Chương 38: Đăng Kí Kết Hôn
Tại Ngôn Ngoại
26/06/2023
Hai giờ chiều.
Hai người rời khỏi Tạ gia, lại chạy tới Lương gia.
Mặc dù Đỗ Huệ khá hài lòng với người con rể này, nhưng đối với việc đăng ký kết hôn gấp gáp lại cực kỳ khiếp sợ. Sau khi dùng hơn một giờ trấn an tốt cảm xúc của bà, Lạc Đồng rốt cục mới lấy được hộ khẩu, cùng Tạ Khác Thiên đến cục dân chính.
Ngoài dự liệu chính là, người xếp hàng thế mà không ít.
Lạc Đồng suy đoán, có thể bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới. Từ ‘đầu tiên’ luôn có rất nhiều hàm nghĩa, đại khái bởi vì là mở đầu, luôn có vẻ đặc biệt, càng khiến người ta khó quên một chút.
Đến phiên bọn họ, nhân viên phụ trách chụp ảnh vừa điều chỉnh tham số máy ảnh vừa nói: "Nếu hai người mà đến sớm một ngày, muộn một ngày, giấy chứng nhận này chắc là không lãnh được. Chúng tôi nghỉ tết dương lịch, chỉ làm việc hôm nay nữa thôi."
Lạc Đồng: "Thật sao, chúng tôi chỉ nhất thời mới quyết định đến."
Nhân viên vui vẻ: "Vậy chứng tỏ hai người kết hôn rất đúng lúc."
Nói xong, máy ảnh đã điều chỉnh tốt, nhân viên nhìn cặp vợ chồng nhỏ sóng vai ngồi trong khung ảnh, nói: "Nào chuẩn bị một chút, hai người sát lại gần một chút, đúng rồi, một, hai, ba..."
‘Tách’ một tiếng, hình ảnh hai người dừng lại.
Quá trình làm thủ tục rất nhanh, cuối cùng cầm quyển sổ đỏ trên tay, Lạc Đồng còn có loại cảm giác mơ hồ không thiết thực.
Trên ảnh chụp chung hai người khẽ mỉm cười, lúc ấy nhiếp ảnh gia còn khen bọn họ rất đẹp đôi, còn chúc bọn họ tân hôn vui vẻ.
Nhưng hình như còn thiếu cái gì đó.
Lạc Đồng nhỏ giọng nói với Tạ Khác Thiên: "Chúng ta hình như còn chưa nộp phí.”
Nhân viên công tác nghe vậy nói: "Hiện tại đã không còn thu phí nữa, lãnh giấy hôn thú đều miễn phí."
Lạc Đồng theo bản năng hỏi: "Vậy ly hôn thì sao?"
Nhân viên công tác nhất thời kinh ngạc, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.
Nhà trai giống như không cảm thấy có cái gì, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn vợ anh, cũng không tức giận, thậm chí còn cười cười. Tiếp theo gật đầu với mình, liền mang theo người vợ vừa mới kết hôn đã hỏi ly hôn của anh đi ra cửa.
……
Quả là đôi vợ chồng mới cưới kỳ lạ.
Trong xe.
Lạc Đồng vẫn không lên tiếng, có những lúc miệng nhanh hơn não là như vậy, nhưng cô thật sự rất muốn biết.
Nhập từ khóa vào trình duyệt điện thoại di động, liền nhảy ra một trang kết quả tìm kiếm. Còn chưa kịp xem, trước người bỗng nhiên một mảnh tối che khuất.
Hương gỗ của anh từng bước xâm nhập vào lãnh địa của cô, sau đó là ánh mắt của anh.
Tạ Khác Thiên kéo dây an toàn, cũng không cần đảo mắt tìm vị trí, mà lòng không chuyên tâm vẫn đem ánh mắt đặt ở trên người cô.
Lạc Đồng sớm theo bản năng lui về phía sau, lúc này anh cũng không gọn gàng lưu loát như trước, trong động tác phát sinh ma sát như có như không, hơi thở gần trong gang tấc.
Cô không được tự nhiên quay đầu, Tạ Khác Thiên liền nhìn thấy vành tai nhỏ trơn bóng của cô.
Lạc Đồng nghe thấy tiếng anh cười, lại quay đầu lại nhìn, anh đang cụp mắt nhìn màn hình điện thoại di động của cô, đem nội dung trong khung tìm kiếm từng câu từng chữ đọc ra.
"Giấy chứng nhận ly hôn có thu phí không?"
“...”
Tạ Khác Thiên tốt bụng nói cho cô đáp án: "Không thu phí, yên tâm."
Lạc Đồng im lặng.
Hai người rời khỏi Tạ gia, lại chạy tới Lương gia.
Mặc dù Đỗ Huệ khá hài lòng với người con rể này, nhưng đối với việc đăng ký kết hôn gấp gáp lại cực kỳ khiếp sợ. Sau khi dùng hơn một giờ trấn an tốt cảm xúc của bà, Lạc Đồng rốt cục mới lấy được hộ khẩu, cùng Tạ Khác Thiên đến cục dân chính.
Ngoài dự liệu chính là, người xếp hàng thế mà không ít.
Lạc Đồng suy đoán, có thể bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới. Từ ‘đầu tiên’ luôn có rất nhiều hàm nghĩa, đại khái bởi vì là mở đầu, luôn có vẻ đặc biệt, càng khiến người ta khó quên một chút.
Đến phiên bọn họ, nhân viên phụ trách chụp ảnh vừa điều chỉnh tham số máy ảnh vừa nói: "Nếu hai người mà đến sớm một ngày, muộn một ngày, giấy chứng nhận này chắc là không lãnh được. Chúng tôi nghỉ tết dương lịch, chỉ làm việc hôm nay nữa thôi."
Lạc Đồng: "Thật sao, chúng tôi chỉ nhất thời mới quyết định đến."
Nhân viên vui vẻ: "Vậy chứng tỏ hai người kết hôn rất đúng lúc."
Nói xong, máy ảnh đã điều chỉnh tốt, nhân viên nhìn cặp vợ chồng nhỏ sóng vai ngồi trong khung ảnh, nói: "Nào chuẩn bị một chút, hai người sát lại gần một chút, đúng rồi, một, hai, ba..."
‘Tách’ một tiếng, hình ảnh hai người dừng lại.
Quá trình làm thủ tục rất nhanh, cuối cùng cầm quyển sổ đỏ trên tay, Lạc Đồng còn có loại cảm giác mơ hồ không thiết thực.
Trên ảnh chụp chung hai người khẽ mỉm cười, lúc ấy nhiếp ảnh gia còn khen bọn họ rất đẹp đôi, còn chúc bọn họ tân hôn vui vẻ.
Nhưng hình như còn thiếu cái gì đó.
Lạc Đồng nhỏ giọng nói với Tạ Khác Thiên: "Chúng ta hình như còn chưa nộp phí.”
Nhân viên công tác nghe vậy nói: "Hiện tại đã không còn thu phí nữa, lãnh giấy hôn thú đều miễn phí."
Lạc Đồng theo bản năng hỏi: "Vậy ly hôn thì sao?"
Nhân viên công tác nhất thời kinh ngạc, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.
Nhà trai giống như không cảm thấy có cái gì, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn vợ anh, cũng không tức giận, thậm chí còn cười cười. Tiếp theo gật đầu với mình, liền mang theo người vợ vừa mới kết hôn đã hỏi ly hôn của anh đi ra cửa.
……
Quả là đôi vợ chồng mới cưới kỳ lạ.
Trong xe.
Lạc Đồng vẫn không lên tiếng, có những lúc miệng nhanh hơn não là như vậy, nhưng cô thật sự rất muốn biết.
Nhập từ khóa vào trình duyệt điện thoại di động, liền nhảy ra một trang kết quả tìm kiếm. Còn chưa kịp xem, trước người bỗng nhiên một mảnh tối che khuất.
Hương gỗ của anh từng bước xâm nhập vào lãnh địa của cô, sau đó là ánh mắt của anh.
Tạ Khác Thiên kéo dây an toàn, cũng không cần đảo mắt tìm vị trí, mà lòng không chuyên tâm vẫn đem ánh mắt đặt ở trên người cô.
Lạc Đồng sớm theo bản năng lui về phía sau, lúc này anh cũng không gọn gàng lưu loát như trước, trong động tác phát sinh ma sát như có như không, hơi thở gần trong gang tấc.
Cô không được tự nhiên quay đầu, Tạ Khác Thiên liền nhìn thấy vành tai nhỏ trơn bóng của cô.
Lạc Đồng nghe thấy tiếng anh cười, lại quay đầu lại nhìn, anh đang cụp mắt nhìn màn hình điện thoại di động của cô, đem nội dung trong khung tìm kiếm từng câu từng chữ đọc ra.
"Giấy chứng nhận ly hôn có thu phí không?"
“...”
Tạ Khác Thiên tốt bụng nói cho cô đáp án: "Không thu phí, yên tâm."
Lạc Đồng im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.