Chương 32
Thán Cựu Thời
12/03/2021
Hà Dã dẫn Chu Giai lên phòng ngủ trên tầng.
Chu Giai đứng cạnh cửa, quan sát Hà Dã lấy từ trong tủ quần áo ra một cái áo bành tô quân đội vừa cũ vừa nặng vừa dày, trong lòng nguội lạnh.
Khi hắn đi ngang qua người cậu còn nói một câu: “Trời sáng tôi sẽ gọi cậu dậy.”
Chu Giai không trả lời, ánh mắt nhìn theo Hà Dã. Cậu nhìn Hà Dã đi đến cái phòng đối diện còn không thể gọi là phòng khách, dịch cái ghế dài quá nhỏ hẹp so với cơ thể hắn ra, nằm lên đắp bừa cái áo choàng lên người, bộ dạng như sẽ nằm ngủ ở đó.
Chu Giai tựa lên khung cửa, nhìn chằm chằm bóng lưng Hà Dã chìm trong bóng tối, nghĩ đến Hà Dã vừa nói không được thích hắn, không đáng, cậu khó chịu ấn ngực. Ấn ngực rồi nhưng sự đau đớn vẫn không giảm bớt, Chu Giai cắn răng nắm chặt tay đấm lên tường mấy cái, hai chân mềm nhũn trượt dần xuống sàn nhà. Cậu lấy hai tay ôm đầu, mở miệng, không khóc nổi.
Hà Dã cuộn tròn thân thể rúc trên ghế nằm không bằng phẳng, hắn nhìn đăm đăm qua khe hở lưng ghế, không chớp mắt lấy một cái. Ánh mắt đau đớn dâng lên sự chua xót, không bao lâu có mấy giọt nước mắt rơi xuống mặt ghế.
Hà Dã nhếch miệng cười một cái, cảm thấy sao mà cay đắng khó khăn quá. Hắn tức giận căm ghét bản thân mình, hận tại sao mình không sớm phát hiện Chu Giai vì thích hắn nên mới đến gần hắn. Hắn chán ghét, chán ghét bản thân tại sao không thể đối xử lạnh lùng với Chu Giai như với bao người khác? Hắn cảnh cáo cậu không được trêu chọc hắn nhưng lại không nhịn được mà đi khiêu khích cậu, khiến cho đối phương vui vẻ âm thầm hoan hỉ mới nói cho cậu biết không thể thích hắn, đâm cho người ta một nhát đao thật sâu, nhìn người ta chảy nước mắt như chảy máu.
Chẳng phải không cần trái tim sao?
Chẳng phải nói có tiền sẽ tồn tại được sao?
Chẳng phải nên từ chối tuyệt tình hết mọi tình cảm sao?
Bây giờ là thế nào?
Hà Dã tự hỏi bản thân: Bản thân mày giờ sống dở chết dở là thế nào vậy?
Chu Giai gắng gượng bò dậy từ dưới đất, tắt đèn đi, trong bóng tối từng bước từng bước đi đến giường.
Cái giường kia còn lưu lại dấu vết và hơi thở điên cuồng sau trận làm tình lúc nãy của cậu và Hà Dã, bây giờ lại trở nên lạnh lẽo và tàn khốc hành hạ Chu Giai.
Cậu bò lên giường, dùng chăn quấn chặt lấy cơ thể, muốn mình cảm thấy ấm áp hơn.
Bên ngoài, căn nhà của Hà Dã đã trở nên yên tĩnh, hắn nhắm chặt đôi mắt đỏ au cay xót lại.
Nói là trời sáng sẽ gọi người dậy, nhưng trời sáng rồi, Hà Dã cứ ngồi im trên ghế dài ngẩn người nhìn về phía gian phòng đối diện.
Cả đêm hắn không ngủ, sắc mặt đương nhiên không tốt, trên cằm còn mọc râu, tóc rối bời, trên người đắp cái áo bành tô cũ nát, giống như một gã đàn ông lang thang không nhà để về ngoài đường ngoài chợ.
Mà cũng đúng thật, hắn làm gì có “nhà” để về.
Bên ngoài truyền đến tiếng vang của còi xe, Hà Dã giơ tay lên xoa mặt, lấy áo ra, đứng lên đi vào phòng ngủ.
Hà Dã đứng ở cửa nhìn cái chăn đang phồng lên một đống lớn trên giường, chậm rãi bước tới. Đến khi hắn đi đến bên giường nhìn thấy gương mặt Chu Giai lộ ra bên ngoài, trong lòng căng thẳng.
Sắc mặt cậu tái nhợt, lông mi vẫn còn ướt, nặng nề thở bằng miệng. Chu Giai ngủ, khóc trong lúc ngủ, không dám ngủ yên ổn, lông mày vẫn còn nhíu, nhãn cầu thỉnh thoảng đảo dưới mí mắt mỏng. Hai tay cậu đắp lên mặt, lòng bàn tay đẫm mồ hôi hướng lên trên, ngón tay luôn run run động đậy.
Dáng vẻ thật khôn ngoan, rất dễ khiến người ta thương xót, khiến người ta muốn yêu thương cậu.
Hà Dã nắm chặt tay dụi lên mắt, nhìn kỹ người đang ngủ trên giường một lúc mới đau đớn quay người bước nhanh ra ngoài.
Chu Giai tỉnh vì nóng. Cậu mờ mịt mở mắt, đạp chăn ra, đến khi hai mắt mở ra nhìn thấy bài trí rõ ràng trong căn phòng trước mắt, chóp mũi lại cay cay, cậu cắn môi kìm lại. Chu Giai ngồi dậy, cơ thể ướt mồ hôi gặp khí lạnh mà run lên. Xuống giường, suýt chút nữa mất thăng bằng mà ngã xuống sàn.
Chu Giai đỡ lấy cái đầu đang đau như búa bổ ra phòng ngủ, đến phòng khách. Trong phòng khách chỉ còn chiếc áo bành tô rơi một phần dưới sàn, không có ai.
Chu Giai đứng một lúc, đến khi ánh mặt trời rọi vào chiếc áo, cậu mới quay người trở về, nuốt nước bọt hoạt động cổ họng, cầm đồ đạc của mình lên.
Hôm qua cậu cởi tất trong phòng tắm, cậu cũng nhớ ra đi vào lấy, cho dù ướt cũng nhét thẳng vào balo.
Đi xuống tầng, cánh cửa kia Chu Giai cũng mở được, bây giờ đã không còn thứ gì cản được cậu nữa. Chu Giai mở cửa, bị ánh mặt trời bên ngoài làm hoa mắt, chờ đứng cho vững vàng, cậu mới đi ra ngoài, khép cửa lại.
Tối hôm qua xe đạp có hai cái đỗ một trước một sau ở đây, bây giờ chỉ còn sót lại cái của cậu. Chu Giai cúi đầu đi tới, đeo balo lên lưng, quay đầu xe lại.
Cậu phải đi, phải rời khỏi nơi này.
Nhưng cậu vừa nhảy lên xe đạp, từ đầu đường bên kia có ba chiếc xe mô-tô ầm ĩ lao tới, trên mỗi chiếc xe chở hai người, phi thẳng đến bên này.
Chu Giai phanh xe lại, ngẩng đầu nhìn sáu người trông bộ dạng không hiền lành gì cho cam, trong lòng sợ hãi.
Hà Dã cưỡi xe đạp rẽ ngoặt, cúi đầu nhìn thứ treo trên đầu xe, ngẩng đầu lên, dưới chân đạp thật lực.
Mặc dù tiệm ăn sáng cách hai con phố nhưng đi xuyên qua hẻm nhỏ vẫn rất nhanh. Lúc Hà Dã đi hay lúc hắn quay về, trong lòng đều loạn.
Hắn không ngừng tự hỏi mình, tại sao không đánh thức Chu Giai rồi đuổi cậu đi? Còn muốn chạy vội đi mua bữa sáng cho cậu làm gì?
Không có đáp án.
Hà Dã không cho bản thân được một câu trả lời.
Nếu như cho được, hắn cũng sẽ không mất ngủ cả một đêm, trong lòng sẽ không rối bời như lúc này, cũng sẽ không tự hành hạ bản thân.
Vào trong hẻm nhỏ, Hà Dã hít một hơi thật sâu, đạp thật nhanh. Hắn đứng thẳng lên, siết chặt ghi đông, không hề nhận ra chút mong đợi đang dâng lên trong lòng mình.
Thế nhưng khi hắn nghe thấy tiếng Chu Giai hô to: “ĐM, các anh định làm gì? Dừng lại cho tôi!”, mong đợi của hắn lập tức biến thành băng lạnh thấu xương.
Hà Dã quẹo cua nhìn thấy được cảnh tượng này, con ngươi hắn co rút lại. Gần như hắn đã nhảy xuống, chân sải bước rời khỏi xe đạp, xe đổ sõng soài một bên, sữa đậu nành rơi bịch xuống đất đổ tung tóe.
Kẻ khóa cổ Chu Giai đè cậu lên tường nghe động tĩnh mới quay đầu qua, còn chưa kịp phản ứng, Hà Dã đã túm lấy bả vai gã, một quyền nện thẳng lên mặt, đánh cho thân thể gã lệch qua một bên ngã trên đất.
Người nọ bò dậy, hai bên gương mặt đều biến màu, chỉ là một bên trông có vẻ nhẹ hơn một chút. Sau khi gã đứng dậy thì nghiến răng nghiến lợi, hung thần ác sát định lao tới đánh Hà Dã nhưng bị người gọi lại.
Trái tim đập dồn dập vì sợ hãi, trên mặt Hà Dã vẫn rất bình tĩnh, không chút gợn sóng. Hắn đứng trước Chu Giai, che chở cho cậu, nhìn bốn kẻ đang phun sơn lên cửa nhà hắn theo lời của tên cầm đầu đứng bên cạnh. Kẻ bị hắn đấm một quyền cũng bò dậy, đi đến cạnh tên cầm đầu, vừa đi vừa khạc ra máu nhổ xuống đất, mặt đầy vẻ không phục.
Hà Dã nhếch khóe miệng cười lạnh, nhìn tên cầm đầu.
Tên cầm đầu đòi nợ nghịch bình xịt sơn trong tay, hất cằm về phía Hà Dã: “Đã lâu không gặp, cũng hơi nhớ mày đấy. Anh Dã, tháng gần đây phát tài chứ?”
Chu Giai xoa bóp cái cổ đau nhức sau lưng Hà Dã, cắn răng nhìn đám người kia, cả người đầy phòng bị. Coi như cuối cùng cậu cũng đã được thấy bọn đòi nợ với lãi suất cao đáng hận đáng sợ đến mức nào rồi.
Chu Giai lại nhìn Hà Dã đang chắn trước cậu, trong lòng vừa đau xót vừa dao động.
Cậu nghĩ lúc ấy Hà Dã còn chưa kịp trưởng thành đã phải va chạm với những kẻ như vậy, lúc đó có lẽ hắn còn khó khăn nhiều hơn bây giờ.
Khó khăn đến vậy còn không cho người ta đau lòng giúp hắn, cứng đầu cứng cổ, thật là bực mình.
Hà Dã ngoảnh đầu liếc Chu Giai đứng sau lưng mình, nhét tay vào trong túi quần, đi về phía trước, đứng trước mặt tên cầm đầu, giọng nói lạnh nhạt: “Nhớ tao thì không cần, nhớ tiền của tao là được rồi.”
Tên cầm đầu sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha, gật đầu nói: “Đúng là anh Dã, thẳng thắn đấy.” Gã cười xong lại nhìn chằm chằm Hà Dã: “Nếu mày đã biết rồi, vậy thì thoải mái thôi, tính chung lãi cả mấy tháng gần đây vào luôn đi.”
Hà Dã cũng nhìn chằm chằm gã ta. So với gã, trông Hà Dã còn giống tên lưu manh hơn, khí chất thô lỗ của một tên côn đồ đầy trên người.
Hà Dã cười: “Tiền, tao đã đưa cho đại ca bọn mày rồi.”
Tên cầm đầu ngẩn ra, ngay sau đó liền dò xét Hà Dã, phán đoán xem hắn đang nói thật hay nói dối.
Hà Dã mặc kệ hắn nhìn, vẻ lạnh lùng trên mặt vẫn không giảm bớt. Hắn nhìn người với vẻ khinh miệt như thể nhìn thấy rác rưởi vậy: “Đen ăn đen*, một hai lần thì được. Nhiều lần nữa thì có thể lần sau, kẻ bị ‘ăn’…chính là mày đấy.”
*Dùng thủ đoạn không chính đáng để chiếm đoạt tài sản của người khác có được bằng phương thức tương tự.
Tên cầm đầu nghe vậy gật đầu bật cười, chỉ ngón tay vào Hà Dã.
Tầm mắt Hà Dã quét qua năm kẻ gã dẫn tới, đều là những gương mặt quen thuộc. Mấy kẻ kia cũng không muốn bị Hà Dã đánh giống tên đầu tiên, dù sao ngang ngược gây chuyện lớn quá, kinh động đến cảnh sát sẽ rất phiền toái.
“Anh Dã, đúng là mày có khác.”
Tên cầm đầu phang cái bình xịt sơn lên tường, giơ ngón tay cái về phía Hà Dã, đối mặt cùng hắn mấy giây mới xoay người leo lên xe mô-tô.
Mấy thằng đàn em thấy đại ca đi, cũng rối rít bắt chước ném bình xịt theo. Không còn đồ trong tay, bọn chúng nhổ nước bọt về phía Chu Giai đang được che chắn, nhổ xong mới leo lên xe.
Nháo nhào hò hét đến rồi lại nháo nhào hò hét đi.
Chu Giai cau mày nhìn thấy bọn họ đã quẹo cua nhưng vẫn có thể nghe được tiếng động cơ mô-tô vang lên ầm ĩ, cậu nhìn mấy bình xịt lăn lóc trên đất, bần thần cả người.
Hà Dã quay người nhìn Chu Giai, trên mặt cậu vẫn là biểu cảm thắc mắc đầy bối rối với tình huống chưa rõ ràng vừa xong.
Hà Dã quan sát từ trên xuống dưới Chu Giai, thấy cậu không bị thương mới thở dài một tiếng nhịn trong lồng ngực.
Chu Giai tỉnh hồn rồi vẫn còn sợ hãi, cậu hỏi Hà Dã: “Bọn họ đều như vậy sao? Không lấy được tiền là chạy đến đây uy hiếp cậu?” Thật ra không cần hỏi, bởi vì sự thật đã hiển hiện ngay trước mắt.
Trước đây Chu Giai chỉ nghe qua, chưa từng được tận mắt chứng kiến. Lúc nghe đã thấy khó chịu, bây giờ được nhìn thấy, mùi vị trong lòng càng không dễ chịu gì.
Hà Dã không trả lời cậu, chỉ nói: “Trở về đi thôi, về nhà cậu đi, sau này đừng tới nữa.”
“Cậu cũng thấy…”
“Về nhà đi, Chu Giai.”
Hà Dã nắm chặt tay thành quyền, ngẩng đầu nhìn chăm chú gương mặt tiều tụy đầy vẻ khiếp sợ của Chu Giai hồi lâu mới xoay người đi nhặt từng cái bình xịt sơn rơi trên đất.
Lúc cúi người xuống không biết tại sao lại hiu quạnh đến vậy.
Chu Giai nhìn Hà Dã, lời còn vướng trong cổ họng bị hắn chặn lại. Tay cậu sờ vào xe đạp, khi Hà Dã đi mở cửa thì nhảy lên xe.
Lúc đạp xe qua chiếc xe đổ nghiêng ngả của Hà Dã, Chu Giai nhìn thấy sữa đậu nành đổ lênh láng trên đất, còn có bánh bao lăn lốc bẩn thỉu, mở miệng không nhịn được bật khóc, tầm mắt mơ hồ.
Hà Dã nhìn vào ổ khóa, cắm vào nhưng không vặn.
Hắn quăng hết đống bình xịt xuống đất, nắm chặt tay đấm lên cửa. Hà Dã ngồi xổm xuống ôm đầu.Lời editor
Bây giờ là 0:52, thực sự là edit xong chương này mình không thể vui nổi, cứ nhức nhối trong lòng mãi. Hai nhân vật tên Dã trong hai bộ mình edit đều còn trẻ và khổ muốn chết. Bọn họ đều có những lúc ngồi thụp xuống ôm đầu, kẻ rơi nước mắt trong bế tắc, kẻ thừ người mất hi vọng vào cuộc sống.
Hi vọng chương ngày mai sẽ ổn, còn mình bây giờ không ổn chút nào >.<
Chu Giai đứng cạnh cửa, quan sát Hà Dã lấy từ trong tủ quần áo ra một cái áo bành tô quân đội vừa cũ vừa nặng vừa dày, trong lòng nguội lạnh.
Khi hắn đi ngang qua người cậu còn nói một câu: “Trời sáng tôi sẽ gọi cậu dậy.”
Chu Giai không trả lời, ánh mắt nhìn theo Hà Dã. Cậu nhìn Hà Dã đi đến cái phòng đối diện còn không thể gọi là phòng khách, dịch cái ghế dài quá nhỏ hẹp so với cơ thể hắn ra, nằm lên đắp bừa cái áo choàng lên người, bộ dạng như sẽ nằm ngủ ở đó.
Chu Giai tựa lên khung cửa, nhìn chằm chằm bóng lưng Hà Dã chìm trong bóng tối, nghĩ đến Hà Dã vừa nói không được thích hắn, không đáng, cậu khó chịu ấn ngực. Ấn ngực rồi nhưng sự đau đớn vẫn không giảm bớt, Chu Giai cắn răng nắm chặt tay đấm lên tường mấy cái, hai chân mềm nhũn trượt dần xuống sàn nhà. Cậu lấy hai tay ôm đầu, mở miệng, không khóc nổi.
Hà Dã cuộn tròn thân thể rúc trên ghế nằm không bằng phẳng, hắn nhìn đăm đăm qua khe hở lưng ghế, không chớp mắt lấy một cái. Ánh mắt đau đớn dâng lên sự chua xót, không bao lâu có mấy giọt nước mắt rơi xuống mặt ghế.
Hà Dã nhếch miệng cười một cái, cảm thấy sao mà cay đắng khó khăn quá. Hắn tức giận căm ghét bản thân mình, hận tại sao mình không sớm phát hiện Chu Giai vì thích hắn nên mới đến gần hắn. Hắn chán ghét, chán ghét bản thân tại sao không thể đối xử lạnh lùng với Chu Giai như với bao người khác? Hắn cảnh cáo cậu không được trêu chọc hắn nhưng lại không nhịn được mà đi khiêu khích cậu, khiến cho đối phương vui vẻ âm thầm hoan hỉ mới nói cho cậu biết không thể thích hắn, đâm cho người ta một nhát đao thật sâu, nhìn người ta chảy nước mắt như chảy máu.
Chẳng phải không cần trái tim sao?
Chẳng phải nói có tiền sẽ tồn tại được sao?
Chẳng phải nên từ chối tuyệt tình hết mọi tình cảm sao?
Bây giờ là thế nào?
Hà Dã tự hỏi bản thân: Bản thân mày giờ sống dở chết dở là thế nào vậy?
Chu Giai gắng gượng bò dậy từ dưới đất, tắt đèn đi, trong bóng tối từng bước từng bước đi đến giường.
Cái giường kia còn lưu lại dấu vết và hơi thở điên cuồng sau trận làm tình lúc nãy của cậu và Hà Dã, bây giờ lại trở nên lạnh lẽo và tàn khốc hành hạ Chu Giai.
Cậu bò lên giường, dùng chăn quấn chặt lấy cơ thể, muốn mình cảm thấy ấm áp hơn.
Bên ngoài, căn nhà của Hà Dã đã trở nên yên tĩnh, hắn nhắm chặt đôi mắt đỏ au cay xót lại.
Nói là trời sáng sẽ gọi người dậy, nhưng trời sáng rồi, Hà Dã cứ ngồi im trên ghế dài ngẩn người nhìn về phía gian phòng đối diện.
Cả đêm hắn không ngủ, sắc mặt đương nhiên không tốt, trên cằm còn mọc râu, tóc rối bời, trên người đắp cái áo bành tô cũ nát, giống như một gã đàn ông lang thang không nhà để về ngoài đường ngoài chợ.
Mà cũng đúng thật, hắn làm gì có “nhà” để về.
Bên ngoài truyền đến tiếng vang của còi xe, Hà Dã giơ tay lên xoa mặt, lấy áo ra, đứng lên đi vào phòng ngủ.
Hà Dã đứng ở cửa nhìn cái chăn đang phồng lên một đống lớn trên giường, chậm rãi bước tới. Đến khi hắn đi đến bên giường nhìn thấy gương mặt Chu Giai lộ ra bên ngoài, trong lòng căng thẳng.
Sắc mặt cậu tái nhợt, lông mi vẫn còn ướt, nặng nề thở bằng miệng. Chu Giai ngủ, khóc trong lúc ngủ, không dám ngủ yên ổn, lông mày vẫn còn nhíu, nhãn cầu thỉnh thoảng đảo dưới mí mắt mỏng. Hai tay cậu đắp lên mặt, lòng bàn tay đẫm mồ hôi hướng lên trên, ngón tay luôn run run động đậy.
Dáng vẻ thật khôn ngoan, rất dễ khiến người ta thương xót, khiến người ta muốn yêu thương cậu.
Hà Dã nắm chặt tay dụi lên mắt, nhìn kỹ người đang ngủ trên giường một lúc mới đau đớn quay người bước nhanh ra ngoài.
Chu Giai tỉnh vì nóng. Cậu mờ mịt mở mắt, đạp chăn ra, đến khi hai mắt mở ra nhìn thấy bài trí rõ ràng trong căn phòng trước mắt, chóp mũi lại cay cay, cậu cắn môi kìm lại. Chu Giai ngồi dậy, cơ thể ướt mồ hôi gặp khí lạnh mà run lên. Xuống giường, suýt chút nữa mất thăng bằng mà ngã xuống sàn.
Chu Giai đỡ lấy cái đầu đang đau như búa bổ ra phòng ngủ, đến phòng khách. Trong phòng khách chỉ còn chiếc áo bành tô rơi một phần dưới sàn, không có ai.
Chu Giai đứng một lúc, đến khi ánh mặt trời rọi vào chiếc áo, cậu mới quay người trở về, nuốt nước bọt hoạt động cổ họng, cầm đồ đạc của mình lên.
Hôm qua cậu cởi tất trong phòng tắm, cậu cũng nhớ ra đi vào lấy, cho dù ướt cũng nhét thẳng vào balo.
Đi xuống tầng, cánh cửa kia Chu Giai cũng mở được, bây giờ đã không còn thứ gì cản được cậu nữa. Chu Giai mở cửa, bị ánh mặt trời bên ngoài làm hoa mắt, chờ đứng cho vững vàng, cậu mới đi ra ngoài, khép cửa lại.
Tối hôm qua xe đạp có hai cái đỗ một trước một sau ở đây, bây giờ chỉ còn sót lại cái của cậu. Chu Giai cúi đầu đi tới, đeo balo lên lưng, quay đầu xe lại.
Cậu phải đi, phải rời khỏi nơi này.
Nhưng cậu vừa nhảy lên xe đạp, từ đầu đường bên kia có ba chiếc xe mô-tô ầm ĩ lao tới, trên mỗi chiếc xe chở hai người, phi thẳng đến bên này.
Chu Giai phanh xe lại, ngẩng đầu nhìn sáu người trông bộ dạng không hiền lành gì cho cam, trong lòng sợ hãi.
Hà Dã cưỡi xe đạp rẽ ngoặt, cúi đầu nhìn thứ treo trên đầu xe, ngẩng đầu lên, dưới chân đạp thật lực.
Mặc dù tiệm ăn sáng cách hai con phố nhưng đi xuyên qua hẻm nhỏ vẫn rất nhanh. Lúc Hà Dã đi hay lúc hắn quay về, trong lòng đều loạn.
Hắn không ngừng tự hỏi mình, tại sao không đánh thức Chu Giai rồi đuổi cậu đi? Còn muốn chạy vội đi mua bữa sáng cho cậu làm gì?
Không có đáp án.
Hà Dã không cho bản thân được một câu trả lời.
Nếu như cho được, hắn cũng sẽ không mất ngủ cả một đêm, trong lòng sẽ không rối bời như lúc này, cũng sẽ không tự hành hạ bản thân.
Vào trong hẻm nhỏ, Hà Dã hít một hơi thật sâu, đạp thật nhanh. Hắn đứng thẳng lên, siết chặt ghi đông, không hề nhận ra chút mong đợi đang dâng lên trong lòng mình.
Thế nhưng khi hắn nghe thấy tiếng Chu Giai hô to: “ĐM, các anh định làm gì? Dừng lại cho tôi!”, mong đợi của hắn lập tức biến thành băng lạnh thấu xương.
Hà Dã quẹo cua nhìn thấy được cảnh tượng này, con ngươi hắn co rút lại. Gần như hắn đã nhảy xuống, chân sải bước rời khỏi xe đạp, xe đổ sõng soài một bên, sữa đậu nành rơi bịch xuống đất đổ tung tóe.
Kẻ khóa cổ Chu Giai đè cậu lên tường nghe động tĩnh mới quay đầu qua, còn chưa kịp phản ứng, Hà Dã đã túm lấy bả vai gã, một quyền nện thẳng lên mặt, đánh cho thân thể gã lệch qua một bên ngã trên đất.
Người nọ bò dậy, hai bên gương mặt đều biến màu, chỉ là một bên trông có vẻ nhẹ hơn một chút. Sau khi gã đứng dậy thì nghiến răng nghiến lợi, hung thần ác sát định lao tới đánh Hà Dã nhưng bị người gọi lại.
Trái tim đập dồn dập vì sợ hãi, trên mặt Hà Dã vẫn rất bình tĩnh, không chút gợn sóng. Hắn đứng trước Chu Giai, che chở cho cậu, nhìn bốn kẻ đang phun sơn lên cửa nhà hắn theo lời của tên cầm đầu đứng bên cạnh. Kẻ bị hắn đấm một quyền cũng bò dậy, đi đến cạnh tên cầm đầu, vừa đi vừa khạc ra máu nhổ xuống đất, mặt đầy vẻ không phục.
Hà Dã nhếch khóe miệng cười lạnh, nhìn tên cầm đầu.
Tên cầm đầu đòi nợ nghịch bình xịt sơn trong tay, hất cằm về phía Hà Dã: “Đã lâu không gặp, cũng hơi nhớ mày đấy. Anh Dã, tháng gần đây phát tài chứ?”
Chu Giai xoa bóp cái cổ đau nhức sau lưng Hà Dã, cắn răng nhìn đám người kia, cả người đầy phòng bị. Coi như cuối cùng cậu cũng đã được thấy bọn đòi nợ với lãi suất cao đáng hận đáng sợ đến mức nào rồi.
Chu Giai lại nhìn Hà Dã đang chắn trước cậu, trong lòng vừa đau xót vừa dao động.
Cậu nghĩ lúc ấy Hà Dã còn chưa kịp trưởng thành đã phải va chạm với những kẻ như vậy, lúc đó có lẽ hắn còn khó khăn nhiều hơn bây giờ.
Khó khăn đến vậy còn không cho người ta đau lòng giúp hắn, cứng đầu cứng cổ, thật là bực mình.
Hà Dã ngoảnh đầu liếc Chu Giai đứng sau lưng mình, nhét tay vào trong túi quần, đi về phía trước, đứng trước mặt tên cầm đầu, giọng nói lạnh nhạt: “Nhớ tao thì không cần, nhớ tiền của tao là được rồi.”
Tên cầm đầu sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha, gật đầu nói: “Đúng là anh Dã, thẳng thắn đấy.” Gã cười xong lại nhìn chằm chằm Hà Dã: “Nếu mày đã biết rồi, vậy thì thoải mái thôi, tính chung lãi cả mấy tháng gần đây vào luôn đi.”
Hà Dã cũng nhìn chằm chằm gã ta. So với gã, trông Hà Dã còn giống tên lưu manh hơn, khí chất thô lỗ của một tên côn đồ đầy trên người.
Hà Dã cười: “Tiền, tao đã đưa cho đại ca bọn mày rồi.”
Tên cầm đầu ngẩn ra, ngay sau đó liền dò xét Hà Dã, phán đoán xem hắn đang nói thật hay nói dối.
Hà Dã mặc kệ hắn nhìn, vẻ lạnh lùng trên mặt vẫn không giảm bớt. Hắn nhìn người với vẻ khinh miệt như thể nhìn thấy rác rưởi vậy: “Đen ăn đen*, một hai lần thì được. Nhiều lần nữa thì có thể lần sau, kẻ bị ‘ăn’…chính là mày đấy.”
*Dùng thủ đoạn không chính đáng để chiếm đoạt tài sản của người khác có được bằng phương thức tương tự.
Tên cầm đầu nghe vậy gật đầu bật cười, chỉ ngón tay vào Hà Dã.
Tầm mắt Hà Dã quét qua năm kẻ gã dẫn tới, đều là những gương mặt quen thuộc. Mấy kẻ kia cũng không muốn bị Hà Dã đánh giống tên đầu tiên, dù sao ngang ngược gây chuyện lớn quá, kinh động đến cảnh sát sẽ rất phiền toái.
“Anh Dã, đúng là mày có khác.”
Tên cầm đầu phang cái bình xịt sơn lên tường, giơ ngón tay cái về phía Hà Dã, đối mặt cùng hắn mấy giây mới xoay người leo lên xe mô-tô.
Mấy thằng đàn em thấy đại ca đi, cũng rối rít bắt chước ném bình xịt theo. Không còn đồ trong tay, bọn chúng nhổ nước bọt về phía Chu Giai đang được che chắn, nhổ xong mới leo lên xe.
Nháo nhào hò hét đến rồi lại nháo nhào hò hét đi.
Chu Giai cau mày nhìn thấy bọn họ đã quẹo cua nhưng vẫn có thể nghe được tiếng động cơ mô-tô vang lên ầm ĩ, cậu nhìn mấy bình xịt lăn lóc trên đất, bần thần cả người.
Hà Dã quay người nhìn Chu Giai, trên mặt cậu vẫn là biểu cảm thắc mắc đầy bối rối với tình huống chưa rõ ràng vừa xong.
Hà Dã quan sát từ trên xuống dưới Chu Giai, thấy cậu không bị thương mới thở dài một tiếng nhịn trong lồng ngực.
Chu Giai tỉnh hồn rồi vẫn còn sợ hãi, cậu hỏi Hà Dã: “Bọn họ đều như vậy sao? Không lấy được tiền là chạy đến đây uy hiếp cậu?” Thật ra không cần hỏi, bởi vì sự thật đã hiển hiện ngay trước mắt.
Trước đây Chu Giai chỉ nghe qua, chưa từng được tận mắt chứng kiến. Lúc nghe đã thấy khó chịu, bây giờ được nhìn thấy, mùi vị trong lòng càng không dễ chịu gì.
Hà Dã không trả lời cậu, chỉ nói: “Trở về đi thôi, về nhà cậu đi, sau này đừng tới nữa.”
“Cậu cũng thấy…”
“Về nhà đi, Chu Giai.”
Hà Dã nắm chặt tay thành quyền, ngẩng đầu nhìn chăm chú gương mặt tiều tụy đầy vẻ khiếp sợ của Chu Giai hồi lâu mới xoay người đi nhặt từng cái bình xịt sơn rơi trên đất.
Lúc cúi người xuống không biết tại sao lại hiu quạnh đến vậy.
Chu Giai nhìn Hà Dã, lời còn vướng trong cổ họng bị hắn chặn lại. Tay cậu sờ vào xe đạp, khi Hà Dã đi mở cửa thì nhảy lên xe.
Lúc đạp xe qua chiếc xe đổ nghiêng ngả của Hà Dã, Chu Giai nhìn thấy sữa đậu nành đổ lênh láng trên đất, còn có bánh bao lăn lốc bẩn thỉu, mở miệng không nhịn được bật khóc, tầm mắt mơ hồ.
Hà Dã nhìn vào ổ khóa, cắm vào nhưng không vặn.
Hắn quăng hết đống bình xịt xuống đất, nắm chặt tay đấm lên cửa. Hà Dã ngồi xổm xuống ôm đầu.Lời editor
Bây giờ là 0:52, thực sự là edit xong chương này mình không thể vui nổi, cứ nhức nhối trong lòng mãi. Hai nhân vật tên Dã trong hai bộ mình edit đều còn trẻ và khổ muốn chết. Bọn họ đều có những lúc ngồi thụp xuống ôm đầu, kẻ rơi nước mắt trong bế tắc, kẻ thừ người mất hi vọng vào cuộc sống.
Hi vọng chương ngày mai sẽ ổn, còn mình bây giờ không ổn chút nào >.<
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.