Ám Dạ Trầm Luân

Chương 90

Triều Thanh Tiệm Huyên

19/11/2014

Dưới sự điều dưỡng cẩn thận của Lăng Diệp, bệnh cảm cúm của Lãnh Tử Diễm nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, chính là thỉnh thoảng vẫn sẽ nôn ói, không thể nào ăn ngon.

" Lãnh Tử Diễm, ngươi buổi chiều không phải có lớp sao? Còn ngủ nữa?" Rõ ràng trước kia không có ngủ trưa, sao bây giờ chẳng những ngủ, hơn nữa còn bò dậy không nổi. Hay là cần ngủ đông như gấu chó?

Lăng Diệp luồn tay vào, bắt được cái mông thô bạo bóp lấy. "Mau dậy!"

Lănh Tử Diễm đập một cái phủi ra, luyến tiếc mở mắt. "Đừng nháo."

" Vẫn chưa khỏe?" Sờ sờ trán, không phát sốt.

" Ân...."

Giọng mũi nồng đậm Lăng Diệp nghe thấy tới xương cũng nhuyễn. "Vậy ta xin phép cho ngươi?" Người trong ổ chăn lười không lên tiếng, Lăng Diệp không nói gì, mới vừa đi, sau lưng "Ọe" một tiếng liền ói ra.

Lăng Diệp cảm thấy bất thường, cẩn thận đem người thu dọn sạch sẽ, đối phương vẫn có vẻ mệt mỏi, thân thể hắn sao có thể kém đến tình trạng này?

" Mấy ngày ta đi mới bắt đầu muốn nôn? Trước kia sao? Trước kia có khó chịu không?"

" Không, sau cảm cúm mới muốn nôn." Lãnh Tử Diễm đánh một cái nôn khan, Lăng Diệp sợ tới mức khẩn trương lên, hắn xua xua tay ý bảo mình không có việc gì. "Có thể do cảm cúm còn chưa hết."

Biết đâu thật sự là cảm cúm.

Lăng Diệp cào cào đầu, không dám nghĩ nhiều thêm, rốt cuộc, sau một câu, trái tim y đang treo trực tiếp rơi xuống vỡ nát.

Lãnh Tử Diễm nói. "Lăng Diệp, ta muốn ăn cam."

Lăng Diệp cắn chặt môi. "Ta thấy chúng ta vẫn đi siêu âm một cái."

Siêu âm? Hắn muốn ăn cam y nói siêu âm cái gì.

Lãnh Tử Diễm có ngu ngốc tới đâu cũng biết sięu âm lŕ trň gě.



Con mắt vốn kéo căng nheo lại, hàn quang bắn ra bốn phía. "Lăng thiếu gia." Cầm y phục ném lên đầu Lăng Diệp, hừ một tiếng, lại nhặt về, mặc vào. "Đi học đi, cam ta mua khi trở về."

" Này... Lãnh Tử Diễm!"

Cửa chính phanh một tiếng đóng lại. Bất đồng cùng mấy ngày trước, Lăng Diệp trở về rồi, Lãnh Tử Diễm liền bị ép quấn khăn quàng cổ cùng găng tay, toàn thân kín không kẽ hở, hắn nâng lòng bàn tay lên hà hơi, trong lòng vẫn tức giận bất bình, Lăng Diệp đầu heo kia, bệnh hoạn!

Lăng Diệp bị người nào đó oán hận cũng không dám phớt lờ, lên mạng tra xét triệu chứng mang thai thời kỳ đầu, h́nh như sau năm tuần mới bắt đầu có triệu chứng. Từ lúc xảy ra chuyện Dã Kê đến nay xấp xỉ hai tháng, Lãnh Tử Diễm là nam nhân, hơn nữa, thân thể cường tráng, cực kỳ có khả năng bị cảm mới dẫn ra triệu chứng nôn mửa thích ngủ.

Lấy thú thân giao hợp, nữ tử tỷ lệ mang thai trên dưới sáu mươi phần trăm, nam tử không cao như vậy, nhưng cũng có gần bốn mươi phần trăm.

Bốn mươi phần trăm, Lăng Diệp hận chết xác suất này.

Nếu thật sự có thai...

Có, Lãnh Tử Diễm cũng sẽ không sinh!

Lăng Diệp an ủi mình, một thai nhi thôi, không đáng so đo.

Ngay cả... Ngay cả người của mình bị kẻ khác dùng thú thân xâm phạm, y cũng đã nhẫn nhịn, chẳng lẽ lại vì một thai nhi đã định không thể hạ sinh mà tâm sinh vết rạn?

Sao lại có thể.

Lăng Diệp vỗ vỗ mặt, lấy khăn quàng cổ che khuất nửa mặt dưới, đến cửa hiệu thuốc nhìn qua nhìn lại bên trong, thấy không có người quen mới đi vào.

Tìm một dì trung niên thoạt nhìn không nói nhiều. "Làm phiền, cần hộp giấy thử."

Bà dì nhìn y mấy lần. "Không có bị?" (*khục khục* ý bả là tới tháng mà không có =.=")

Lăng Diệp phản ứng nửa ngày, gật gật đầu. ( báo chưa hỉu, chỉ có chúng ta hỉu)



" Mấy ngày rồi ?" Bà dì tiếp tục móc len.

Lăng Diệp ho một tiếng. "Khoảng vài ngày."

Bà dì gật gật đầu, tỏ vẻ sáng tỏ. "Muốn ba nguyên, năm nguyên hay mười nguyên?" (nguyên ở đây là đơn vị tiền tệ)

" Không có đắt tiền hơn?"

Bà dì lại nhìn chăm chăm y nửa ngày. "Một trăm, độ chuẩn xác cao tới tám mươi lăm phần trăm, chịu không?"

" Chịu!"

Giọng điệu này, y như nhà giàu mới nổi.

Bà dì buông len sợi trong tay, xoay người từ tủ thủy tinh tầng trên cùng cầm ra một cái hộp, không mặn không nhạt dặn dò. "Trong bảy đến mười ngày không bị, hiệu quả tốt nhất..."

" Chờ một chút." Lăng Diệp nhăn mày lại. "Ngươi là nói cái... Cái... Nữ nhân kia không bị?"

Tâm tình bà dì hình như không tốt. "Không phải thế thì là gì? Nam nhân các ngươi à...?"

Lăng Diệp vội vàng ngắt lời, lạnh mặt hỏi. "Không bị thì làm sao đây?"

" Không bị?" Bà dì tựa hồ rất kinh ngạc, thanh âm chói tai. "Chính là không có bị mới nghi, ngươi này, bệnh hoạn."

Lăng Diệp nhào nặn nắm tay, trong mắt nhân loại, nam nhân đương nhiên không thể mang thai, nhưng thú tộc họ công năng cường đại, dù là một nam nhân, chỉ cần hùng tính lấy thú thân bắn tinh dịch vào, có thể có hài tử.

Vấn đề là, giấy thử này chuẩn không?

Nếu không vẫn kéo đến bệnh viện siêu âm?

Lăng Diệp cảm thấy ngực rất tức, y biết, đây không phải hài tử của y, dù liên tục nói không khó chịu, trong lòng vẫn rất bực bội. Chỉ hận không thể... Đem con gà rừng kia xé nát!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ám Dạ Trầm Luân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook