Chương 45: Chương 23.1
Trịnh Nhị
06/12/2022
Mọi
khi như thế này, Cố Trường An chỉ có thể giả bộ thất sủng mà đứng nghe
cậu răn dạy, thực ra trong lòng lại rất thích thú, hắn còn ước gì Cố Sở
mắng thêm vài câu nữa, vậy thì hắn có thể nói ra vào lời trong suy nghĩ
của mình, vợ chồng nhà ai mà chẳng cãi nhau, cãi nhau tức là tình cảm
tốt. Cho nên hắn đã lâu không cảm thấy xương của mình cứng cáp đến thế
nào.
Thời điểm Cố Kiền được sáu tháng, có lẽ thằng nhỏ đã chấp nhận rằng mình thực sự là một con người, không còn gài hét không ngừng nữa, đến đêm chỉ cần nằm ngủ trên bụng Cố Trường An, cũng có thể ngủ một mạch mấy tiếng đồng hồ, Cố Sở lập tức chuẩn bị thu dọn hành lý.
Cố Trường An rất bình tĩnh, sau khi thu dọn xong, đích thân lái xe chở người đến khách sạn, Cố Sở mới khen hắn đã biết sửa đổi tính nết xong, vừa bước vào phòng đã bị hắn đè lên ván cửa.
Tất nhiên là hắn có dự mưu từ trước, nhưng quả thật cũng không nhịn nổi, suốt một năm trời không được chạm vào cậu, vài lần muốn cậu thì gặp ngày vợ và thằng con đang nghịch nước trong nhà tắm thế là lại chật vật rút lui, hắn thật sự có thể nhẫn nhịn thành Phật.
"Em kết án tử hình, tôi chấp nhận, bao nhiêu tội tôi nhận hết, chỉ xin em hãy cho tôi được 'ăn no' lần cuối cùng." Hắn ghé sát vào tai cậu thì thầm, không biết xấu hổ mà cầu xin, dương vật cứng rắn đè lên eo cậu, cơ bắp toàn thân căng cứng, giống như một con báo đang rình mồi. Hắn nhất định phải ăn được, dù cho Cố Sở đồng ý hay từ chối, hắn cũng sẽ không để cậu chạy thoát.
Cố Sở lại trở nên mềm lòng khi nghe những lời kia của hắn, cảm nhận mùi hương trên người hắn đang quấn lấy cậu, hai chân mềm nhũn.
Nếu sau này hai người không gặp lại nữa, vậy thì đây có thể là buổi chia tay tuyệt vời.
Cậu không chống cự, cũng không công kích chửi rủa, điều này tương đương với sự ngầm đồng ý.
Cố Trường An không thể chờ đợi thêm một phút giây nào nữa, một tay chống ván cửa một tay lột quần cậu, lấy bao cao su từ trong túi ra rồi xé nó bằng miệng, không có nước dạo đầu cứ thế đâm thẳng vào. Hắn hoàn toàn mất lý trí, chưa bao giờ mất kiểm soát như lúc này, dường như hắn đang trút ra hết những nỗi uỷ khuất, không cam lòng mà bản thân đã phải chịu một thời gian dài..
Cố Sở lúc đầu còn có thể cắn răng chịu đựng, nhưng rất nhanh sau đó cậu đầu hàng, rất đau, khóc lóc mắng hắn khốn nạn, cắn hắn cào hắn, thậm chí còn ngốc nghếch mà dùng thịt mềm trong huyệt bài xích đuổi hắn đi ra, nhưng tất cả đều không hiệu quả, Cố Trường An không rên một tiếng làm bừa, đè cậu ở trên giường mặt đối mặt mà làm, ánh mắt nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống.
Từ chập tối cho đến sáng ngày hôm sau, ngoại trừ sáng sớm đã bị nhét cho nửa bát chào, Cố Trường An như một cỗ máy không biết mệt mỏi cày cấy trong cậu, dù đã được ôm đi tắm rửa sạch sẽ, nhưng cũng chẳng khác gì đè ra bồn tắm mà chịch, trước khi mất đi ý thức Cố Sở còn tưởng rằng sẽ bị hắn làm cho đến chết, Cố Trường An nào có an phận để cậu rời đi, cái loại tính cách này của hắn, nếu đã chết thì sẽ không để người khác được yên thân.
Cuối cùng, cậu vẫn không thể rời đi ngay lập tức.
Một ngày đầu khi cậu đi, Cố Kiền đột nhiên bị sốt rất cao, lúc bảo mẫu gọi điện đến, cô sợ hãi đến phát khóc: "Kiền Kiền sốt rất cao, Cố tiên sinh cũng không có ở đây! Ngài đang ở đâu, mong ngài có thể trở về!"
Mặc dù điện thoại nằm trong tay Cố Trường An, nhưng giọng nói đó rõ ràng đã đánh thức cậu.
Cố Thừa chưa bao giờ bị sốt cao đến như vậy, tim cậu đập liên hồi, vội vã cuống quít xuống giường, còn chưa kịp cất bước đã ngã trên thảm.
Cố Trường An xoa lông mày, đỡ lấy cậu: "Hoảng cái gì, đứa nhỏ nào mà chả bị bệnh, tôi quay về là được."
"Kiền Kiền vốn sức khoẻ yếu kém, không giống những đứa trẻ khác!" Cậu gấp đến mức không thể đắp chăn nổi, khắp người toàn dấu hôn đều lộ ra bên ngoài.
Cố Trường An nhìn vào mắt cậu, không cãi lời nữa.
Cố Kiền thực sự sốt rất cao, bảy cô tám dì nhà họ Cố đứng chật cả hành lang, bảo mẫu nghẹn đỏ mặt khóc lóc kể lể: "Bé bắt đầu khóc từ cái lúc cậu rời đi, dỗ cách nào cũng không chịu nín, khóc đến mức ngất xỉu, tỉnh rồi lại khóc, kết quả là trời chưa sáng thì bị sốt, tôi cho bé ngâm nước ấm, cũng thử xoa bóp, nhưng không có chút hiệu quả nào! Khóc đến lão thái thái cũng đau lòng! Hiếm có đứa trẻ nào bướng bỉnh như vậy! Tôi làm không được, các ngài thuê người khác đi!"
Vì thế là lại một người khác ra đi.
Bấy giờ Cố Sở không dám xem nhẹ nữa, Cố Kiền sốt ba ngày, cậu không ngủ không nghỉ chăm con ba ngày, cơn sốt dần giảm, cậu cũng kiệt sức —— tại cái lão cha Cố Trường An dằn vặt quá mức.
Cố Kiền vừa khỏi bệnh cũng càng ngày càng trở nên trầm trọng, tiết trời ngày càng lạnh, cứ hai ba ngày lại bị bệnh một lần, không tiêu chảy thì cũng dị ứng, Cố Sở một tấc không rời, càng không có ý muốn đi nữa.
Cố Thừa cũng gọi video cho cậu, rất đồng cảm với cảnh ngộ của Cố Sở: "Con tôn trọng quyết định của ngài, đợi Kiền Kiền tốt lên thì ngài có thể đi rồi, cái thứ chồng kia ngài không muốn cũng được, đúng rồi lúc ngài xuất huyết ổng còn ôm ngài khóc lóc tỉ tê, tiếng khóc rất khó nghe, xấu hổ quá thể, con cũng không muốn gọi ổng là ba, ngài dứt khoát mang con đi cùng với!"
Cố Sở sao có thể không nghe ra ý chỉ của nhóc, Cố Thừa căn bản là muốn bênh vực người nhà mình, ba ba vẫn luôn là hậu phương vững chắc của nhóc.
Thật ra Cố Trường An có thể dễ dàng trở thành mục tiêu tranh đấu hoặc là kẻ đáng để dựa dẫm, nhờ cậy, tất cả lòng tham và sự tàn nhẫn đều được hắn che dấu dưới vẻ ngoài hiền lành và vô hại, khi còn nhỏ, cậu không thể kiềm chế được bản thân mình muốn đến gần hắn, muốn nhận được nhiều sự quan tâm và âu yếm từ hắn, dù là một miếng bánh kem nhỏ cũng được.
Khi ấy, cậu từng có tâm tư ác động, nếu mình không có cha mẹ thì tốt rồi, gia tốc nhất định sẽ để cậu bước vào nhà lớn, nếu thực sự có ngày đó, cậu sẽ tìm đủ mọi cách để thu hút toàn bộ lực chú ý của hắn, và mọi sự cưng chiều của hắn chỉ có thể là của riêng cậu.
Nếu như không có cái đêm mưa kia, khi cậu đủ lớn mạnh rồi, có lẽ cậu cũng sẽ theo đuổi hắn, nhưng nếu đã theo đuổi được rồi mà còn phải chia sẻ với những kẻ khác, chẳng thà rằng cậu không cần, thà rằng nhìn hắn từ xa, khách khí gọi hắn một tiếng chú Cố, miễn cho bản thân không phải đau lòng.
Đáng tiếc không có 'nếu như'. Mưa to xối ướt lạnh thấu trái tim cậu, đã cho cậu biết rằng tất cả sự dịu dàng chỉ là lớp ngụy tạo, đối tốt với cậu cũng chỉ vì muốn nếm thử vị tươi mới mà thôi.
Không có mấy năm nay thì tốt rồi.
Từ sau cơn hôn mê tỉnh lại, cứ như bị ma nhập mê mẩn những ngày tháng bên chú Cố, chỉ trong nháy mắt cậu chẳng thể nhớ nổi gì nữa, bên tai chỉ còn văng vẳng câu muốn gì đều có thể nói với hắn.
Cậu muốn gì, cậu chẳng muốn gì cả, chỉ muốn chú Cố của cậu thôi, cậu ghen tị với những kẻ bên cạnh chú, tâm tư ghen ghét độ kị nên chết đi mới phải, cậu muốn chạy trốn, chốn đến một nơi nào đó thật xa, nói cách khác, bộ mặt thật cầu mà không được đáng ghê tởm của cậu đã lộ rõ.
Đợi Kiền Kiền lớn hơn chút nữa cậu cũng nên rời đi thôi, Cố Sở quyết tâm, đến lúc đó, một ngày cũng không chờ nữa mà lập tức đi ngay.
Nhưng mà Cố Kiền luôn phát triển rất chậm, những ngày tháng sau đó càng khó khăn hơn.
Thời điểm Cố Kiền được sáu tháng, có lẽ thằng nhỏ đã chấp nhận rằng mình thực sự là một con người, không còn gài hét không ngừng nữa, đến đêm chỉ cần nằm ngủ trên bụng Cố Trường An, cũng có thể ngủ một mạch mấy tiếng đồng hồ, Cố Sở lập tức chuẩn bị thu dọn hành lý.
Cố Trường An rất bình tĩnh, sau khi thu dọn xong, đích thân lái xe chở người đến khách sạn, Cố Sở mới khen hắn đã biết sửa đổi tính nết xong, vừa bước vào phòng đã bị hắn đè lên ván cửa.
Tất nhiên là hắn có dự mưu từ trước, nhưng quả thật cũng không nhịn nổi, suốt một năm trời không được chạm vào cậu, vài lần muốn cậu thì gặp ngày vợ và thằng con đang nghịch nước trong nhà tắm thế là lại chật vật rút lui, hắn thật sự có thể nhẫn nhịn thành Phật.
"Em kết án tử hình, tôi chấp nhận, bao nhiêu tội tôi nhận hết, chỉ xin em hãy cho tôi được 'ăn no' lần cuối cùng." Hắn ghé sát vào tai cậu thì thầm, không biết xấu hổ mà cầu xin, dương vật cứng rắn đè lên eo cậu, cơ bắp toàn thân căng cứng, giống như một con báo đang rình mồi. Hắn nhất định phải ăn được, dù cho Cố Sở đồng ý hay từ chối, hắn cũng sẽ không để cậu chạy thoát.
Cố Sở lại trở nên mềm lòng khi nghe những lời kia của hắn, cảm nhận mùi hương trên người hắn đang quấn lấy cậu, hai chân mềm nhũn.
Nếu sau này hai người không gặp lại nữa, vậy thì đây có thể là buổi chia tay tuyệt vời.
Cậu không chống cự, cũng không công kích chửi rủa, điều này tương đương với sự ngầm đồng ý.
Cố Trường An không thể chờ đợi thêm một phút giây nào nữa, một tay chống ván cửa một tay lột quần cậu, lấy bao cao su từ trong túi ra rồi xé nó bằng miệng, không có nước dạo đầu cứ thế đâm thẳng vào. Hắn hoàn toàn mất lý trí, chưa bao giờ mất kiểm soát như lúc này, dường như hắn đang trút ra hết những nỗi uỷ khuất, không cam lòng mà bản thân đã phải chịu một thời gian dài..
Cố Sở lúc đầu còn có thể cắn răng chịu đựng, nhưng rất nhanh sau đó cậu đầu hàng, rất đau, khóc lóc mắng hắn khốn nạn, cắn hắn cào hắn, thậm chí còn ngốc nghếch mà dùng thịt mềm trong huyệt bài xích đuổi hắn đi ra, nhưng tất cả đều không hiệu quả, Cố Trường An không rên một tiếng làm bừa, đè cậu ở trên giường mặt đối mặt mà làm, ánh mắt nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống.
Từ chập tối cho đến sáng ngày hôm sau, ngoại trừ sáng sớm đã bị nhét cho nửa bát chào, Cố Trường An như một cỗ máy không biết mệt mỏi cày cấy trong cậu, dù đã được ôm đi tắm rửa sạch sẽ, nhưng cũng chẳng khác gì đè ra bồn tắm mà chịch, trước khi mất đi ý thức Cố Sở còn tưởng rằng sẽ bị hắn làm cho đến chết, Cố Trường An nào có an phận để cậu rời đi, cái loại tính cách này của hắn, nếu đã chết thì sẽ không để người khác được yên thân.
Cuối cùng, cậu vẫn không thể rời đi ngay lập tức.
Một ngày đầu khi cậu đi, Cố Kiền đột nhiên bị sốt rất cao, lúc bảo mẫu gọi điện đến, cô sợ hãi đến phát khóc: "Kiền Kiền sốt rất cao, Cố tiên sinh cũng không có ở đây! Ngài đang ở đâu, mong ngài có thể trở về!"
Mặc dù điện thoại nằm trong tay Cố Trường An, nhưng giọng nói đó rõ ràng đã đánh thức cậu.
Cố Thừa chưa bao giờ bị sốt cao đến như vậy, tim cậu đập liên hồi, vội vã cuống quít xuống giường, còn chưa kịp cất bước đã ngã trên thảm.
Cố Trường An xoa lông mày, đỡ lấy cậu: "Hoảng cái gì, đứa nhỏ nào mà chả bị bệnh, tôi quay về là được."
"Kiền Kiền vốn sức khoẻ yếu kém, không giống những đứa trẻ khác!" Cậu gấp đến mức không thể đắp chăn nổi, khắp người toàn dấu hôn đều lộ ra bên ngoài.
Cố Trường An nhìn vào mắt cậu, không cãi lời nữa.
Cố Kiền thực sự sốt rất cao, bảy cô tám dì nhà họ Cố đứng chật cả hành lang, bảo mẫu nghẹn đỏ mặt khóc lóc kể lể: "Bé bắt đầu khóc từ cái lúc cậu rời đi, dỗ cách nào cũng không chịu nín, khóc đến mức ngất xỉu, tỉnh rồi lại khóc, kết quả là trời chưa sáng thì bị sốt, tôi cho bé ngâm nước ấm, cũng thử xoa bóp, nhưng không có chút hiệu quả nào! Khóc đến lão thái thái cũng đau lòng! Hiếm có đứa trẻ nào bướng bỉnh như vậy! Tôi làm không được, các ngài thuê người khác đi!"
Vì thế là lại một người khác ra đi.
Bấy giờ Cố Sở không dám xem nhẹ nữa, Cố Kiền sốt ba ngày, cậu không ngủ không nghỉ chăm con ba ngày, cơn sốt dần giảm, cậu cũng kiệt sức —— tại cái lão cha Cố Trường An dằn vặt quá mức.
Cố Kiền vừa khỏi bệnh cũng càng ngày càng trở nên trầm trọng, tiết trời ngày càng lạnh, cứ hai ba ngày lại bị bệnh một lần, không tiêu chảy thì cũng dị ứng, Cố Sở một tấc không rời, càng không có ý muốn đi nữa.
Cố Thừa cũng gọi video cho cậu, rất đồng cảm với cảnh ngộ của Cố Sở: "Con tôn trọng quyết định của ngài, đợi Kiền Kiền tốt lên thì ngài có thể đi rồi, cái thứ chồng kia ngài không muốn cũng được, đúng rồi lúc ngài xuất huyết ổng còn ôm ngài khóc lóc tỉ tê, tiếng khóc rất khó nghe, xấu hổ quá thể, con cũng không muốn gọi ổng là ba, ngài dứt khoát mang con đi cùng với!"
Cố Sở sao có thể không nghe ra ý chỉ của nhóc, Cố Thừa căn bản là muốn bênh vực người nhà mình, ba ba vẫn luôn là hậu phương vững chắc của nhóc.
Thật ra Cố Trường An có thể dễ dàng trở thành mục tiêu tranh đấu hoặc là kẻ đáng để dựa dẫm, nhờ cậy, tất cả lòng tham và sự tàn nhẫn đều được hắn che dấu dưới vẻ ngoài hiền lành và vô hại, khi còn nhỏ, cậu không thể kiềm chế được bản thân mình muốn đến gần hắn, muốn nhận được nhiều sự quan tâm và âu yếm từ hắn, dù là một miếng bánh kem nhỏ cũng được.
Khi ấy, cậu từng có tâm tư ác động, nếu mình không có cha mẹ thì tốt rồi, gia tốc nhất định sẽ để cậu bước vào nhà lớn, nếu thực sự có ngày đó, cậu sẽ tìm đủ mọi cách để thu hút toàn bộ lực chú ý của hắn, và mọi sự cưng chiều của hắn chỉ có thể là của riêng cậu.
Nếu như không có cái đêm mưa kia, khi cậu đủ lớn mạnh rồi, có lẽ cậu cũng sẽ theo đuổi hắn, nhưng nếu đã theo đuổi được rồi mà còn phải chia sẻ với những kẻ khác, chẳng thà rằng cậu không cần, thà rằng nhìn hắn từ xa, khách khí gọi hắn một tiếng chú Cố, miễn cho bản thân không phải đau lòng.
Đáng tiếc không có 'nếu như'. Mưa to xối ướt lạnh thấu trái tim cậu, đã cho cậu biết rằng tất cả sự dịu dàng chỉ là lớp ngụy tạo, đối tốt với cậu cũng chỉ vì muốn nếm thử vị tươi mới mà thôi.
Không có mấy năm nay thì tốt rồi.
Từ sau cơn hôn mê tỉnh lại, cứ như bị ma nhập mê mẩn những ngày tháng bên chú Cố, chỉ trong nháy mắt cậu chẳng thể nhớ nổi gì nữa, bên tai chỉ còn văng vẳng câu muốn gì đều có thể nói với hắn.
Cậu muốn gì, cậu chẳng muốn gì cả, chỉ muốn chú Cố của cậu thôi, cậu ghen tị với những kẻ bên cạnh chú, tâm tư ghen ghét độ kị nên chết đi mới phải, cậu muốn chạy trốn, chốn đến một nơi nào đó thật xa, nói cách khác, bộ mặt thật cầu mà không được đáng ghê tởm của cậu đã lộ rõ.
Đợi Kiền Kiền lớn hơn chút nữa cậu cũng nên rời đi thôi, Cố Sở quyết tâm, đến lúc đó, một ngày cũng không chờ nữa mà lập tức đi ngay.
Nhưng mà Cố Kiền luôn phát triển rất chậm, những ngày tháng sau đó càng khó khăn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.