Chương 33
Thán Cựu Thời
12/03/2021
Mang theo cặp mắt sưng đỏ về nhà, Chu Giai mở cửa, bả vai sụp xuống, cậu cảm thấy cả người đau nhức, đầu đau muốn bất tỉnh. Cậu đứng trong phòng khách nhà mình nhìn không gian ấm áp, nghĩ đến nhà Hà Dã nơi cậu vừa rời khỏi, đau đến mức phải day lấy huyệt Thái dương.
Chu Giai trốn về phòng mình, nằm sấp ở trên giường. Cậu mở mắt nhìn chằm chằm bức ảnh trên tủ đầu giường, lại không nhịn được mà nghĩ đến thứ bị Hà Dã dùng sách vở đè lên trên bàn học của hắn.
Chu Giai thở một cách khó khăn, cậu bò xuống giường, lấy Tiểu Hắc Tử ra. Tiểu Hắc Tử đang cuộn người lại, không nhúc nhích trong lòng bàn tay cậu. Chu Giai ngồi co gối dưới sàn, quan sát dáng vẻ của nó, lại nhớ đến tư thế Hà Dã rúc người co ro trên chiếc ghế chật hẹp.
Hà Dã bảo cậu không được thích hắn, thế nhưng cậu luôn nghĩ đến hắn, làm gì cũng nghĩ đến, nhìn bất kể thứ gì cũng nhớ hắn.
Thế này phải làm sao?
Chu Giai thở dài, chọc ngón tay lên Tiểu Hắc Tử, sau khi khóc xong giọng nặng âm mũi: “Mi??”
Vừa mở đầu được một chữ lại nghẹn lời khó nói, không biết nên nói gì cho phải.
Chu Giai che trán cứ ngồi như vậy, ngồi rất lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn phía trước tủ quần áo. Trong đầu cậu xẹt qua một suy nghĩ, cậu bắt được nó, kích động đứng lên, thả Tiểu Hắc Tử lên giường, đi đến bàn học cầm chìa khóa mở tủ quần áo.
Trong tay cầm thẻ ngân hàng, Chu Giai nghiêng đầu xoay người, chạy thẳng ra khỏi phòng ngủ, ra khỏi nhà.
Cũng chẳng cần chạy bao xa, ở phía đông tiểu khu nhà Chu Giai có một cây ATM ngân hàng. Lúc này vừa hay không có ai ở đó.
Chu Giai thở gấp kéo cửa đi vào, lúc cắm thẻ nhập mật khẩu, trái tim cậu đập loạn. Khi màn hình hiển thị số dư còn lại trong thẻ, ngọn lửa trong lòng Chu Giai như bị đóng băng.
“Hả?”
Cậu nhức nhối con mắt nhìn chằm chằm con số chưa đến năm trăm, bối rối một hồi lâu mới nhớ ra, cậu đã tiêu một khoản tiền. Năm ngoái, cậu dùng tiền trong thẻ mua một chiếc di động mới.
Thật ra cũng chưa đến mức tiêu hết, chỉ là còn chưa đến hai nghìn nhân dân tệ*, vậy có thể làm gì được?
*Khoảng hơn 7 triệu VNĐ
Chu Giai không biết ba Hà Dã để lại cho hắn bao nhiêu nợ, thế nhưng có thể nghe được từ giọng nói của tên cầm đầu lũ đòi nợ mà đoán, chắc chắn không ít, ít nhất cũng phải mấy trăm nghìn, cũng có thể hơn một triệu.
Như muối bỏ biển.
Hai nghìn nhân dân tệ, đúng là không đáng để vào mắt.
Hơn nữa, rút tiền ra để làm gì? Đưa cho Hà Dã sao? Hà Dã có nhận không?
Câu trả lời như đấm vào lồng ngực Chu Giai khiến cậu buồn bực, đau đớn.
Điện thoại di động trong túi rung rung, Chu Giai mờ mịt lấy ra, nhìn thấy chữ “Mẹ” hiển thị trên màn hình, vành mắt cậu nóng lên.
Mẹ Chu Giai vẫn còn đang vừa nói vừa cười với ba cậu, vừa nghe thấy giọng con trai không bình thường, lập tức hỏi: “Tiểu Giai, con sao thế? Sao giọng khàn đặc vậy?”
Chu Giai sờ cổ mình, muốn cười để ba mẹ yên tâm thế nhưng lại không cười được, ngược lại còn hít phải khí lạnh mà bật ho chừng mấy tiếng.
Mẹ Chu Giai nhanh chóng đoán trúng: “Con trai, có phải con ốm rồi không?”
Chu Giai lau mắt hít mũi, nghe thấy ba cậu nói chuyện với mẹ qua video, vội vàng cười ha ha: “Không, con có bị ốm đâu? Chỉ là con vừa thi xong, tối hôm qua thức đêm chơi game, quên không uống nước nên sáng nay mới ho một xíu.”
Mẹ Chu Giai không tin, nhưng ba cậu lại tin thật mà giảng đạo cho con trai: “Thi xong là có thể thả lỏng sao? Ba với mẹ anh không ở nhà một cái là anh dám?”
Chu Giai nghe thấy, ánh mắt thẫn thờ nhìn số dư trên màn hình ATM, đầu óc nặng trịch. Cậu nghe thấy lời ba cậu, bất thình lình thốt ra một câu: “Ba ơi, làm sao mới có thể kiếm được tiền?”
Ba Chu Giai nghe thấy lời cậu thì sửng sốt rất lâu mới nói: “Bây giờ con còn đi học, nghĩ đến chuyện kiếm tiền làm gì? Tiền, ba và mẹ con sẽ kiếm, con chỉ cần yên tâm học hành cho tốt. Sau này học Đại học xong, đương nhiên con cũng phải kiếm được tiền rồi.”
Chu Giai vểnh môi, lắc đầu.
Như thế thì lâu quá, thi Đại học, còn phải học xong nữa, mất nhiều năm như vậy sao?
Chu Giai lại nghe thấy ba mẹ cậu nói chuyện, nói cậu đã có hai người rồi, bảo cậu phải tập trung học hành, đừng nghĩ ngợi nhiều. Chu Giai che mắt, nghẹn ngào vâng một tiếng.
Cậu có ba mẹ yêu thương, cái ăn cái mặc chẳng phải lo, thuận buồm xuôi gió, không biết củi gạo dầu muối quý thế nào, không biết cuộc sống khó khăn ra sao, lúc tiêu tiền cũng không phải cân đo đong đếm, bởi vì cậu chẳng phải bận tâm đến những chuyện này.
Hà Dã không giống cậu, hắn không có ba mẹ. Hắn chẳng có ai cả, có chăng cũng chỉ là những kẻ luôn nhăm nhe đòi nợ.
Hắn khó khăn vất vả như thế, vậy mà còn chẳng cho người ta thương hắn.
Đúng là một kẻ ngốc, quá ngốc.
Chu Giai lau mắt, rút thẻ ra bỏ vào trong túi, chậm rãi vô lực trở về nhà.
Quay trở lại trường, vào giờ tự học sáng sớm, thành tích thi giữa kỳ đã có.
Lớp trưởng đi phát bảng điểm, khi cậu ta đến bàn Chu Giai thấy sắc mặt cậu tái nhợt, mắt cũng sưng cả lên thì sợ hết hồn: “Vãi chưởng, cậu sao thế?”
Chu Giai lấy bảng điểm từ tay lớp trưởng, nhìn thấy bản thân lại đứng nhất lớp, trong top 100 của khối, không thấy phấn khích cũng chẳng thấy vui sướng, lần đầu tiên cậu cảm thấy bình thản trước thành tích của mình.
Lớp trưởng càng quan sát Chu Giai càng cảm thấy bất thường, nhưng cậu ta còn phải đi phát bảng điểm nên không hỏi cậu nữa.
Đến khi lớp trưởng đến bàn Hà Dã, hắn đang gục xuống bàn. Lớp trưởng chán ghét không nói không rằng, cứ đặt bừa bảng điểm lên góc bàn của Hà Dã, cũng không quan tâm xem nó có bị gió thổi bay đi không.
Lớp trưởng quay người, đột nhiên trong đầu lóe lên, cậu ta bèn nghiêng đầu nhìn Hà Dã rồi nhìn sang Chu Giai, thầm nghĩ: Chẳng lẽ lúc mình và lớp phó thể dục không ở đây, Chu Giai bị Hà Dã đánh sao?
Trong giờ học, Chu Giai nghe thấy lời của lớp trưởng, mở miệng chưa kịp lên tiếng đã ho. Ho xong, cậu mới nhìn lớp trưởng, ánh mắt phức tạp, hạ giọng nói: “Tôi bị cảm thôi mà?”
Lớp trưởng quan sát triệu chứng của Chu Giai cũng biết mình hiểu lầm. Cậu ta cười ha ha, ra vẻ không quan tâm nữa rồi chuyển chủ đề sang kỳ thi giữa kỳ vừa xong, nói tuần sau có thể sẽ họp phụ huynh.
Chu Giai nghe được ba chữ “họp phụ huynh”, trong lòng nặng nề khó chịu. Cậu muốn xoay người nhìn Hà Dã nhưng kiềm chế được, che miệng buồn bực ho khan.
Tai của Hà Dã nghe được tiếng ho, cho dù trong phòng học đang vô cùng ồn ào, cả tòa nhà lớp học cũng đang hò hét ầm ĩ, cho dù Chu Giai cố gắng nhịn ho đè giọng xuống.
Rất chói tai, cũng rất xót xa.
Hà Dã không chỉ một lần không nhịn được ngẩng đầu muốn nhìn người ta, nhìn xong lại cúi đầu hối hận, cảnh cáo chính mình không cần quan tâm, không cần nghe nữa.
Nhưng dù trong lòng hắn có tự nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần, đôi chân vẫn cứ không nghe theo lệnh của hắn, hết giờ tự học là tự động lao đến trước cửa phòng y tế của trường.
Bác sĩ đang chơi điện thoại ngẩng đầu lên, nhớ ra Hà Dã bèn hỏi: “Cháu lại bị ốm à?”
Hà Dã đi tới đứng ngay ngắn trước bàn, trả lời: “Vâng.”
Bác sĩ hỏi hắn: “Không khỏe chỗ nào?”
Hà Dã mở miệng nói: “Ho, sợ lạnh, sổ mũi.”
Bác sĩ viết vài dòng, ngẩng đầu lên quan sát Hà Dã, nghe hắn nói chuyện rất rõ ràng, dáng vẻ không hề ho khan cũng chẳng sụt sịt chảy nước mũi.
Hà Dã không để ý đến ánh mắt dò xét của bà, còn nói: “Chắc là còn sốt nữa.”
Bác sĩ đặt bút xuống, trợn mắt hùng hổ nói: “Cháu bị ốm? Bác nhìn kiểu gì cũng thấy cháu rất khỏe.”
Hà Dã nhếch miệng cười nhạt, nhìn một hàng ngăn kéo tủ thuốc sau lưng bà, nói: “Cháu không khỏe, cháu bị ốm, đưa thuốc cho cháu đi.”
Đứng ngồi không yên, nghĩ ngợi sâu xa ngẩn ngơ cả một ngày, rốt cuộc cũng chịu đựng được đến lúc tan học.
Kết thúc một ngày, lớp trưởng và lớp phó thể dục cũng không nhắc đến chuyện đi cùng nhau, Chu Giai thu dọn đồ đạc, cúi đầu, không còn vẻ phấn chấn tinh thần và kiêu ngạo như trước đây, chẳng nói chẳng rằng đeo cặp sách lên lưng rồi đi ra cửa trước phòng học.
Ánh mắt Hà Dã dõi theo cậu, khi Chu Giai ra khỏi cửa trước, hắn cũng đứng lên, đi khỏi cửa sau phòng học.
Một trước một sau xuống cầu thang, đi qua cánh cửa xếp của tòa nhà lớp học, hai người vẫn duy trì khoảng cách mười mấy mét như vậy.
Hà Dã nhét tay vào trong túi túm lấy túi nilon đựng thuốc, mấy lần muốn tiến lên phía trước nhưng mỗi khi có người đi ngang qua, dũng khí của hắn lại biến mất.
Khi xuống khỏi cầu thang, bước chân của Chu Giai vẫn không hề dừng lại, cũng không hề quay đầu lại nhìn sau lưng dù chỉ một lần. Tốc độ của Hà Dã chậm lại, chân giẫm lên bậc thang cuối cùng. Hắn nhìn chăm chú bóng lưng của Chu Giai, nhịp bước dừng hẳn.
Chu Giai cứ đi thẳng qua sân trường trong tầm mắt của Hà Dã, càng đi xa càng nhỏ dần, cuối cùng bóng dáng cậu biến mất ở khúc quanh đằng trên.
Hà Dã lôi thứ túm trong túi quần ra bên người, đôi mắt khô khốc chớp chớp, khóe miệng nhếch lên gượng gạo, xoay người đi đến tòa cao ốc thư viện.
Rất tốt, cứ như vậy đi.
Hà Dã vừa đi vừa cười, lúc hắn vào đến thư viện thì dựa người lên cửa bật cười như kẻ điên, dọa cho những người xung quanh không dám đến gần hắn.
Hà Dã ngửa cổ mệt mỏi nuốt nước bọt, hắn kéo cổ áo lên lau mắt, thở dài mấy hơi, khôi phục lại thần thái lạnh nhạt.
Chỉ là ai đi ngang qua nhìn cũng đoán mò có phải hắn vừa khóc không.
Bởi vì đôi mắt hắn đỏ lắm, đỏ như nhuộm màu máu dọa người đến vậy.
Chu Giai trốn về phòng mình, nằm sấp ở trên giường. Cậu mở mắt nhìn chằm chằm bức ảnh trên tủ đầu giường, lại không nhịn được mà nghĩ đến thứ bị Hà Dã dùng sách vở đè lên trên bàn học của hắn.
Chu Giai thở một cách khó khăn, cậu bò xuống giường, lấy Tiểu Hắc Tử ra. Tiểu Hắc Tử đang cuộn người lại, không nhúc nhích trong lòng bàn tay cậu. Chu Giai ngồi co gối dưới sàn, quan sát dáng vẻ của nó, lại nhớ đến tư thế Hà Dã rúc người co ro trên chiếc ghế chật hẹp.
Hà Dã bảo cậu không được thích hắn, thế nhưng cậu luôn nghĩ đến hắn, làm gì cũng nghĩ đến, nhìn bất kể thứ gì cũng nhớ hắn.
Thế này phải làm sao?
Chu Giai thở dài, chọc ngón tay lên Tiểu Hắc Tử, sau khi khóc xong giọng nặng âm mũi: “Mi??”
Vừa mở đầu được một chữ lại nghẹn lời khó nói, không biết nên nói gì cho phải.
Chu Giai che trán cứ ngồi như vậy, ngồi rất lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn phía trước tủ quần áo. Trong đầu cậu xẹt qua một suy nghĩ, cậu bắt được nó, kích động đứng lên, thả Tiểu Hắc Tử lên giường, đi đến bàn học cầm chìa khóa mở tủ quần áo.
Trong tay cầm thẻ ngân hàng, Chu Giai nghiêng đầu xoay người, chạy thẳng ra khỏi phòng ngủ, ra khỏi nhà.
Cũng chẳng cần chạy bao xa, ở phía đông tiểu khu nhà Chu Giai có một cây ATM ngân hàng. Lúc này vừa hay không có ai ở đó.
Chu Giai thở gấp kéo cửa đi vào, lúc cắm thẻ nhập mật khẩu, trái tim cậu đập loạn. Khi màn hình hiển thị số dư còn lại trong thẻ, ngọn lửa trong lòng Chu Giai như bị đóng băng.
“Hả?”
Cậu nhức nhối con mắt nhìn chằm chằm con số chưa đến năm trăm, bối rối một hồi lâu mới nhớ ra, cậu đã tiêu một khoản tiền. Năm ngoái, cậu dùng tiền trong thẻ mua một chiếc di động mới.
Thật ra cũng chưa đến mức tiêu hết, chỉ là còn chưa đến hai nghìn nhân dân tệ*, vậy có thể làm gì được?
*Khoảng hơn 7 triệu VNĐ
Chu Giai không biết ba Hà Dã để lại cho hắn bao nhiêu nợ, thế nhưng có thể nghe được từ giọng nói của tên cầm đầu lũ đòi nợ mà đoán, chắc chắn không ít, ít nhất cũng phải mấy trăm nghìn, cũng có thể hơn một triệu.
Như muối bỏ biển.
Hai nghìn nhân dân tệ, đúng là không đáng để vào mắt.
Hơn nữa, rút tiền ra để làm gì? Đưa cho Hà Dã sao? Hà Dã có nhận không?
Câu trả lời như đấm vào lồng ngực Chu Giai khiến cậu buồn bực, đau đớn.
Điện thoại di động trong túi rung rung, Chu Giai mờ mịt lấy ra, nhìn thấy chữ “Mẹ” hiển thị trên màn hình, vành mắt cậu nóng lên.
Mẹ Chu Giai vẫn còn đang vừa nói vừa cười với ba cậu, vừa nghe thấy giọng con trai không bình thường, lập tức hỏi: “Tiểu Giai, con sao thế? Sao giọng khàn đặc vậy?”
Chu Giai sờ cổ mình, muốn cười để ba mẹ yên tâm thế nhưng lại không cười được, ngược lại còn hít phải khí lạnh mà bật ho chừng mấy tiếng.
Mẹ Chu Giai nhanh chóng đoán trúng: “Con trai, có phải con ốm rồi không?”
Chu Giai lau mắt hít mũi, nghe thấy ba cậu nói chuyện với mẹ qua video, vội vàng cười ha ha: “Không, con có bị ốm đâu? Chỉ là con vừa thi xong, tối hôm qua thức đêm chơi game, quên không uống nước nên sáng nay mới ho một xíu.”
Mẹ Chu Giai không tin, nhưng ba cậu lại tin thật mà giảng đạo cho con trai: “Thi xong là có thể thả lỏng sao? Ba với mẹ anh không ở nhà một cái là anh dám?”
Chu Giai nghe thấy, ánh mắt thẫn thờ nhìn số dư trên màn hình ATM, đầu óc nặng trịch. Cậu nghe thấy lời ba cậu, bất thình lình thốt ra một câu: “Ba ơi, làm sao mới có thể kiếm được tiền?”
Ba Chu Giai nghe thấy lời cậu thì sửng sốt rất lâu mới nói: “Bây giờ con còn đi học, nghĩ đến chuyện kiếm tiền làm gì? Tiền, ba và mẹ con sẽ kiếm, con chỉ cần yên tâm học hành cho tốt. Sau này học Đại học xong, đương nhiên con cũng phải kiếm được tiền rồi.”
Chu Giai vểnh môi, lắc đầu.
Như thế thì lâu quá, thi Đại học, còn phải học xong nữa, mất nhiều năm như vậy sao?
Chu Giai lại nghe thấy ba mẹ cậu nói chuyện, nói cậu đã có hai người rồi, bảo cậu phải tập trung học hành, đừng nghĩ ngợi nhiều. Chu Giai che mắt, nghẹn ngào vâng một tiếng.
Cậu có ba mẹ yêu thương, cái ăn cái mặc chẳng phải lo, thuận buồm xuôi gió, không biết củi gạo dầu muối quý thế nào, không biết cuộc sống khó khăn ra sao, lúc tiêu tiền cũng không phải cân đo đong đếm, bởi vì cậu chẳng phải bận tâm đến những chuyện này.
Hà Dã không giống cậu, hắn không có ba mẹ. Hắn chẳng có ai cả, có chăng cũng chỉ là những kẻ luôn nhăm nhe đòi nợ.
Hắn khó khăn vất vả như thế, vậy mà còn chẳng cho người ta thương hắn.
Đúng là một kẻ ngốc, quá ngốc.
Chu Giai lau mắt, rút thẻ ra bỏ vào trong túi, chậm rãi vô lực trở về nhà.
Quay trở lại trường, vào giờ tự học sáng sớm, thành tích thi giữa kỳ đã có.
Lớp trưởng đi phát bảng điểm, khi cậu ta đến bàn Chu Giai thấy sắc mặt cậu tái nhợt, mắt cũng sưng cả lên thì sợ hết hồn: “Vãi chưởng, cậu sao thế?”
Chu Giai lấy bảng điểm từ tay lớp trưởng, nhìn thấy bản thân lại đứng nhất lớp, trong top 100 của khối, không thấy phấn khích cũng chẳng thấy vui sướng, lần đầu tiên cậu cảm thấy bình thản trước thành tích của mình.
Lớp trưởng càng quan sát Chu Giai càng cảm thấy bất thường, nhưng cậu ta còn phải đi phát bảng điểm nên không hỏi cậu nữa.
Đến khi lớp trưởng đến bàn Hà Dã, hắn đang gục xuống bàn. Lớp trưởng chán ghét không nói không rằng, cứ đặt bừa bảng điểm lên góc bàn của Hà Dã, cũng không quan tâm xem nó có bị gió thổi bay đi không.
Lớp trưởng quay người, đột nhiên trong đầu lóe lên, cậu ta bèn nghiêng đầu nhìn Hà Dã rồi nhìn sang Chu Giai, thầm nghĩ: Chẳng lẽ lúc mình và lớp phó thể dục không ở đây, Chu Giai bị Hà Dã đánh sao?
Trong giờ học, Chu Giai nghe thấy lời của lớp trưởng, mở miệng chưa kịp lên tiếng đã ho. Ho xong, cậu mới nhìn lớp trưởng, ánh mắt phức tạp, hạ giọng nói: “Tôi bị cảm thôi mà?”
Lớp trưởng quan sát triệu chứng của Chu Giai cũng biết mình hiểu lầm. Cậu ta cười ha ha, ra vẻ không quan tâm nữa rồi chuyển chủ đề sang kỳ thi giữa kỳ vừa xong, nói tuần sau có thể sẽ họp phụ huynh.
Chu Giai nghe được ba chữ “họp phụ huynh”, trong lòng nặng nề khó chịu. Cậu muốn xoay người nhìn Hà Dã nhưng kiềm chế được, che miệng buồn bực ho khan.
Tai của Hà Dã nghe được tiếng ho, cho dù trong phòng học đang vô cùng ồn ào, cả tòa nhà lớp học cũng đang hò hét ầm ĩ, cho dù Chu Giai cố gắng nhịn ho đè giọng xuống.
Rất chói tai, cũng rất xót xa.
Hà Dã không chỉ một lần không nhịn được ngẩng đầu muốn nhìn người ta, nhìn xong lại cúi đầu hối hận, cảnh cáo chính mình không cần quan tâm, không cần nghe nữa.
Nhưng dù trong lòng hắn có tự nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần, đôi chân vẫn cứ không nghe theo lệnh của hắn, hết giờ tự học là tự động lao đến trước cửa phòng y tế của trường.
Bác sĩ đang chơi điện thoại ngẩng đầu lên, nhớ ra Hà Dã bèn hỏi: “Cháu lại bị ốm à?”
Hà Dã đi tới đứng ngay ngắn trước bàn, trả lời: “Vâng.”
Bác sĩ hỏi hắn: “Không khỏe chỗ nào?”
Hà Dã mở miệng nói: “Ho, sợ lạnh, sổ mũi.”
Bác sĩ viết vài dòng, ngẩng đầu lên quan sát Hà Dã, nghe hắn nói chuyện rất rõ ràng, dáng vẻ không hề ho khan cũng chẳng sụt sịt chảy nước mũi.
Hà Dã không để ý đến ánh mắt dò xét của bà, còn nói: “Chắc là còn sốt nữa.”
Bác sĩ đặt bút xuống, trợn mắt hùng hổ nói: “Cháu bị ốm? Bác nhìn kiểu gì cũng thấy cháu rất khỏe.”
Hà Dã nhếch miệng cười nhạt, nhìn một hàng ngăn kéo tủ thuốc sau lưng bà, nói: “Cháu không khỏe, cháu bị ốm, đưa thuốc cho cháu đi.”
Đứng ngồi không yên, nghĩ ngợi sâu xa ngẩn ngơ cả một ngày, rốt cuộc cũng chịu đựng được đến lúc tan học.
Kết thúc một ngày, lớp trưởng và lớp phó thể dục cũng không nhắc đến chuyện đi cùng nhau, Chu Giai thu dọn đồ đạc, cúi đầu, không còn vẻ phấn chấn tinh thần và kiêu ngạo như trước đây, chẳng nói chẳng rằng đeo cặp sách lên lưng rồi đi ra cửa trước phòng học.
Ánh mắt Hà Dã dõi theo cậu, khi Chu Giai ra khỏi cửa trước, hắn cũng đứng lên, đi khỏi cửa sau phòng học.
Một trước một sau xuống cầu thang, đi qua cánh cửa xếp của tòa nhà lớp học, hai người vẫn duy trì khoảng cách mười mấy mét như vậy.
Hà Dã nhét tay vào trong túi túm lấy túi nilon đựng thuốc, mấy lần muốn tiến lên phía trước nhưng mỗi khi có người đi ngang qua, dũng khí của hắn lại biến mất.
Khi xuống khỏi cầu thang, bước chân của Chu Giai vẫn không hề dừng lại, cũng không hề quay đầu lại nhìn sau lưng dù chỉ một lần. Tốc độ của Hà Dã chậm lại, chân giẫm lên bậc thang cuối cùng. Hắn nhìn chăm chú bóng lưng của Chu Giai, nhịp bước dừng hẳn.
Chu Giai cứ đi thẳng qua sân trường trong tầm mắt của Hà Dã, càng đi xa càng nhỏ dần, cuối cùng bóng dáng cậu biến mất ở khúc quanh đằng trên.
Hà Dã lôi thứ túm trong túi quần ra bên người, đôi mắt khô khốc chớp chớp, khóe miệng nhếch lên gượng gạo, xoay người đi đến tòa cao ốc thư viện.
Rất tốt, cứ như vậy đi.
Hà Dã vừa đi vừa cười, lúc hắn vào đến thư viện thì dựa người lên cửa bật cười như kẻ điên, dọa cho những người xung quanh không dám đến gần hắn.
Hà Dã ngửa cổ mệt mỏi nuốt nước bọt, hắn kéo cổ áo lên lau mắt, thở dài mấy hơi, khôi phục lại thần thái lạnh nhạt.
Chỉ là ai đi ngang qua nhìn cũng đoán mò có phải hắn vừa khóc không.
Bởi vì đôi mắt hắn đỏ lắm, đỏ như nhuộm màu máu dọa người đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.