Chương 24: Hồn Phách Thứ Hai
Sa Trung Hôi
17/08/2021
Đóng cửa lại, ông nội một bước nhảy tót đến bên người Đại Hùng, giơ tay dán lên trên người hắn một tờ bùa vàng, đọc hai câu gì đó. Tấm giấy vàng lại thẳng tắp bay đến hồn phách Đại Hùng ở phía sau tôi, "Bọp" một tiếng, dính vào trên trán hắn.
Kế đó tôi lại nghe được tiếng mẹ Đại Hùng la lên, định lao tới lại bị Cam Vân Sơn kéo lại.
Lúc này tôi mới biết, hóa ra hai người bọn họ căn bản không thấy được Đại Hùng hồn phách. Lúc này hồn phách hắn bị ông nội dán bùa, không biết vì sao hiện hình thế là bọn họ tự nhiên nhìn thấy.
Thấy hồn phách con mình, bất kể là ai cũng đều bị dọa cho giật mình.
Ông nội tôi không quản đến bọn họ, hướng về phía tấm bùa vàng trên không trung lại lẩm bẩm vẽ đọc nửa ngày. Hồn phách Đại Hùng liền chậm rãi đi tới bên người hắn, ẩn vào trong thân thể.
Ông nội tôi thở ra một hơi dài, nói: " Được, chuẩn bị hồn kế tiếp."
Vừa nói chuyện, ông vừa đưa cho tôi một cái đèn giấy to bằng cái mâm, nói: "Đây là ta mới làm, con cầm cái này đi đi!"
Tôi xem một chút cái đèn giấy đó, so với cái trong tay tôi còn to hơn gấp đôi. Cây nến bên trong cũng là cái loại to bằng cánh tay tôi.
Ông nội này! Sớm không cho tôi cái này làm tôi lo lắng bồn chồn, sợ cái đèn nhỏ thoáng cái liền tắt. Tôi giơ lên cái đèn lồng, hít sâu một hơi, ném cho ông một ánh nhìn an ủi rồi kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Cái đám cô hồn dã quỷ vừa nãy theo sau lưng tôi bây giờ chẳng biết chạy đi đâu, có lẽ không tìm được đèn dẫn hồn nên cũng tan biến rồi. Chẳng qua tôi có chút không hiểu tại sao tôi lúc đi không thấy có quỷ đi theo, lúc trở về lại đẽo theo một đám.
Sau đó ông nội mới nói cho tôi biết, đó là bởi vì dẫn hồn đèn lúc ra khỏi cửa mang theo sinh khí, cũng gọi là dương khí, sinh khí này lúc quay về liền biến thành tử khí, còn gọi là âm khí. Âm khí tụ quỷ, cho nên sẽ có rất nhiều quỷ đi theo.
Lời nói này quá hoa mĩ văn vẻ. Hiểu đơn giản là tôi xách theo đèn dẫn hồn, bởi vì gọi lên hồn phách Đại Hùng cho nên sinh khí hóa thành âm khí, thế là một đàn quỷ đi theo. Nói một cách phổ biến chính là hồn Đại Hùng câu dẫn đám hồn quỷ này đi theo đèn dẫn hồn.
Lần này tôi phải đến trường học.
Nếu so sánh thì Đông Sơn đó quả thật gần hơn một chút, có điều ở đó quá kinh người. Tôi quyết định đi trường học trước, trở lại sẽ đi Đông Sơn. Đường đến trường học tương đối xa một chút, có điều cái này cũng không thể cản trở quyết tâm đến trường của tôi
Chặng đường hơi xa, tuy nhiên cũng không thể dọa người bằng mấy cái nấm mồ. Huống chi lần này tôi mang theo lồng đèn lớn, căn bản không cần lo lắng sẽ bị tắt.
Đã có kinh nghiệm từ lần đầu, lần này tôi thuận lợi hơn rất nhiều.
Chỉ có một khó khăn duy nhất là sau khi đến trường, tôi nhìn cổng trường khóa chặt không biết nên làm thế nào cho phải. Thật may, lúc chúng tôi tan học thường đi qua một cái đường tắt. Lan can trường học có một chỗ bị bẻ cong, hai người chui qua cũng không thành vấn đề.
Tôi xách đèn lồng chui vào đó, đúng là còn dư ra một chỗ nè.
Chỗ chúng tôi chỉ là một địa phương nhỏ, buổi tối sau khi tan học trong trường liền trở nên vắng vẻ. Ngay cả bảo vệ còn chẳng có, trong trường cũng chỉ toàn mấy cái bàn ghế đã cũ, chẳng ai rảnh rỗi mà mò vào đây trộm đồ.
Tôi một mạch đi thẳng đến phòng học.
Điểm duy nhất khiến tôi sợ hãi là lúc đi tới cửa phòng có nghiêng đầu nhìn vào trong một cái, mượn ánh sáng của đèn dẫn hồn, tôi thấy hồn phách Đại Hùng một mình cô đơn lạnh lẽo ngồi trong phòng học. Khi thấy ánh đèn của tôi hắn liền quay đầu lại, đem con mắt xanh lè nhìn tôi khiến tôi thiếu chút nữa ném luôn cái đèn lồng đi. Nhất là hắn lại còn nhìn tôi cười một tiếng làm tôi rợn cả tóc gáy.
Má nó, quá dọa người!
Lúc ban ngày không thấy hắn dọa người như vậy, cái kiểu gì đến tối con ngươi lại xanh lè thấy gớm thế. Hắn hù tôi được, tôi cũng hù hắn được, sau khi nghe tôi cười lại thằng nhóc này liền muốn bỏ chạy.
Tôi vội vàng kêu ba tiếng, đem hắn cố định lại, ngoan ngoãn đi theo sau lưng tôi. Sau đó tôi ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp tục về nhà.
Đoạn đường này thật là gian nan.
Từng trận gió lạnh thổi qua, đi mới được nửa đường tôi đã cảm giác toàn thân lạnh cóng. Từng đợt ớn lạnh xuyên qua da thịt truyền khắp sống lưng, tôi thỉnh thoảng lại run lên một cái
Tôi cảm thấy tay mình cũng hóa đá rồi, chẳng qua trong vô thức vẫn cầm theo đèn lồng. May đèn lồng này lớn, cây nến cũng to, mấy lần gió thổi chỉ có lập lòe nhưng không hề tắt.
Tôi nhận ra, chuyện dẫn hồn này không phải chuyện đùa, mỗi một quỷ hồn đi theo phía sau đèn dẫn hồn cũng làm tiêu hao dương khí của người dẫn hồn, làm cho thân thể người đó lạnh toát. Lúc này tôi đang cảm nhận cái cảm giác lạnh toát đó, thật may khối ngọc Dương chi trước ngực vẫn không ngừng tản ra nhiệt lượng làm tôi thoải mái hơn nhiều.
Không biết rõ làm sao, trên đường đi tôi cũng không còn suy nghĩ đến mấy con quỷ bám đít kia nữa. Lúc này tôi lại nghĩ tới người đàn ông ban sáng cùng những bước chân và động tác kì quái.
Vào giờ phút này, mỗi một động tác của nam nhân kia đều rõ mồn một trước mắt, tôi dường như có thể bắt chước theo được. Loại cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, thậm chí khiến tôi có chút không tự chủ mà làm theo.
Cũng may tôi còn tỉnh, khống chế được mình không có làm mấy cái trò đó. Tôi chỉ yên lặng đem điệu bộ của người đó ghi nhớ ở đáy lòng, chuyển hướng suy nghĩ của mình để giải tỏa đi cảm xúc khốn đốn trước mặt.
Rốt cuộc sau một tiếng rưỡi, tôi lần nữa về đến nhà Cam Vân Sơn.
Lần này, sắc mặt ông nội ở cửa nghênh đón hiện mười phần nghiêm trọng. Tôi chân trước chân sau nhanh nhẹn nhảy vào cửa, Đại Hùng hồn phách cũng đi theo vào.
Ông nội kéo ra một cái chậu than đã sớm chuẩn bị xong đặt ở cửa phòng, một tay cầm kiếm gỗ đào, một tay nắm một bó to tiền vàng bạc, hướng về phía đằng sau tôi phẫn nộ quát: "Những cô hồn dã quỷ các ngươi, chớ có đi theo. Thức thời mau cầm tiền rồi đi, nếu không đừng trách ta hạ thủ không lưu tình."
Vừa nói chuyện, ông vừa đem một đống đồ đáng tiền ném vào trong chậu than.
Tôi lập tức thấy từ chậu than bay lên bầu trời vô số làn khói đen, những thứ tro bụi tiền vàng đốt thành cũng bay lượn trên không trung mãi không tan. Những quỷ hồn đó từng con một cũng dần biến mất, cuối cùng còn dư lại mười mấy tên cứ bay qua bay lại không chịu rời đi.
Ông nội tôi trừng mắt, cầm kiếm gỗ đào quơ múa hai cái, hô: "Mấy người các ngươi muốn tan thành mây khói sao? Cho các ngươi thêm nhiều chút, mau mau đi."
Ông tôi trước hù dọa bọn họ một chút, sau đó lại ném mấy xấp giấy tiền vàng vào chậu than, mấy cái con quỷ đuổi vội theo tiền vàng bay lượn dần dần tiêu tan. Quỷ cũng mê tiền ghê.
Chờ đến lúc ông nội đem hồn phách thứ hai của Đại Hùng trả về thân xác đã hơn ba giờ sáng. Ông thương xót nhìn tôi một cái nói: "Ninh con, kiên trì một chút nữa."
Tôi gật đầu, cắn răng nói: "Không thành vấn đề."
Cam Vân Sơn gấp rút kéo mẹ Đại Hùng về phía tôi: "Tiểu Ninh, cô chú cảm ơn con!"
Vừa nói chuyện, hai người vừa nước mắt lã chã cúi đầu với tôi. Một khắc kia, tôi cảm nhận được bọn họ đối với tôi thật sự chân thành, đối với Đại Hùng lại vô cùng quan tâm và còn dành cả sự tôn kính đối với ông tôi nữa.
"Cô chú yên tâm, cháu nhất định đem hồn phách Đại Hùng trở về."
Tôi một cầm lên cái đèn dẫn hồn thứ 3 ông nội đã chuẩn bị, tâm tình cố gắng bình tĩnh, kiên định đi ra ngoài.
Kế đó tôi lại nghe được tiếng mẹ Đại Hùng la lên, định lao tới lại bị Cam Vân Sơn kéo lại.
Lúc này tôi mới biết, hóa ra hai người bọn họ căn bản không thấy được Đại Hùng hồn phách. Lúc này hồn phách hắn bị ông nội dán bùa, không biết vì sao hiện hình thế là bọn họ tự nhiên nhìn thấy.
Thấy hồn phách con mình, bất kể là ai cũng đều bị dọa cho giật mình.
Ông nội tôi không quản đến bọn họ, hướng về phía tấm bùa vàng trên không trung lại lẩm bẩm vẽ đọc nửa ngày. Hồn phách Đại Hùng liền chậm rãi đi tới bên người hắn, ẩn vào trong thân thể.
Ông nội tôi thở ra một hơi dài, nói: " Được, chuẩn bị hồn kế tiếp."
Vừa nói chuyện, ông vừa đưa cho tôi một cái đèn giấy to bằng cái mâm, nói: "Đây là ta mới làm, con cầm cái này đi đi!"
Tôi xem một chút cái đèn giấy đó, so với cái trong tay tôi còn to hơn gấp đôi. Cây nến bên trong cũng là cái loại to bằng cánh tay tôi.
Ông nội này! Sớm không cho tôi cái này làm tôi lo lắng bồn chồn, sợ cái đèn nhỏ thoáng cái liền tắt. Tôi giơ lên cái đèn lồng, hít sâu một hơi, ném cho ông một ánh nhìn an ủi rồi kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Cái đám cô hồn dã quỷ vừa nãy theo sau lưng tôi bây giờ chẳng biết chạy đi đâu, có lẽ không tìm được đèn dẫn hồn nên cũng tan biến rồi. Chẳng qua tôi có chút không hiểu tại sao tôi lúc đi không thấy có quỷ đi theo, lúc trở về lại đẽo theo một đám.
Sau đó ông nội mới nói cho tôi biết, đó là bởi vì dẫn hồn đèn lúc ra khỏi cửa mang theo sinh khí, cũng gọi là dương khí, sinh khí này lúc quay về liền biến thành tử khí, còn gọi là âm khí. Âm khí tụ quỷ, cho nên sẽ có rất nhiều quỷ đi theo.
Lời nói này quá hoa mĩ văn vẻ. Hiểu đơn giản là tôi xách theo đèn dẫn hồn, bởi vì gọi lên hồn phách Đại Hùng cho nên sinh khí hóa thành âm khí, thế là một đàn quỷ đi theo. Nói một cách phổ biến chính là hồn Đại Hùng câu dẫn đám hồn quỷ này đi theo đèn dẫn hồn.
Lần này tôi phải đến trường học.
Nếu so sánh thì Đông Sơn đó quả thật gần hơn một chút, có điều ở đó quá kinh người. Tôi quyết định đi trường học trước, trở lại sẽ đi Đông Sơn. Đường đến trường học tương đối xa một chút, có điều cái này cũng không thể cản trở quyết tâm đến trường của tôi
Chặng đường hơi xa, tuy nhiên cũng không thể dọa người bằng mấy cái nấm mồ. Huống chi lần này tôi mang theo lồng đèn lớn, căn bản không cần lo lắng sẽ bị tắt.
Đã có kinh nghiệm từ lần đầu, lần này tôi thuận lợi hơn rất nhiều.
Chỉ có một khó khăn duy nhất là sau khi đến trường, tôi nhìn cổng trường khóa chặt không biết nên làm thế nào cho phải. Thật may, lúc chúng tôi tan học thường đi qua một cái đường tắt. Lan can trường học có một chỗ bị bẻ cong, hai người chui qua cũng không thành vấn đề.
Tôi xách đèn lồng chui vào đó, đúng là còn dư ra một chỗ nè.
Chỗ chúng tôi chỉ là một địa phương nhỏ, buổi tối sau khi tan học trong trường liền trở nên vắng vẻ. Ngay cả bảo vệ còn chẳng có, trong trường cũng chỉ toàn mấy cái bàn ghế đã cũ, chẳng ai rảnh rỗi mà mò vào đây trộm đồ.
Tôi một mạch đi thẳng đến phòng học.
Điểm duy nhất khiến tôi sợ hãi là lúc đi tới cửa phòng có nghiêng đầu nhìn vào trong một cái, mượn ánh sáng của đèn dẫn hồn, tôi thấy hồn phách Đại Hùng một mình cô đơn lạnh lẽo ngồi trong phòng học. Khi thấy ánh đèn của tôi hắn liền quay đầu lại, đem con mắt xanh lè nhìn tôi khiến tôi thiếu chút nữa ném luôn cái đèn lồng đi. Nhất là hắn lại còn nhìn tôi cười một tiếng làm tôi rợn cả tóc gáy.
Má nó, quá dọa người!
Lúc ban ngày không thấy hắn dọa người như vậy, cái kiểu gì đến tối con ngươi lại xanh lè thấy gớm thế. Hắn hù tôi được, tôi cũng hù hắn được, sau khi nghe tôi cười lại thằng nhóc này liền muốn bỏ chạy.
Tôi vội vàng kêu ba tiếng, đem hắn cố định lại, ngoan ngoãn đi theo sau lưng tôi. Sau đó tôi ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp tục về nhà.
Đoạn đường này thật là gian nan.
Từng trận gió lạnh thổi qua, đi mới được nửa đường tôi đã cảm giác toàn thân lạnh cóng. Từng đợt ớn lạnh xuyên qua da thịt truyền khắp sống lưng, tôi thỉnh thoảng lại run lên một cái
Tôi cảm thấy tay mình cũng hóa đá rồi, chẳng qua trong vô thức vẫn cầm theo đèn lồng. May đèn lồng này lớn, cây nến cũng to, mấy lần gió thổi chỉ có lập lòe nhưng không hề tắt.
Tôi nhận ra, chuyện dẫn hồn này không phải chuyện đùa, mỗi một quỷ hồn đi theo phía sau đèn dẫn hồn cũng làm tiêu hao dương khí của người dẫn hồn, làm cho thân thể người đó lạnh toát. Lúc này tôi đang cảm nhận cái cảm giác lạnh toát đó, thật may khối ngọc Dương chi trước ngực vẫn không ngừng tản ra nhiệt lượng làm tôi thoải mái hơn nhiều.
Không biết rõ làm sao, trên đường đi tôi cũng không còn suy nghĩ đến mấy con quỷ bám đít kia nữa. Lúc này tôi lại nghĩ tới người đàn ông ban sáng cùng những bước chân và động tác kì quái.
Vào giờ phút này, mỗi một động tác của nam nhân kia đều rõ mồn một trước mắt, tôi dường như có thể bắt chước theo được. Loại cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, thậm chí khiến tôi có chút không tự chủ mà làm theo.
Cũng may tôi còn tỉnh, khống chế được mình không có làm mấy cái trò đó. Tôi chỉ yên lặng đem điệu bộ của người đó ghi nhớ ở đáy lòng, chuyển hướng suy nghĩ của mình để giải tỏa đi cảm xúc khốn đốn trước mặt.
Rốt cuộc sau một tiếng rưỡi, tôi lần nữa về đến nhà Cam Vân Sơn.
Lần này, sắc mặt ông nội ở cửa nghênh đón hiện mười phần nghiêm trọng. Tôi chân trước chân sau nhanh nhẹn nhảy vào cửa, Đại Hùng hồn phách cũng đi theo vào.
Ông nội kéo ra một cái chậu than đã sớm chuẩn bị xong đặt ở cửa phòng, một tay cầm kiếm gỗ đào, một tay nắm một bó to tiền vàng bạc, hướng về phía đằng sau tôi phẫn nộ quát: "Những cô hồn dã quỷ các ngươi, chớ có đi theo. Thức thời mau cầm tiền rồi đi, nếu không đừng trách ta hạ thủ không lưu tình."
Vừa nói chuyện, ông vừa đem một đống đồ đáng tiền ném vào trong chậu than.
Tôi lập tức thấy từ chậu than bay lên bầu trời vô số làn khói đen, những thứ tro bụi tiền vàng đốt thành cũng bay lượn trên không trung mãi không tan. Những quỷ hồn đó từng con một cũng dần biến mất, cuối cùng còn dư lại mười mấy tên cứ bay qua bay lại không chịu rời đi.
Ông nội tôi trừng mắt, cầm kiếm gỗ đào quơ múa hai cái, hô: "Mấy người các ngươi muốn tan thành mây khói sao? Cho các ngươi thêm nhiều chút, mau mau đi."
Ông tôi trước hù dọa bọn họ một chút, sau đó lại ném mấy xấp giấy tiền vàng vào chậu than, mấy cái con quỷ đuổi vội theo tiền vàng bay lượn dần dần tiêu tan. Quỷ cũng mê tiền ghê.
Chờ đến lúc ông nội đem hồn phách thứ hai của Đại Hùng trả về thân xác đã hơn ba giờ sáng. Ông thương xót nhìn tôi một cái nói: "Ninh con, kiên trì một chút nữa."
Tôi gật đầu, cắn răng nói: "Không thành vấn đề."
Cam Vân Sơn gấp rút kéo mẹ Đại Hùng về phía tôi: "Tiểu Ninh, cô chú cảm ơn con!"
Vừa nói chuyện, hai người vừa nước mắt lã chã cúi đầu với tôi. Một khắc kia, tôi cảm nhận được bọn họ đối với tôi thật sự chân thành, đối với Đại Hùng lại vô cùng quan tâm và còn dành cả sự tôn kính đối với ông tôi nữa.
"Cô chú yên tâm, cháu nhất định đem hồn phách Đại Hùng trở về."
Tôi một cầm lên cái đèn dẫn hồn thứ 3 ông nội đã chuẩn bị, tâm tình cố gắng bình tĩnh, kiên định đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.