Âm Dương Miện

Chương 482: Lần thứ hai tế điện Liệt Diễm

Đường Gia Tam Thiểu

28/03/2013



Hiện tại trước mắt Trần Tư Tuyền không phải là màu trắng toát như đám hắc y Ma sư đang thấy mà chính là một tấm lưới bạc thật lớn bao phủ lấy đám hắc y Ma Sư. Mà bọn chúng bên trong giống như đám ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi, không ngừng phát động công kích. Nhưng công kích của bọn chúng cũng chỉ có thể đánh vào khoảng không hoặc lên người đồng bọn thôi.

Cơ Động mỉm cười quay đầu nhìn về phía Trần Tư Tuyền:

- Khó trách, năm đó khi sư tổ dạy ta kiến thức về Ma vực đã từng nói: “Trong các loại Ma vực thì Ma vực Tinh thần mới là đáng sợ nhất”. Cho dù Ma vực có thuộc tính nguyên tố mạnh đến đâu thì cũng vô phương phá giải Ma vực Tinh thần. Nếu gặp phải Tinh thần Ma vực thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Trần Tư Tuyền cũng mỉm cười, tựa hồ cơn tức giận Cơ Động giả vờ hôn mê đã biến mất:

- Đây là do ngươi có cảm ngộ từ Trấn Hồn Ma vực, từ đó mới thức tỉnh Ma vực thứ hai của mình sao?

Cơ Động thoáng kinh ngạc nhìn nàng:

- Tư Tuyền, cô thật là thông minh. Thật ra thì trừ một điểm ngươi không có song thuộc tính ra thì thiên phú của cô còn cao hơn ta đó!

Trần Tư Tuyền hừ nhẹ một tiếng:

- Thông minh thì sao chứ?! Cuối cùng vẫn không thể ở cùng người mình thích! Chẳng ai thèm yêu, không ai muốn ta cả…!!!

Thần sắc Cơ Động cứng đờ, có vẻ mất tự nhiên quay đi. Đám hắc y nhân này hoàn toàn không cần hắn tiếp tục động thủ nữa, bọn chúng căn bản trốn không thoát khỏi Ma vực Mộng Huyễn Chi Ngân. Đợi đến ma lực của chúng cạn kiệt thì đó cũng là lúc kết thúc. Dưới sự kích thích của Ma vực, lúc nào chúng cũng cảm thấy nguy cơ mãnh liệt. Vì vậy, công kích của chúng căn bản sẽ không dừng lại. Nếu cứ như vậy bọn hắn làm sao có thể trụ nổi được chứ?

Động tĩnh lớn như vậy khiến hoàng cung sớm vang lên báo động. Một lượng lớn binh sĩ và Ma sư đã bao vây kín chỗ này. Nhìn cảnh kỳ dị trước mắt, lại thấy Cơ Động cùng Trần Tư Tuyền đứng ở bên cạnh nên cũng không ai dám tiến lên. Bọn họ đã tôn sùng Cơ Động từ lâu, ngay cả Thánh nữ trong lòng bọn họ lúc này cũng đang bên cạnh thanh niên này mà còn có vẻ như dựa dẫm nữa?!

- Đây là Ma vực Mộng Huyễn Chi Ngân ta mới vừa lĩnh ngộ ra. Do trước đó bọn người này đã bị ta hù dọa nên phòng tuyến linh hồn sớm bị phá tan rồi. Nếu như chúng có thể tỉnh táo một chút, cùng nhau liên thủ và đồng thời thả ra Tinh thần lực chống lại thì hiệu quả của Ma vực này cũng sẽ không mạnh đến như vậy. Ma vực này, ta vẫn cần phải có thời gian để hoàn thiện thêm nhiều.

Trần Tư Tuyền tức giận nhìn trái nhìn phải, sau đó đến bên cạnh hắn:

- Cho ngươi!!!

Vừa nói nàng vừa đưa chiếc hộp cho hắn.

Cơ Động quay đầu lại nhìn nàng. Trần Tư Tuyền đang quệt đôi môi nhỏ nhắn, bất mãn trừng mắt nhìn hắn nhưng lại không nói gì.

Nhận lấy cái hộp từ Trần Tư Tuyền, hai tay Cơ Động không khỏi nắm thật chặt. Đây chính là thù lao mà Trần Tư Tuyền trả cho hắn. Thập đại danh tửu, hắn đã lấy được bình thứ bảy.

Ngay khi Cơ Động đón lấy chai rượu này thì trong sân lại xuất hiện biến hóa. Đám Hắc y nhân đột nhiên cảm giác được từ trong thế giới màu bạc đang truyền đến một nỗi bi thương da diết.

Hai ngày sau. Trên bờ biển…

Sóng biển cuộn trào không ngừng vuốt ve bờ cát. Cách đó không xa, Hồng Liên Thiên Hỏa huyễn lệ ngoài biển khơi vẫn ngăn cách hai phiến đại lục. Màu đỏ đang che khuất bầu trời tựa hồ như cũng đang cháy lên trong lòng Cơ Động.

Cơ Động cùng Trần Tư Tuyền đang đứng ở bên bờ biển, lẳng lặng ngắm đại dương vô bờ.

Ngày hôm qua bọn họ đã rời khỏi hoàng cung đế quốc Đông Mộc. Cuối cùng, hoàng đế Đông Mộc - Trần Hiểu Phong cũng không thể làm Cơ Động cho hắn một câu trả lời. Trần Tư Tuyền rốt cục cũng không hy vọng Cơ Động nói với nàng ba chữ đó nữa.

Ngày đó, đám hắc y nhân và phần lớn Ma sư tập kích Cơ Động đều không chết, sau khi kiệt lực thì bị bắt toàn bộ. Khi Trần Hiểu Phong đến nơi thì chỉ có thể làm một việc đơn giản là kết thúc mọi chuyện thôi. Sau đó nghe Cơ Động và Đông Mộc Thánh nữ kể lại mọi chuyện, Thiên Lộc thân vương đã bị tóm ở vương phủ của hắn. Về phần Trần Hiểu Phong xử lý như thế nào thì đó là chuyện của y. Chẳng qua Cơ Động vẫn nhắc nhở Trần Hiểu Phong về tác dụng liên hiệp Ma vực của đám Bát quan Ma Sư. Hắn không giết những người này, như Long Hoàng đã nói: “Lực lượng mạnh nhất hẳn nên dùng cho việc đối kháng ngoại địch”. Về phần Trần Hiểu Phong có thể hàng phục đám Ma sư này hay không cũng là chuyện của hoàng đế hắn.

Từ trước tới nay Cơ Động vẫn luôn là người sợ rước phiền toái vào người. Vừa nghỉ ngơi một ngày để hồi phục ma lực, hắn đã đưa Trần Tư Tuyền chuồn mất. Bất quá Trần Tư Tuyền vẫn để lại một phong thư cho Trần Hiểu Phong. Thế cho nên sau khi bọn họ rời khỏi không lâu thì Trần Hiểu Phong trong tẩm cung của mình chửi ầm lên, rồi lại ngao ngán lắc đầu một cách bất đắc dĩ.



Đại Diễn Thánh Hỏa Long phủ phục sau lưng Cơ Động và Trần Tư Tuyền, chúng giống như hai người cũng nhìn biển rộng sóng lớn. Thủy hỏa bất dung, cho nên thân là ma thú Hỏa thuộc tính thì bất luận như thế nào cũng không thích nước.

- Còn nửa tháng nữa...

Cơ Động lẩm bẩm.

Trần Tư Tuyền không lên tiếng bởi vì nàng có thể cảm nhận được tình cảm đang biến hóa của Cơ Động lúc này. Khóe miệng nàng hiện ra nét khổ sở khó mà thấy được, trong lòng thầm nghĩ: “Ta hiện tại nên vui mừng, phải cảm thấy may mắn khi tìm được một tình lang chung tình như vậy, hay là đau khổ khi hiện tại hắn vẫn không chấp nhận ta đây?”

Hai năm rồi! Chỉ còn nửa tháng nữa chính là ngày giỗ thứ hai của Liệt Diễm. Trần Tư Tuyền vốn vẫn cho rằng thời gian có thể xóa nhòa tất cả, tình cảm mà Cơ Động dành cho mình sẽ phai nhạt theo thời gian.

Nhưng bây giờ chính nàng lại phát hiện ra mình đã sai lầm đến nhường nào. Tình yêu Liệt Diễm trong lòng Cơ Động chẳng những không giảm bớt mà ngược lại càng trở nên sâu đậm bội phần. Có lẽ bởi vì khả năng chịu đựng mạnh mẽ, nên hiện tại hắn mới có thể bình tĩnh đứng ở nơi đây. Hắn cô tịch nhìn sóng biển. Hắn đang nhìn Hồng Liên Thiên Hỏa a! Cơ Động… Ta thật sự tốt như vậy sao? Ta đã từng là Liệt Diễm, thậm chí ngay cả một thân thể cũng không có, thật sự đáng giá để chàng trân quý và để chàng yêu đến thế sao?

Trần Tư Tuyền cũng không muốn cắt đứt tư niệm của Cơ Động đối với Liệt Diễm, thậm chí trong lòng nàng cũng đã muốn buông bỏ, không cần Cơ Động nói với mình ba chữ đó. Coi như là nói sai chỉ sợ cũng không thể nào a! Thật ra hắn chính là yêu mình, điều này có gì sai đâu? Mình sao lại có thể dằn vặt hắn như vậy?!?

- Đi thôi… Chúng ta lên Thánh Tà Đảo!

Cơ Động thản nhiên nói.

Trần Tư Tuyền khe khẽ gật đầu, thân thể mềm mại sóng vai đi bên cạnh hắn rồi cả hai leo lên Đại Diễn Thánh Hỏa Long. Khi cự long phóng lên thì một tầng ngân quang nhàn nhạt đã bao trùm thân thể của nó. Đây chính là Ma vực thứ hai mới thức tỉnh của Cơ Động - Mộng Huyễn Chi Ngân.

Sử dụng rồi lĩnh ngộ nhiều lần khiến đặc tính của Ma vực Mộng Huyễn Chi Ngân dần dần bị Cơ Động phát hiện. Thí dụ như giống như trước mắt vậy, có hiệu quả ngăn cách hết thảy các loại dò xét tinh thần chính là một đặc tính của Ma vực này. Sử dụng Ma vực tạo ra một vách chắn, hơn nữa tự thân Đại Diễn Thánh Hỏa Long còn tản mát ra mây mù, dù bọn họ có đến sát Hồng Liên Thiên Hỏa cũng không bị quân lính trên đảo phát hiện, tránh khỏi những phiền toái không cần thiết.

Đại Diễn Thánh Hỏa Long bay thẳng đến một nơi cách Hồng Liên Thiên Hỏa khoảng ngàn thước mới phiêu nhiên hạ xuống Thánh Tà Đảo. Cơ Động và Trần Tư Tuyền đều nhảy xuống. Cảm thụ được hơi thở của Hồng Liên Thiên Hỏa, rõ ràng làm cho Đại Diễn Thánh Hỏa Long hưng phấn ít nhiều. Ngọn lửa xinh đẹp có uy lực Thần cấp này rất có lợi đối với việc tu luyện của nó, dĩ nhiên một phần nguyên nhân vốn do ma lực của Liệt Diễm hỗ trợ nó ra đời. Đổi lại, nếu là những ma thú thuộc tính hỏa khác, một khi đến gần phạm vi trăm mét quanh Hồng Liên Thiên Hỏa thì sẽ hóa thành tro bụi, chứ đừng mơ đến chuyện tu luyện ở trong đó.

Cơ Động khoanh chân ngồi xuống đối mặt Hồng Liên Thiên Hỏa .

- Tư Tuyền, cám ơn cô theo ta tới đây tế điện Liệt Diễm! Nửa tháng tiếp theo, chúng ta sẽ tu luyện ở chỗ này!

Nói xong, hắn chậm rãi nhắm mắt lại trực tiếp tiến vào trạng thái nhập định.

Trần Tư Tuyền ngồi xuống sau lưng Cơ Động. Nàng nhận thấy mình không thể nào đến gần Hồng Liên Thiên Hỏa, nhất thời trong lòng không khỏi dấy lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nhìn bờ vai rộng rãi của Cơ Động đột nhiên nàng cảm thấy rất ấm áp lạ kỳ. “Đây là nam nhân của ta! Chỉ có thể… mãi mãi là nam nhân của ta! Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội ta! Cơ Động, chàng cũng đã biết, ta rất yêu chàng!”

Mang theo cảm xúc diệu kỳ này, Trần Tư Tuyền cũng chậm rãi nhắm mắt lại rồi đắm chìm vào trạng thái tu luyện của riêng mình.

Nửa tháng kế tiếp, Cơ Động yên lặng hấp thu Hỏa nguyên tố trong không khí. Hắn không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, chỉ ngồi ở đó tu luyện không nói một lời. Hoặc có thể nói hắn đang tìm kiếm một hơi thở quen thuộc của Liệt Diễm…

Trần Tư Tuyền cũng yên lặng ngồi bên cạnh hắn, lẳng lặng chờ đến ngày bái tế Liệt Diễm.

Rốt cục ngày ấy cũng đến…

Từ sáng sớm khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu xuống Thánh Tà Đảo thì Cơ Động cũng mở mắt ra. Ánh mắt của hắn mê ly, nhìn chăm chú Hồng Liên Thiên Hỏa phía trước. Tay phải vừa động, một bình rượu ngon đã hiện ra trong lòng bàn tay.

Bình rượu này Cơ Động lấy được từ tay Chu Tiểu Tiểu. Trong Thập đại danh tửu nó xếp hạng thứ chín, tên là Tịch Mịch Như Nguyệt.

- Liệt Diễm, ta lại tới rồi!

Ánh mắt Cơ Động tràn đầy tình cảm nhìn Hồng Liên Thiên Hỏa say mê, giống như đang ngắm người yêu của mình vậy…

Hắn chỉ nói sáu chữ đơn giản nhưng lại khiến Trần Tư Tuyền ở sau lưng hắn run rẩy. Thanh âm của Cơ Động mang theo sự tuyệt vọng, thống khổ lẫn tĩnh mịch làm nàng không thể nào chịu nổi. Nàng muốn xoay người chạy đi bởi nàng không dám nghe. Nàng sợ nếu mình nghe tiếp thì sẽ không cách nào nén được mà nói cho hắn biết thân phận của mình.

- Tịch Mịch Như Nguyệt… Là tên của bình rượu này! Nguyện vọng cuối của nàng chính là thưởng thức Thập đại danh tửu. Đây là bình thứ hai…



Cơ Động mở nắp chai rượu ra. Nhất thời một mùi thơm thấm đẫm ruột gan tràn đầy hương vị cô liêu tịch mịch nhàn nhạt bay ra.

Mặc dù lúc này cực độ thống khổ, nhưng Cơ Động vẫn không nhịn được mà hô một câu:

- Rượu ngon!

- Liệt Diễm, năm thứ hai đã trôi qua! Chỉ mới một phần năm của mười năm qua đi, nhưng vì sao trong lòng ta lại giống như hai trăm năm đằng đẵng. Liệt Diễm à, dù muốn hay không, nàng hãy chờ ta lấy đủ Thập đại danh tửu, dùng chúng tế điện nàng nhé! Sau đó ta sẽ đi tìm nàng… Ta không muốn đợi thêm mười năm nữa! Nếu không ta sẽ bị hành hạ đến phát điên mất…!!!

Vừa nói Hỏa nguyên tố đỏ nhạt đã tụ lên cánh tay cầm bình rượu của Cơ Động. Rượu hóa khí! Mùi thơm không ngừng tỏa ra rồi bay về hướng Hồng Liên Thiên Hỏa.

Cơ Động si ngốc nhìn Hồng Liên Thiên Hỏa:

- Liệt Diễm, nàng không lên tiếng đó chính là nàng đã chấp nhận rồi phải không! Yên tâm nhé, ta nhất định sẽ nhanh chóng đi tìm ba loại rượu cuối cùng. Sau khi tìm đủ thì cũng là lúc chúng ta có thể sớm đoàn tụ rồi. Thật tốt quá, nàng đã ưng thuận cho ta không phải chờ đến mười năm rồi! Rốt cục có thể gặp nàng sớm hơn… Sớm hơn rồi…!!!

Trần Tư Tuyền chạy đi quá sớm nên nàng không nghe được những lời này của Cơ Động. Lúc này hắn giống như một kẻ mất trí mà đắm chìm trong tư niệm lẫn thống khổ ngút ngàn. Hắn ở đây, muốn dốc hết tình cảm, muốn phát tiết tâm trạng của mình. Bình rượu Tịch Mịch Như Nguyệt trong tay hắn dưới sức nóng của Hồng Liên Thiên dần bốc hơi rồi lặng lẽ hòa vào hư không. Mà chính hắn cũng uống một ngụm rượu mạnh làm cảm xúc của mình trở nên tê dại .

Thần Hỏa Thánh Vương khải như hiểu được nên cũng phóng ra ngàn vạn chiếc gai nhọn đâm vào da thịt của hắn, như muốn chia sẻ nỗi thống khổ tột cùng của người thanh niên chung thủy…

Tình cảnh tự hành hạ bản thân cứ kéo dài suốt một ngày cho đến khi hắn kiệt sức, cả người cũng đạt đến sức chịu đựng tối đa thì mới lăn ầm ra mặt đất mà ngủ.

Trần Tư Tuyền một mực đứng từ xa nhìn Cơ Động cho đến khi hắn ngã xuống, nàng mới chậm rãi đi tới bên cạnh. Lúc này lệ đã rơi đầy mặt nàng. Cúi xuống ôm thân thể Cơ Động vào ngực mình, nàng ghì chặt đầu hắn vào lòng rồi khóc thất thanh:

- Cơ Động, chàng thật là… Tại sao ngốc như vậy chứ! Liệt Diễm đáng để cho ngươi yêu sâu đậm như vậy sao? Tại sao lại hành hạ mình như thế? Nếu như ta còn là Liệt Diễm, ta nhất định sẽ không để chàng làm như vậy! Ta sẽ nói với chàng không được yêu ta nữa. Cơ Động…Cơ Động…!!!

Một ngày điên cuồng của Cơ Động qua đi, Trần Tư Tuyền vẫn ghì chặt hắn, cho hắn tựa vào người mình. Nàng khóc một đêm. Cho đến lúc rạng sáng mới mơ mơ màng màng thiếp đi.

- Tư Tuyền…Tư Tuyền…!!!

Một thanh âm nhẹ nhàng đã đánh thức Trần Tư Tuyền từ trong giấc mộng. Mở mắt ra, nàng mê man nhìn Cơ Động, nhất thời nàng cứ ngỡ như mình đang nằm mơ.

Khóc suốt một đêm cũng không lưu lại quá nhiều dấu vết trên mặt nàng. Năng lực khôi phục của ma lực cực hạn Ất Mộc đã sớm giúp nàng không bị sưng mắt.

Trần Tư Tuyền kinh ngạc phát hiện Cơ Động tựa như đã khôi phục bình thường. Sự điên cuồng lẫn thống khổ ngày hôm qua phảng phất như đã biến mất. Thậm chí trên mặt hắn còn mang theo một nụ cười nhàn nhạt…

- Cơ Động, ngươi không sao chứ?

Trần Tư Tuyền thủ thỉ.

Cơ Động nhẹ nhàng lắc đầu:

- Ta không sao! Cám ơn cô hôm qua đã chiếu cố ta!

Trần Tư Tuyền nhìn hắn hoàn toàn bình thường mời khẽ thở phào nhẹ nhõm:

- Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi!

Cơ Động mỉm cười nhìn nàng. Hắn quả thật rất vui vẻ, bởi vì ngày hôm qua hắn đã được “Liệt Diễm” cho phép đi “đường tắt” để sớm gặp lại nàng (Thằng NV9 này tâm thần vãi cả lúa! – Biên).

-o0o-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Dương Miện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook