Chương 46: Chương 23.2
Trịnh Nhị
06/12/2022
Thời
gian Cố Trường An ở nhà ngày càng dài, trước đây hắn chưa bao giờ mạng
công việc về nhà, nhưng bây giờ ngay cả cuộc họp cấp cao cũng thường
được tổ chức tại nhà. Lần đầu tiên nhìn lại Cố Sở không hề phòng bị,
sáng sớm đã dậy bế Cố Kiền đến thư phòng để tìm món đồ chơi bị đánh rơi
hôm trước, vừa mở cửa ra đã sửng sốt, cả phòng đều đang nhìn cậu với ánh mắt nghiêm túc.
"Ôi, phu nhân nhà tôi." Cậu nghe Cố Trường An giới thiệu với bọn họ, rồi bình tĩnh siết chặt tay mình.
Tại một cuộc họp khác, Cố Kiền bò vào, dì bảo mẫu không dám bế bé con, chỉ có thể cầu cứu ở chỗ cậu. Hắn bế Cố Kiền đang ngồi trên bàn gặm giấy giao cho cậu rồi cười nói với nhóm người ngoài: "Phu nhân nhà tôi là Bồ Tát cứu mạng."
Cố Sở không biết hắn sẽ giải thích thế nào với đám người kia vì sao mà bà chủ của Vinh Thịnh lại là đàn ông, tóc cậu dài ngang vai, hờ hững buộc bằng dây chun lỏng lẻo, có lẽ sẽ không phân biệt được nam nữ ngay lập tức.
Người khác không biết, nhưng Anna lại biết rất rõ, đã vô số lần cô nhìn thấy Cố Sở ra vào phòng làm việc của sếp, khi ấy trông sếp đã không khác gì một tên nô tài, không ngờ mấy năm sau, sự kèm cặp của Cố Sở ngày càng nghiêm khắc, đừng nói đến xã giao, ngay cả mấy trò tiêu khiển của sếp cũng phải dẹp hết.
Thực ra, Cố Sở rất không hài lòng khi mà Cố Trường An suốt ngày ở nhà ôm Cố Kiền, cứ thấy hắn là cậu lại có chút lo lắng, tỉ như sau cái lần hắn bảo "đút ăn no" ở khách sạn, cái tật xấu nghiện tình dục của lão cha già này đã không hề có ý che giấu, ánh mắt nhìn cậu hết sức trần trụi. Tận dụng mọi nghị lực để có thể bắt đầu tình yêu, quả thực là âm hồn bất tán, thậm chí còn phải dính lấy khi mà Cố Sở đang pha cà phê trong nhà bếp, cái thứ gậy thịt yêu nghiệt kia, cứng rắn cọ cọ mông cậu, vẻ mặt thì làm như không có gì duỗi tay lướt qua giúp cậu lấy lọ đường.
Có một lần vì uống quá chén với chú hai của hắn, đến nửa đến cậu thật sự mò đến giường hắn sờ soạng, dụi dụi môi hắn, tinh dịch bắn đầy mặt hắn, thậm chí cậu còn thè lưỡi ra liếm, mùi rượu nồng nặc, suýt chút nữa thì hắn không thể giả bộ như đang ngủ say nổi.
Thật sự gợi cảm đến không thể chịu đựng được mà.
Đáng sợ nhất là lúc này Cố Trường An vẫn tự hào về sự tự chủ của bản thân. Hắn thật sự nghĩ như vậy đấy, nếu gã đàn ông nào đó có một người vợ quyến rũ như vậy, chắc chắn sẽ không thể làm một chính nhân quân tử như hắn. Tất nhiên, là chẳng ai có vợ xinh đẹp tuyệt vời như Cố phu nhân của hắn, hơn nữa lại còn ngày càng đẹp.
Khác với lúc mang thai Cố Thừa, Cố Sở của bây giờ trầm ổn hơn rất nhiều, cũng đã được mười năm rồi.
Xuất thân từ một gia đình đã mang đến cho cậu một vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng đồng thời cũng tạo cho cậu một khí chất cô độc, lạnh lùng, dù là đứng rất gần, trải qua bao thăng trầm trong sự nghiệp, nhưng cuộc sống của cậu trước sau vẫn bình thản, bất kể là vật chất hay tinh thần, sẽ có người bỏ ra tâm huyết bao bọc, che chở, nên cậu hiểu thế nào là gian truân vất vả dù chưa từng trải quá nhiều, trong lòng vẫn ấp ủ lý tưởng thiếu niên, như một thế gia công tử độc lập. Điều khác biệt chính là thân thể non nớt của cậu đã sinh được hai đứa con, hai hệ sinh dục nguyên vẹn đạt đến độ cân bằng trong cơ thể khiến cậu càng trở nên quyến rũ, thậm chí phía sau còn có thể làm cho Cố Trường An phản ứng sinh lý một cách nhanh chóng.
Mùa thu mưa dầm nhiều, tiết trời trong lành, cậu sẽ Cố Kiền ngồi đọc sách trong phòng khách đầy nắng, tóc dài bung xoã, chiếc áo mặc đã sờn màu những vẫn toát lên khí chất, vừa dạo bước vừa không nhanh không chập đọc sách cho Cố Kiền nghe. Giọng nói ấy tựa như làn gió nhẹ tháng 4, không chỉ riêng Cố Kiền yên tĩnh, đến cả dì bảo mẫu cũng ngừng việc đang làm trên tay mà mê mẩn ngắm nhìn khung cảnh ấy.
Phù hợp cho mọi lứa tuổi bất kể trai hay gái chính là Cố phu nhân.
Cố phu nhân tốt đến vậy, làm sao hắn có thể để người ấy đi, lần đầu bỏ trốn thất bại, trái tim tro tàn của Cố Trường trở nên lung lay, giống như bị phán tử hình, chỉ cần không bỏ đi ngay, vẫn sẽ còn cơ hội. Nhưng suy nghĩ của hắn chỉ vừa mới nhú mầm, đã yêu cầu Cố Sở ép lại.
Sau đông, cậu nói với hắn rằng, khi nào bé Cố Kiền được một tuổi, cậu sẽ lập tức đưa con đi.
Sự khôn khéo của một doanh nhân già đời đã khiến Cố Trường An hiểu được tầm quan trọng của Cố Kiền, dù là lúc thằng oắt con này còn ở trong bụng Cố Sở đã khiến hắn phải thất vọng, nhưng khuôn mặt nhóc lại chính là phiên bản thu nhỏ của Cố Sở, cái ngoài ý muốn ngọt ngào này làm hắn yêu thích không thôi, huống gì bây giờ còn phải dựa vào bé để níu giữ Cố Sở.
"Kiền Kiền còn nhỏ, dắt theo sẽ rất vất vả, nếu thật sự muốn, em đưa Thừa nhi đi trước." Lòng muốn ăn thịt người, lại còn ra vẻ hào phóng.
Cố Sở dừng lại, đau đầu nói: "Là chủ ý anh đưa ra với lão thái thái?" Lão thái thái gần đây đang tìm cơ hội để tụ tập cả nhà, muốn truyền lại vị trí chủ mẫu cho cậu. Đây cũng không phải một chương trình truyền hình.
Cố Trường An thấy cậu nhíu mày, lập tức đi bóp xoa cho cậu: "Lớn tuổi rồi nên hay nghĩ nhiều, không phải bà ấy sợ em sẽ mang đi cả hai đứa cháu của mình."
Cố Sở bảo hắn giúp mình thư thái một chút, nhất thời không nói nên lời. Thật ra, cậu không muốn ép buộc tình cha con, nảy lòng tham tranh giành quyền giám hộ Cố Thừa là vì sợ thằng bé sẽ phải chịu thiệt thòi sau khi Cố Trường An tái hôn, với cục diện hiện tại, đã không còn nỗi lo sau này. Cướp đi cháu trai nhà họ Cố là không thực tế, là Cố Trường An sẵn sàng buông tay, còn chú hai, và mấy ông chú như vậy nữa. Chỉ là Cố Kiền thật sự không thể khiến mọi người yên tâm, mà giữ cậu lại nhà họ Cố không phải kế lâu dài, cuộc đời còn dài, dù sao cậu cũng phải có kế sinh nhai của riêng mình.
Cố Trường An vuốt ve mái tóc mượt mà tinh tế của cậu, dần dần hắn càng thêm tâm viên ý mã, đầu lại còn muốn diễn hát cảnh chua xót: "Em mang quốc tịch Anh, giờ muốn mang Kiền Kiền đi, sẽ có nhiều bất tiện, tôi không yên tâm. Thừa nhi lớn rồi, sẽ không gây ảnh hưởng đến em, tất cả tài sản bên đó sẽ được chuyển nhượng sang tên em như là phí nuôi dưỡng thằng bé. Tuy nhiên, vấn đề về quyền nuôi con hiện tại vẫn chưa thể tiết lộ, nếu không các trưởng bối trong tộc sẽ biết, tôi cũng khó giải thích. Hơn nữa, tôi hy vọng em có thể cho chép tôi tới thăm con thường xuyên, sau này Kiền Kiền lớn lên, thỉnh thoảng tôi đến, cũng sẽ được nghe chúng gọi một tiếng ba ba."
Tâm viên ý mã 心猿意馬: tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát
Đây là một cuộc đánh cược rất mạo hiểm, nếu như Cố Sở thực sự nghe theo, nửa đời sau của Cố Trường An hắn sẽ chẳng còn lại bao nhiêu.
Lúc này, Cố Sở thật sự không thể nói ra cậu "Chú có thể tái hôn và có con lần nữa", tất cả những chuyện xảy ra hơn một năm qua hiển hiện trong đầu cậu, muốn từ chối, nhưng lại không đành lòng. Bình tĩnh suy nghĩ một chút, dù là Cố Thừa hay Cố Kiền, tất nhiên là nên đi theo hắn hơn là lang bạt khắp nơi cùng cậu.
Cố Sở rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Cố Trường An thấy cậu uể oải buồn ngủ, thái độ đối với đứa bé không được kiên quyết như lúc mang thai, càng thêm to gan, nói: "Lão thái thái muốn gì, em cứ nghe theo bà ấy đi, hình thức mà thôi, nói hay không thì đã là của em rồi, đúng không......"
"Ôi, phu nhân nhà tôi." Cậu nghe Cố Trường An giới thiệu với bọn họ, rồi bình tĩnh siết chặt tay mình.
Tại một cuộc họp khác, Cố Kiền bò vào, dì bảo mẫu không dám bế bé con, chỉ có thể cầu cứu ở chỗ cậu. Hắn bế Cố Kiền đang ngồi trên bàn gặm giấy giao cho cậu rồi cười nói với nhóm người ngoài: "Phu nhân nhà tôi là Bồ Tát cứu mạng."
Cố Sở không biết hắn sẽ giải thích thế nào với đám người kia vì sao mà bà chủ của Vinh Thịnh lại là đàn ông, tóc cậu dài ngang vai, hờ hững buộc bằng dây chun lỏng lẻo, có lẽ sẽ không phân biệt được nam nữ ngay lập tức.
Người khác không biết, nhưng Anna lại biết rất rõ, đã vô số lần cô nhìn thấy Cố Sở ra vào phòng làm việc của sếp, khi ấy trông sếp đã không khác gì một tên nô tài, không ngờ mấy năm sau, sự kèm cặp của Cố Sở ngày càng nghiêm khắc, đừng nói đến xã giao, ngay cả mấy trò tiêu khiển của sếp cũng phải dẹp hết.
Thực ra, Cố Sở rất không hài lòng khi mà Cố Trường An suốt ngày ở nhà ôm Cố Kiền, cứ thấy hắn là cậu lại có chút lo lắng, tỉ như sau cái lần hắn bảo "đút ăn no" ở khách sạn, cái tật xấu nghiện tình dục của lão cha già này đã không hề có ý che giấu, ánh mắt nhìn cậu hết sức trần trụi. Tận dụng mọi nghị lực để có thể bắt đầu tình yêu, quả thực là âm hồn bất tán, thậm chí còn phải dính lấy khi mà Cố Sở đang pha cà phê trong nhà bếp, cái thứ gậy thịt yêu nghiệt kia, cứng rắn cọ cọ mông cậu, vẻ mặt thì làm như không có gì duỗi tay lướt qua giúp cậu lấy lọ đường.
Có một lần vì uống quá chén với chú hai của hắn, đến nửa đến cậu thật sự mò đến giường hắn sờ soạng, dụi dụi môi hắn, tinh dịch bắn đầy mặt hắn, thậm chí cậu còn thè lưỡi ra liếm, mùi rượu nồng nặc, suýt chút nữa thì hắn không thể giả bộ như đang ngủ say nổi.
Thật sự gợi cảm đến không thể chịu đựng được mà.
Đáng sợ nhất là lúc này Cố Trường An vẫn tự hào về sự tự chủ của bản thân. Hắn thật sự nghĩ như vậy đấy, nếu gã đàn ông nào đó có một người vợ quyến rũ như vậy, chắc chắn sẽ không thể làm một chính nhân quân tử như hắn. Tất nhiên, là chẳng ai có vợ xinh đẹp tuyệt vời như Cố phu nhân của hắn, hơn nữa lại còn ngày càng đẹp.
Khác với lúc mang thai Cố Thừa, Cố Sở của bây giờ trầm ổn hơn rất nhiều, cũng đã được mười năm rồi.
Xuất thân từ một gia đình đã mang đến cho cậu một vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng đồng thời cũng tạo cho cậu một khí chất cô độc, lạnh lùng, dù là đứng rất gần, trải qua bao thăng trầm trong sự nghiệp, nhưng cuộc sống của cậu trước sau vẫn bình thản, bất kể là vật chất hay tinh thần, sẽ có người bỏ ra tâm huyết bao bọc, che chở, nên cậu hiểu thế nào là gian truân vất vả dù chưa từng trải quá nhiều, trong lòng vẫn ấp ủ lý tưởng thiếu niên, như một thế gia công tử độc lập. Điều khác biệt chính là thân thể non nớt của cậu đã sinh được hai đứa con, hai hệ sinh dục nguyên vẹn đạt đến độ cân bằng trong cơ thể khiến cậu càng trở nên quyến rũ, thậm chí phía sau còn có thể làm cho Cố Trường An phản ứng sinh lý một cách nhanh chóng.
Mùa thu mưa dầm nhiều, tiết trời trong lành, cậu sẽ Cố Kiền ngồi đọc sách trong phòng khách đầy nắng, tóc dài bung xoã, chiếc áo mặc đã sờn màu những vẫn toát lên khí chất, vừa dạo bước vừa không nhanh không chập đọc sách cho Cố Kiền nghe. Giọng nói ấy tựa như làn gió nhẹ tháng 4, không chỉ riêng Cố Kiền yên tĩnh, đến cả dì bảo mẫu cũng ngừng việc đang làm trên tay mà mê mẩn ngắm nhìn khung cảnh ấy.
Phù hợp cho mọi lứa tuổi bất kể trai hay gái chính là Cố phu nhân.
Cố phu nhân tốt đến vậy, làm sao hắn có thể để người ấy đi, lần đầu bỏ trốn thất bại, trái tim tro tàn của Cố Trường trở nên lung lay, giống như bị phán tử hình, chỉ cần không bỏ đi ngay, vẫn sẽ còn cơ hội. Nhưng suy nghĩ của hắn chỉ vừa mới nhú mầm, đã yêu cầu Cố Sở ép lại.
Sau đông, cậu nói với hắn rằng, khi nào bé Cố Kiền được một tuổi, cậu sẽ lập tức đưa con đi.
Sự khôn khéo của một doanh nhân già đời đã khiến Cố Trường An hiểu được tầm quan trọng của Cố Kiền, dù là lúc thằng oắt con này còn ở trong bụng Cố Sở đã khiến hắn phải thất vọng, nhưng khuôn mặt nhóc lại chính là phiên bản thu nhỏ của Cố Sở, cái ngoài ý muốn ngọt ngào này làm hắn yêu thích không thôi, huống gì bây giờ còn phải dựa vào bé để níu giữ Cố Sở.
"Kiền Kiền còn nhỏ, dắt theo sẽ rất vất vả, nếu thật sự muốn, em đưa Thừa nhi đi trước." Lòng muốn ăn thịt người, lại còn ra vẻ hào phóng.
Cố Sở dừng lại, đau đầu nói: "Là chủ ý anh đưa ra với lão thái thái?" Lão thái thái gần đây đang tìm cơ hội để tụ tập cả nhà, muốn truyền lại vị trí chủ mẫu cho cậu. Đây cũng không phải một chương trình truyền hình.
Cố Trường An thấy cậu nhíu mày, lập tức đi bóp xoa cho cậu: "Lớn tuổi rồi nên hay nghĩ nhiều, không phải bà ấy sợ em sẽ mang đi cả hai đứa cháu của mình."
Cố Sở bảo hắn giúp mình thư thái một chút, nhất thời không nói nên lời. Thật ra, cậu không muốn ép buộc tình cha con, nảy lòng tham tranh giành quyền giám hộ Cố Thừa là vì sợ thằng bé sẽ phải chịu thiệt thòi sau khi Cố Trường An tái hôn, với cục diện hiện tại, đã không còn nỗi lo sau này. Cướp đi cháu trai nhà họ Cố là không thực tế, là Cố Trường An sẵn sàng buông tay, còn chú hai, và mấy ông chú như vậy nữa. Chỉ là Cố Kiền thật sự không thể khiến mọi người yên tâm, mà giữ cậu lại nhà họ Cố không phải kế lâu dài, cuộc đời còn dài, dù sao cậu cũng phải có kế sinh nhai của riêng mình.
Cố Trường An vuốt ve mái tóc mượt mà tinh tế của cậu, dần dần hắn càng thêm tâm viên ý mã, đầu lại còn muốn diễn hát cảnh chua xót: "Em mang quốc tịch Anh, giờ muốn mang Kiền Kiền đi, sẽ có nhiều bất tiện, tôi không yên tâm. Thừa nhi lớn rồi, sẽ không gây ảnh hưởng đến em, tất cả tài sản bên đó sẽ được chuyển nhượng sang tên em như là phí nuôi dưỡng thằng bé. Tuy nhiên, vấn đề về quyền nuôi con hiện tại vẫn chưa thể tiết lộ, nếu không các trưởng bối trong tộc sẽ biết, tôi cũng khó giải thích. Hơn nữa, tôi hy vọng em có thể cho chép tôi tới thăm con thường xuyên, sau này Kiền Kiền lớn lên, thỉnh thoảng tôi đến, cũng sẽ được nghe chúng gọi một tiếng ba ba."
Tâm viên ý mã 心猿意馬: tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát
Đây là một cuộc đánh cược rất mạo hiểm, nếu như Cố Sở thực sự nghe theo, nửa đời sau của Cố Trường An hắn sẽ chẳng còn lại bao nhiêu.
Lúc này, Cố Sở thật sự không thể nói ra cậu "Chú có thể tái hôn và có con lần nữa", tất cả những chuyện xảy ra hơn một năm qua hiển hiện trong đầu cậu, muốn từ chối, nhưng lại không đành lòng. Bình tĩnh suy nghĩ một chút, dù là Cố Thừa hay Cố Kiền, tất nhiên là nên đi theo hắn hơn là lang bạt khắp nơi cùng cậu.
Cố Sở rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Cố Trường An thấy cậu uể oải buồn ngủ, thái độ đối với đứa bé không được kiên quyết như lúc mang thai, càng thêm to gan, nói: "Lão thái thái muốn gì, em cứ nghe theo bà ấy đi, hình thức mà thôi, nói hay không thì đã là của em rồi, đúng không......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.