Chương 91
Triều Thanh Tiệm Huyên
19/11/2014
Giấy thử thai?
Ánh mắt băng lãnh của Lãnh Tử Diễm suýt nữa đông cái hộp thành khối băng.
Lăng Diệp không nói, liền đẩy hộp qua, biểu tình trên mặt khó có thể phán đoán.
Lãnh Tử Diễm chậm rãi mở hộp, nhìn nhìn cao thấp, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc.
Tìm bật lửa phía dưới tủ TV, ba một tiếng châm lửa, cháy sạch không còn một mảnh, thế lửa dính vào trên tay, hắn dùng lực lắc lắc, điềm nhiên như không quay đầu lại. "Ngươi có thể làm ta to bụng?"
Lăng Diệp trơ mắt nhìn hắn thiêu hủy cái hộp, vẫn không ngăn cản, nhưng mày nhẹ cau xuống.
Lời Hoàng Ảnh từng nói, Lãnh Tử Diễm vẫn nhớ, tuy lúc ấy vẫn chưa để ở trong lòng, nhưng cử chỉ quỷ dị của Lăng Diệp hôm nay, không thể không làm hắn để ý.
Hai tháng nay số lần hắn cùng Lăng Diệp lên giường không ba mươi cũng có hai mươi, nếu thú tộc thật sự có thể khiến nam tử mang thai, như vậy tỷ lệ hắn trúng chiêu rất lớn.
Nghĩ đến đây, trái tim Lãnh Tử Diễm hung hăng vặn vẹo, trên mặt lại cái gì cũng không lộ ra, nhưng thanh âm càng lúc càng băng lãnh. "Lăng thiếu gia sao không nói lời nào?" Hắn đi qua, vò vò tóc Lăng Diệp, động tác cơ hồ cố ôn nhu. "Nói đi, phải không? Ta không đánh ngươi."
--Nói không đánh, kỳ thực là định đánh tới chết sao?
Lăng Diệp lại không có tâm tư vui đùa với hắn, cắn môi dưới, u ám không thua gì đối phương. "Có khả năng thôi."
" Có khả năng? Lăng thiếu gia, ngươi coi ta là cái gì? Nếu sớm đã biết, tại sao không nói cho ta hay?" Lãnh Tử Diễm tiếp cận tai y, nghi ngờ nói. "Thao ta thật sự rất vui? Có phải sớm đã nghĩ để ta sinh hài tử cho ngươi, nói, phải không?"
Y là muốn hắn sinh hài tử cho y, y sao lại không nghĩ?
Lăng Diệp nhắm mắt lại. ".... Không khác lắm."
" Không khác lắm cái rắm!" Bắt lấy đầu Lăng Diệp, ấn mạnh lên bàn cơm, nghe phanh một tiếng, mắt thấy bàn thủy tinh cũng nứt ra, Lãnh Tử Diễm vẫn cảm thấy khó hả giận.
Hắn bất quá vừa mới cấp cho người này một cái nhìn hoà nhã, người này lại đánh xà trên côn, suốt ngày nghĩ vớ vẩn.
Thật sự coi hắn là của y?
Lại còn lừa gạt làm hắn sinh hài tử.
Biến mẹ ngươi đi!
Hắn chỉ có thể bị nam nhân thao, cũng không có nghĩa hắn phải bụng bự lắc lư trên đường như một nữ nhân.
Người thừa kế nam tính của Lãnh gia thý phục Tướng quân công tử, mừng đến mang bầu? Mẹ nó, nếu thật như vậy, hắn chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ thế giới.
Lãnh Tử Diễm càng nghĩ càng giận, gân xanh trên trán cũng nhô ra, Lăng Diệp bị hắn gắt gao ấn đầu lại có cổ họng cũng không la được tiếng, trên bàn thủy tinh thoáng nhiễm máu loan, thế mới biết mình đập rách đầu y.
Đầu báo cũng sẽ rách?
Đáng đời!
Lên lầu liền đóng cửa lại, thuận tiện khóa trái, không cho Lăng Diệp vào, nếu đối phương không "thật thà bộc trực", hắn trực tiếp đá người ra khỏi nhà cũng được.
Lãnh Tử Diễm hít vào một hơi, đứng trước gương vén áo lên, mấy hôm trước không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện - eo bụng vốn cứng rắn lại biến mềm mại, sờ lên, rốt cuộc không có cảm giác săn chắc trước kia, ngay cả ngực cũng vậy, hai khối kia... Hình như to hơn lúc trước?
Nói ngũ lôi ầm ầm đánh vào đầu cũng không quá đáng.
Lãnh Tử Diễm kinh hồn bạt vía miết miết, từ xúc cảm mà nói, vẫn còn là nam nhân... Nhưng hắn chính là cảm thấy bất thường.
Sắc mặt từng chút trở nên trắng bệch, bình lặng chống đỡ nháy mắt sụp đổ trước thống khổ, Lãnh Tử Diễm ọe mấy tiếng, xoay người liền nôn, nhìn nước chua xanh xanh vàng vàng, không biết sao liền cười nhẹ, hắn dùng mu bàn tay lau khô khóe miệng, cảm thấy mắt hơi xót, lại vội vàng sát lên, nước chua bẩn hề hề dính vào khóe mắt, trái lại khiến cho càng khó chịu.
Thai nhi này chắc chắn phải phá.
Nhưng làm sao phá? Chỉ đi bệnh viện kiểm tra thôi hắn cũng không làm được.
"Lãnh Tử Diễm..." Cửa phòng bị gõ nhẹ mấy cái.
Không để ý tới.
Lại gõ mấy cái nữa.
Trong phòng vẫn không có động tĩnh, thanh âm gõ cửa lại không gấp không chậm, đương nhiên cũng sợ chọc giận người bên trong.
Vài tiếng sau cửa mới mở ra.
Lãnh Tử Diễm dùng vai phá khai Lăng Diệp vẫn đứng ở cửa, không nói một lời đi ra ngoài.
Ra cửa chính, Lãnh Tử Diễm ở phía trước, Lăng Diệp liền theo sau, hai người đi đi ngừng ngừng, người phía trước đôi khi quay đầu lại, Lăng Diệp liền nâng đầu lên, diện vô biểu tình nhìn hắn, rõ ràng diện vô biểu tình, lại có mấy phần đáng thương.
Trời giá rét đông lạnh, máu trên trán Lăng Diệp nhanh chóng đông lại thành tinh thể, khóe miệng Lãnh Tử Diễm vừa kéo, cũng không quay đầu lại, đi vào tiệm thuốc.
" Làm phiền, thuốc phá thai."
Trước khi tính tiền, lại thêm bình cồn i-ốt cùng một hộp băng cá nhân, về nhà liền ném cho Lăng Diệp, lại phanh một tiếng đóng cửa.
" Uống thuốc phá không được."
Thanh âm Lăng Diệp truyền vào như u hồn.
" Câm miệng." Lãnh Tử Diễm giận không thể nén, sốt ruột xé bao hộp ra, chỉ mong càng sớm đem thứ trong bụng lộng ra.
" Hài tử thú tộc chỉ có bác sĩ thú tộc mới có thể phá."
" Vậy phá thế nào?"
" Ta giúp ngươi liên hệ. Thú tộc có rất nhiều nam nhân sinh hài tử, bác sĩ có kinh nghiệm, sẽ không cười ngươi."
Lãnh Tử Diễm im lặng mấy giây, tay không nhịn được dùng sức, đem hộp bóp thành bánh quai chèo. "Ngươi lại gạt ta?"
" Hài tử này ngươi không muốn, không muốn thì...." Lăng Diệp cười gượng. "Ta lừa ngươi chỗ nào... Lãnh Tử Diễm...." Y nói. "Ngươi sao lại không tin ta?"
Ánh mắt băng lãnh của Lãnh Tử Diễm suýt nữa đông cái hộp thành khối băng.
Lăng Diệp không nói, liền đẩy hộp qua, biểu tình trên mặt khó có thể phán đoán.
Lãnh Tử Diễm chậm rãi mở hộp, nhìn nhìn cao thấp, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc.
Tìm bật lửa phía dưới tủ TV, ba một tiếng châm lửa, cháy sạch không còn một mảnh, thế lửa dính vào trên tay, hắn dùng lực lắc lắc, điềm nhiên như không quay đầu lại. "Ngươi có thể làm ta to bụng?"
Lăng Diệp trơ mắt nhìn hắn thiêu hủy cái hộp, vẫn không ngăn cản, nhưng mày nhẹ cau xuống.
Lời Hoàng Ảnh từng nói, Lãnh Tử Diễm vẫn nhớ, tuy lúc ấy vẫn chưa để ở trong lòng, nhưng cử chỉ quỷ dị của Lăng Diệp hôm nay, không thể không làm hắn để ý.
Hai tháng nay số lần hắn cùng Lăng Diệp lên giường không ba mươi cũng có hai mươi, nếu thú tộc thật sự có thể khiến nam tử mang thai, như vậy tỷ lệ hắn trúng chiêu rất lớn.
Nghĩ đến đây, trái tim Lãnh Tử Diễm hung hăng vặn vẹo, trên mặt lại cái gì cũng không lộ ra, nhưng thanh âm càng lúc càng băng lãnh. "Lăng thiếu gia sao không nói lời nào?" Hắn đi qua, vò vò tóc Lăng Diệp, động tác cơ hồ cố ôn nhu. "Nói đi, phải không? Ta không đánh ngươi."
--Nói không đánh, kỳ thực là định đánh tới chết sao?
Lăng Diệp lại không có tâm tư vui đùa với hắn, cắn môi dưới, u ám không thua gì đối phương. "Có khả năng thôi."
" Có khả năng? Lăng thiếu gia, ngươi coi ta là cái gì? Nếu sớm đã biết, tại sao không nói cho ta hay?" Lãnh Tử Diễm tiếp cận tai y, nghi ngờ nói. "Thao ta thật sự rất vui? Có phải sớm đã nghĩ để ta sinh hài tử cho ngươi, nói, phải không?"
Y là muốn hắn sinh hài tử cho y, y sao lại không nghĩ?
Lăng Diệp nhắm mắt lại. ".... Không khác lắm."
" Không khác lắm cái rắm!" Bắt lấy đầu Lăng Diệp, ấn mạnh lên bàn cơm, nghe phanh một tiếng, mắt thấy bàn thủy tinh cũng nứt ra, Lãnh Tử Diễm vẫn cảm thấy khó hả giận.
Hắn bất quá vừa mới cấp cho người này một cái nhìn hoà nhã, người này lại đánh xà trên côn, suốt ngày nghĩ vớ vẩn.
Thật sự coi hắn là của y?
Lại còn lừa gạt làm hắn sinh hài tử.
Biến mẹ ngươi đi!
Hắn chỉ có thể bị nam nhân thao, cũng không có nghĩa hắn phải bụng bự lắc lư trên đường như một nữ nhân.
Người thừa kế nam tính của Lãnh gia thý phục Tướng quân công tử, mừng đến mang bầu? Mẹ nó, nếu thật như vậy, hắn chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ thế giới.
Lãnh Tử Diễm càng nghĩ càng giận, gân xanh trên trán cũng nhô ra, Lăng Diệp bị hắn gắt gao ấn đầu lại có cổ họng cũng không la được tiếng, trên bàn thủy tinh thoáng nhiễm máu loan, thế mới biết mình đập rách đầu y.
Đầu báo cũng sẽ rách?
Đáng đời!
Lên lầu liền đóng cửa lại, thuận tiện khóa trái, không cho Lăng Diệp vào, nếu đối phương không "thật thà bộc trực", hắn trực tiếp đá người ra khỏi nhà cũng được.
Lãnh Tử Diễm hít vào một hơi, đứng trước gương vén áo lên, mấy hôm trước không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện - eo bụng vốn cứng rắn lại biến mềm mại, sờ lên, rốt cuộc không có cảm giác săn chắc trước kia, ngay cả ngực cũng vậy, hai khối kia... Hình như to hơn lúc trước?
Nói ngũ lôi ầm ầm đánh vào đầu cũng không quá đáng.
Lãnh Tử Diễm kinh hồn bạt vía miết miết, từ xúc cảm mà nói, vẫn còn là nam nhân... Nhưng hắn chính là cảm thấy bất thường.
Sắc mặt từng chút trở nên trắng bệch, bình lặng chống đỡ nháy mắt sụp đổ trước thống khổ, Lãnh Tử Diễm ọe mấy tiếng, xoay người liền nôn, nhìn nước chua xanh xanh vàng vàng, không biết sao liền cười nhẹ, hắn dùng mu bàn tay lau khô khóe miệng, cảm thấy mắt hơi xót, lại vội vàng sát lên, nước chua bẩn hề hề dính vào khóe mắt, trái lại khiến cho càng khó chịu.
Thai nhi này chắc chắn phải phá.
Nhưng làm sao phá? Chỉ đi bệnh viện kiểm tra thôi hắn cũng không làm được.
"Lãnh Tử Diễm..." Cửa phòng bị gõ nhẹ mấy cái.
Không để ý tới.
Lại gõ mấy cái nữa.
Trong phòng vẫn không có động tĩnh, thanh âm gõ cửa lại không gấp không chậm, đương nhiên cũng sợ chọc giận người bên trong.
Vài tiếng sau cửa mới mở ra.
Lãnh Tử Diễm dùng vai phá khai Lăng Diệp vẫn đứng ở cửa, không nói một lời đi ra ngoài.
Ra cửa chính, Lãnh Tử Diễm ở phía trước, Lăng Diệp liền theo sau, hai người đi đi ngừng ngừng, người phía trước đôi khi quay đầu lại, Lăng Diệp liền nâng đầu lên, diện vô biểu tình nhìn hắn, rõ ràng diện vô biểu tình, lại có mấy phần đáng thương.
Trời giá rét đông lạnh, máu trên trán Lăng Diệp nhanh chóng đông lại thành tinh thể, khóe miệng Lãnh Tử Diễm vừa kéo, cũng không quay đầu lại, đi vào tiệm thuốc.
" Làm phiền, thuốc phá thai."
Trước khi tính tiền, lại thêm bình cồn i-ốt cùng một hộp băng cá nhân, về nhà liền ném cho Lăng Diệp, lại phanh một tiếng đóng cửa.
" Uống thuốc phá không được."
Thanh âm Lăng Diệp truyền vào như u hồn.
" Câm miệng." Lãnh Tử Diễm giận không thể nén, sốt ruột xé bao hộp ra, chỉ mong càng sớm đem thứ trong bụng lộng ra.
" Hài tử thú tộc chỉ có bác sĩ thú tộc mới có thể phá."
" Vậy phá thế nào?"
" Ta giúp ngươi liên hệ. Thú tộc có rất nhiều nam nhân sinh hài tử, bác sĩ có kinh nghiệm, sẽ không cười ngươi."
Lãnh Tử Diễm im lặng mấy giây, tay không nhịn được dùng sức, đem hộp bóp thành bánh quai chèo. "Ngươi lại gạt ta?"
" Hài tử này ngươi không muốn, không muốn thì...." Lăng Diệp cười gượng. "Ta lừa ngươi chỗ nào... Lãnh Tử Diễm...." Y nói. "Ngươi sao lại không tin ta?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.