàn nhún nhún vai, cười nói: “Nếu tôi muốn lừa cô ấy liệu cô có đủ sức để ngăn nổi tôi?”.
Bùi Linh nghẹn lời, tức giận nói: “Tiểu Mễ, cậu là người hiểu rõ nhất! Chờ hắn đi rồi chúng ta lại tán gẫu tiếp! Hừ!”. Nói xong, cô đi về phía phòng mình, dùng hết sức đóng sầm cửa.
Phong Phàn cười như không cười nhìn Ngôn Tiểu Mễ, hỏi: “Bạn cùng phòng của em thật hung dữ! Cẩn thận có ngày em cũng dính chưởng của cô ta!”.
Ngôn Tiểu Mễ vội vàng giải thích: “Không phải vậy đâu! Cô ấy ngoài mặt hung dữ nhưng bên trong lại rất tốt! Mấy năm nay đều nhờ cô ấy ở bên cạnh động viên, nếu không…”.
“Vậy thì bây giờ anh sẽ ở bên em!” Phong Phàn tiến đến gần, tiếp tục lời ngon tiếng ngọt.
Ngôn Tiểu Mễ không dễ bị lừa, lui về sau vài bước đề phòng: “Anh muốn làm gì? Từ nay về sau không được động tay động chân! Muốn làm gì cũng phải xin phép!”.
Hết chương 12
Luật sư kiêm thư kí đuổi theo sau anh: “Phong tổng! Điện thoại của cậu, là của Bộ trưởng Phong!”.
Phong Phàn chau mày nhận lấy, hỏi một câu ngắn gọn: “Có chuyện gì vậy ba?”.
“Mẹ con muốn con tối nay về nhà ăn cơm!” Phong Quốc Hoa nói.
“Buổi tối con còn có chút việc, chắc không tới được, trưa mai con tìm mẹ ăn cơm” Phong Phàn nói một cách lạnh nhạt.
Phong Quốc Hoa tức giận, hừ một tiếng: “Anh thì bận việc gì cơ chứ? Bận đi theo đám bạn xấu lêu lổng phải không?”.
Đầu Phong Phàn như muốn bốc khói, chờ cho tâm trạng bình tĩnh một chút mới đáp lại: “Ba! Con không muốn cùng ba cãi nhau, yêu cầu của ba con cũng đã làm được, làm ơn đừng can thiệp vào cuộc sống của con nữa!”.
Bên kia cũng truyền tới giọng nói nghiêm khắc của Phong Quốc Hoa: “Chỉ cần anh là con tôi một ngày thì tôi vẫn còn có quyền can thiệp!”.
Phong Phàn vừa định cúp máy thì một giọng nói trầm ấm vang lên: “Du Dương, là dượng”.
Tay Phong Phàn cứng ngắc, sau một lúc mới nói: “Dượng! Dượng cũng ở đó à?”.
Quy Dịch Nhân cười nói: “Du Dương, sao mỗi lần nói chuyện với ba thì con lại nóng nảy như trẻ con vậy?”.
Phong Phàn bực bội cào tóc: “Con đâu biết, chắc có lẽ do bát tự không hợp!”.
“Nói bậy nói bạ! Buổi tối có việc gì không? Dượng đang muốn cùng con mở một đại hội cổ động đó!” Quy Dịch Nhân nói đùa.
Phong Phàn từ trước đến nay kính trọng nhất người dượng này. Ông là người khi xưa có công khai sáng tập đoàn Dương Minh. Bây giờ đã là tập đoàn trọng điểm đứng nhất nhì của cả nước, chuyên kinh doanh các lại khoáng sản và điền sản. Một người đàn ông kiên nhẫn, quả cảm, làm việc dứt khoát.
“Dượng! Buổi tối con có chút chuyện cần phải xử lý một chút, ngày mai được không?” Phong Phàn nói.
“Được! Đêm mai về nhà ăn cơm, phải bảo mọi người về hết mới được, càng nhiều người càng vui!” Quy Dịch Nhân nói xong câu ấy bỗng nhỏ giọng lại: “Đừng tức giận ba con nữa, ông ấy rất thương con!”.
Phong Phàn không nói gì, cúp máy.
Nói điện thoại mất ba mươi phút, Phong Phàn nhấn mạnh chân ga, chốc lát sau đã đến chỗ Ngôn Tiểu Mễ.
Phong Phàn gõ cửa một lúc lâu cũng không thấy Ngôn Tiểu Mễ mở cửa, đành phải gọi cho cô.
Anh dán tai vào cánh cửa, rõ ràng nghe được tiếng chuông điện thoại trong phòng, cảm thấy vô cùng tức giận.
“Ngôn Tiểu Mễ!” Phong Phàn hô to, “Em mở của mau lên, nếu không tôi sẽ nói cho mọi người biết tất cả mọi chuyện!”.
Ngôn Tiểu Mễ trốn trong chăn, bịt kín hai tai, cố gắng trấn áp ý muốn đi mở cửa. Cô không lên tiếng vì biết rằng người đàn ông ấy là độc dược, nếu ra mở cửa ý chí của cô sẽ tan rã.
“Ngôn Tiểu Mễ, em là đồ nhát gan! Em nói em sẽ nuôi tôi cả đời, bây giờ lại bội bạc, thất hứa! Ngày hôm qua em còn quyến luyến tôi! Hôm nay lại trở nên tuyệt tình! Ngay cả cửa cũng không chịu mở…”.
Ngôn Tiểu Mễ mờ mịt, mấy giây sau, cô nhảy từ trên giường xuống, lao ra khỏi phỏng khách, thiếu chút đá bay chiếc ghế. Cô mở cửa ra, khẩn trương đến sắp khóc: “Anh nói bậy nói bạ cái gì đó!”.
Phong Phàn lập tức tiến dần từng bước bắt lấy cánh tay Ngôn Tiểu Mễ - kẻ muốn trốn vào phòng ngủ. Anh áp sát cô vào bức tường, nhìn một lúc lâu mới mở miệng trêu trọc: “Sao nào? Mặc kệ tôi nên khóc thành như thế này sao?”.
Tròng mắt Ngôn Tiểu Mễ đỏ bừng, dùng hết sức đánh Phong Phàn, nói nghẹn ngào: “Anh tránh ra, anh là đồ quỷ sứ, anh không phải Phong Phàn!”.
Phong Phàn bắt được hai tay của Ngôn Tiểu Mễ nhưng vẫn bị cô đá vài cái vào chân. Anh không dám dùng sức với cô nên cứ luống cuống.
Hai người cùng nhau ngã vào ghế salon. Cách một lớp vải, cả hai đều cảm nhận rõ ràng nhiệt độ và nhịp đập của đối phương.
Ngôn Tiểu Mễ ở dưới người Phong Phàn giãy dụa muốn đứng lên. Phong Phàn hừ một tiếng cảnh cáo rồi cúi đầu hôn lên môi cô. Sau một lúc anh mới buông ra, thở gấp rồi uy hiếp: “Ngôn Tiểu Mễ, em không được nhúc nhích, nếu cứ nhúc nhích anh sẽ không khách khí nữa đâu!”.
Ngôn Tiểu Mễ cảm nhận rõ ràng cơ thể anh đang có sự chuyển biến, hoảng sợ không dám nhúc nhích. Lát sau, từng giọt, từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống…làm ướt cả mặt ghế sô pha.
Lòng Phong Phàn mềm nhũn, nhanh tay lau nước mắt cho cô rồi nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Mễ, đừng khóc, đã xảy ra chuyện gì?”.
Ngôn Tiểu Mễ nghiêng đầu, nhất quyết không lên tiếng.
Phong Phàn cúi người hôn lên mắt cô, cảm nhận được vị mặn nơi đầu lưỡi, “Không sao rồi! Anh đã hứa với em rồi! Bây giờ có một cơ hội tốt, ông chủ của anh đang gặp khó khắn muốn tìm người chuyển nhượng lại gara xe. Ngày mai, anh sẽ nói chuyện với ông ấy, đảm bảo số tiền mà em đưa sẽ nhanh chóng sinh lời. Đêm hôm qua, tụi bạn rủ anh đi chơi nhưng anh đã từ chối, ở nhà nhắn tin cho em, em xem, anh đã nghe lời em rồi em còn tức giận điều gì nữa?”.
Ngôn Tiểu Mễ nghiêng đầu sang chỗ khác, tức giận nói: “Anh đừng gạt tôi! Những gì anh làm tôi đều nhìn thấy!”.
Phong Phàn chột dạ, suy nghĩ một lúc mới nói: “Em thấy gì?”.
“Anh lại gặp gỡ những người phụ nữ đã có gia đình! Người ta đã có chồng có con, anh lại cùng bọn họ âu yếm, anh nghĩ anh làm vậy có được không?”.
Phong Phàn an tâm, cười nói: “Thì ra em ghen tị, em yên tâm, anh với bọn họ không có gì cả! Có một người là khách trước kia, hôm nay cô ấy hẹn anh nhưng mà anh đã từ chối, em xem…”.
“Nói dối! Anh còn dám gạt tôi! Sao anh lại quen với những người có tiền ấy? Anh…có phải anh thiếu tiền…nên mới trở lại…” Ngôn Tiểu Mễ chua xót, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Anh là tên trộm cướp không có đạo đức như vậy sao?” Phong Phàn ra vẻ tức giận: “Anh nếu đã quyết theo em thì từ này về sau là người của em, nếu dám bắt cá hai tay, cùng người phụ nữ khác qua lại thì sẽ chết không tử tế!”.
Lời thề này quá độc! Ngôn Tiểu Mễ choáng váng, sau một lúc mới ấp a ấp úng: “Vậy thì tại sao anh lại cùng Quy Hoãn gặp nhau? Cả hai còn rất thân mật?”.
Con ngươi của Phong Phàn xoay chuyển, nói: “Không phải em bảo anh phải làm cho tốt việc sửa xe hay sao? Bạn anh giới thiệu cô ấy cho anh, công ty nhà cô ấy có rất nhiều xe, chỉ cần làm quen được với cô ấy thì mọi chuyện sẽ ổn cả!”.
Ngôn Tiểu Mễ bình tĩnh lại, suy nghĩ một lúc mới nhỏ giọng nói: “Xin lỗi! Là tại em đã hiểu lầm anh!”.
Phong Phàn xoay người rời khỏi người Ngôn Tiểu Mễ, ngồi xuống ghế salon, không lên tiếng.
Ngôn Tiểu Mễ lén nhìn anh vài lần, hơi lo lắng ngồi dậy, cách một lúc lại dán và người Phong Phàn một chút, “Phong Phàn, tôi chỉ sợ anh lại dẫm vào vết xe đổ, anh đừng tức giận”.
“Em còn chưa hỏi anh thì đã gán tội, còn dám nói không bao giờ…quan tâm anh nữa! Em nghĩ anh có tức giận không?”, mặt Phong Phàn tối sầm.
Ngôn Tiểu Mễ thẩn thờ, không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này, rõ ràng Phong Phàn đang năn nỉ mình, giờ lại thành mình phải ăn năn chịu tội!
“Nè! Anh không được quá đáng, được voi lại đòi tiên, anh cùng cái cô Quy Hoãn ấy hết sức thân mật, ai nhìn vào mà chẳng hiểu lầm! Hại em làm trò khóc lóc om sòm trước mặt Bùi Linh! Xấu hổ muốn chết!”.
Phong Phàn nhanh nhẹn xoay người lại đối diện với Ngôn Tiểu Mễ, ánh mắt hai người giao nhau khiến tim của Ngôn Tiểu Mễ bỗng đập nhanh.
“Vậy hứa với anh! Từ nay về sau, dù anh có làm sai chuyện gì đi nữa, em cũng phải cho anh cơ hội giải thích, cho anh cơ hội sửa sai, không được bỏ mặc anh!” Phong Phàn nhân cơ hội yêu cầu.
Ngôn Tiểu Mễ bối rối dời tầm mắt, gật đầu.
“Lúc nãy em nói gì vậy?” Phong Phàn nhìn cô, nhớ tới lời nói mơ hồ lúc nãy.
“Đâu nói gì!” mặt Ngôn Tiểu Mễ đỏ bừng.
“Em có, em nói em nhìn thấy anh cùng người phụ nữ khác thân mật thì khóc lóc om sòm trước mặt Bùi Linh” Phong Phàn nhắc lại lời Ngôn Tiểu Mễ vừa nói.
“Em không có nói, anh nghe lộn rồi! Đó là do lông mi rụng vào” Ngôn Tiểu Mễ vội vàng giải thích.
Phong Phàn nhìn cô mỉm cười, một lúc lâu sau mới cất tiếng: “Tiểu Mễ, em vẫn còn thích anh phải không? Có phải em lại bắt đầu yêu anh?”.
“Không có…không thể nào…” Ngôn Tiểu Mễ không thừa nhận, muốn trốn ra ngoài lại bị Phong Phàn giữ lại, anh ôm chặt cô vào trong ngực mình.
Phong Phàn cúi đầu, dịu dàng nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Mễ, anh cũng thích em, anh vẫn còn nhớ, rất nhớ em, anh rất muốn quay trở lại với em, chỉ cần thấy em là lòng anh bỗng chốc sống lại…”.
Cả người Ngôn Tiểu Mễ như nhũn ra, tay Phong Phàn vẫn vuốt ve lưng cô.
Trong đầu Ngôn Tiểu Mễ trống rỗng!
Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng tra chìa khóa. Cửa vừa mở ra, Ngôn Tiểu Mễ như bị điện giật mà nhảy khỏi lồng ngực của Phong Phàn, cách anh cả thước. Bùi Linh vừa vào đã nhìn thấy Phong Phàn. Cô hơi bất ngờ nhưng khi nhìn đến vẻ mặt đỏ ửng như tôm luộc của Ngôn Tiểu Mễ thì đã hiểu tất cả.
Bùi Linh mỉa mai: “Ai u, Phong tiên sinh lại tiếp tục mê hoặc Tiểu Mễ nhà tôi rồi!”.
Ngôn Tiểu Mễ đến gần Bùi Linh, lôi kéo ống tay áo, nhỏ giọng nói: “Có chuyện hiểu lầm thôi!”.
Bùi Linh nhíu mày, không chút khách khí nói: “Tin tưởng mắt nhìn người của mình đi! Đừng để người khác che mắt. Phong Phàn! Tôi mặc kệ anh đang làm gì nhưng Tiểu Mễ nhà tôi rất ngây thơ, nếu anh dám lừa dối cô ấy thì anh biết tay tôi!”.
Phong Phàn nhún nhún vai, cười nói: “Nếu tôi muốn lừa cô ấy liệu cô có đủ sức để ngăn nổi tôi?”.
Bùi Linh nghẹn lời, tức giận nói: “Tiểu Mễ, cậu là người hiểu rõ nhất! Chờ hắn đi rồi chúng ta lại tán gẫu tiếp! Hừ!”. Nói xong, cô đi về phía phòng mình, dùng hết sức đóng sầm cửa.
Phong Phàn cười như không cười nhìn Ngôn Tiểu Mễ, hỏi: “Bạn cùng phòng của em thật hung dữ! Cẩn thận có ngày em cũng dính chưởng của cô ta!”.
Ngôn Tiểu Mễ vội vàng giải thích: “Không phải vậy đâu! Cô ấy ngoài mặt hung dữ nhưng bên trong lại rất tốt! Mấy năm nay đều nhờ cô ấy ở bên cạnh động viên, nếu không…”.
“Vậy thì bây giờ anh sẽ ở bên em!” Phong Phàn tiến đến gần, tiếp tục lời ngon tiếng ngọt.
Ngôn Tiểu Mễ không dễ bị lừa, lui về sau vài bước đề phòng: “Anh muốn làm gì? Từ nay về sau không được động tay động chân! Muốn làm gì cũng phải xin phép!”.
Hết chương 12
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.