Chương 23: Lái Tàu Hỏa Với Quỷ
Sa Trung Hôi
17/08/2021
Thời gian bây giờ đã quá 12h đêm, tôi xách một cái đèn giấy trắng cô độc đi ở trên đường đất.
Thời tiết hôm nay cũng không tốt lắm, không có trăng cũng không có sao, toàn bộ đường cũng đen thui một mảnh, tối đến mức chẳng nhìn thấy tay. Ánh nến chập chờn trong cái đèn giấy trắng kéo cái bóng của tôi dài ra, dài thật dài. Từ xa nhìn lại giống như mấy con quỷ gớm ghiếc lúc nửa đêm.
Tôi nhớ mang máng hồn phách thứ nhất của Đại Hùng ở trạm chờ rồi lên xe, đích đến có thể khẳng định chính là trường học. Tôi một đường đi thẳng tới trường học cũng gần nửa giờ, trở về lại mất thêm một giờ, quá lâu. Đường xá xa xôi bất thường, tôi lại chưa làm mấy cái dẫn hồn này bao giờ, chẳng may xảy ra cái gì khó nhằn..
Bởi vì là lần đầu tiên gọi hồn, tôi quyết định đến nơi đơn giản trước tích lũy một chút kinh nghiệm.
Lần thứ hai thấy hồn phách Đại Hùng là ở cửa thôn quẹo vào trong ngõ cụt. Cái này tương đối gần, lấy nó luyện tay một chút.
Nghĩ đến việc lấy đồng chí của mình để luyện tay gọi hồn, tôi có hơi ái ngại.
Không đúng, tôi ở đây là để cứu hắn. Ờ đúng, tôi là đang đi cứu người đó.
Tôi cứ vậy đi tới, mặc dù trong bóng tối có chút sợ hãi nhưng nghĩ đến sắp thấy hồn phách của Đại Hùng lại không khỏi hưng phấn. Thỉnh thoảng tôi lại lẩm bẩm chú ngữ ông nội dạy cho, một tay chặt siết chặt gánh đèn giấy bằng cành liễu, một tay nắm hai tờ bùa vàng kia.
Mang theo đủ loại mâu thuẫn, đủ loại thấp thỏm trong lòng, tôi rốt cuộc cũng đi tới cái ngõ cụt chỉ có ba mặt tường. Lúc này trong ngõ cụt đen thùi lùi giống như một cái miệng lớn chờ trực nuốt người.
Tôi chậm rãi đi vào, ngọn nến trong cái đèn giấy trắng phát ra tia sáng lập lòe.
"Đại Hùng, Đại Hùng?"
Tôi hít sâu một hơi, thử kêu hai tiếng thăm dò.. Bốn phía tĩnh lặng, không có bất cứ động tĩnh gì.
"Đại Hùng, Đại Hùng..."
Tôi lại gọi thêm hai lần, xung quanh vẫn bốn bề yên lặng, không một tiếng vang. Sao có thể?
Ông nội của tôi nói, lúc này đã đến giờ Tý rồi, hồn phách Đại Hùng chỉ cần ở chỗ này biến mất, nhất định có thể gọi hắn trở lại. Tại một chỗ kêu ba lần, hắn sẽ xuất hiện. Nếu như không xuất hiện, vậy hắn nhất định không phải ở chỗ này biến mất.
Nhưng rõ ràng ban ngày tôi thấy hắn chạy đến đây liền biến mất mà. Rốt cuộc bị lỗi chỗ nào rồi? Đại Hùng chạy đi đâu đây?
Lòng tôi như lửa đốt, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại cảnh ban ngày truy đuổi Đại Hùng. Không sai, chính là chỗ này, hắn nhất định là ở chỗ này biến mất. Tôi càng khẳng định phán đoán của mình, sau đó lại nhớ đến lời ông nói.
Tôi nghĩ ra rồi, gọi hồn nhất định phải kêu tên cúng cơm, kêu Đại Hùng là không đúng, phải gọi Cam Thành Hùng.
Đúng rồi, kêu đại danh.
"Cam Thành Hùng, Cam Thành Hùng, Cam Thành Hùng..."
Tôi hít một hơi sâu kêu lên ba tiếng, sau đó mở to con mắt nhìn chằm chằm trước mặt. Vẫn không có gì cả!
Mẹ kiếp, rốt cuộc có tác dụng hay không vậy!
Chân đứng muốn hóa đá rồi, tôi càng trở nên cuống cuồng, hung hăng giậm chân một cái. Vừa lúc ngọn nến ở cái đèn giấy trong tay lại đung đưa đung đưa. Tôi nhìn thấy cây nến lay động, vội vàng đứng ngay ngắn lại để cho sáp nến dịu đi, sau đó cẩn thận nhìn ngó xung quanh.
Ủa? Ở gót chân tôi làm sao lại có nhiều hơn một đôi giày...
Tôi bị dọa sợ thiếu chút nữa nhảy cỡn lên, có thể rõ ràng cảm nhận trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch thình thịch. Đôi giày kia là một đôi giày đá bóng bình thường, có vẻ như gần bằng với chân tôi. Hình như hôm nay Đại Hùng cũng đeo đôi giày như thế.
Tôi vừa quay đầu, lập tức thấy Đại Hùng nhìn tôi cười ngu.
Tôi không khỏi hú hồn một chút. Lúc ban ngày, Đại Hùng cũng nhìn tôi cười, chỉ là không có cái nụ cười quỷ dị như buổi tối này.
'Hihi.. hihi.'
Không biết rõ làm sao, đến tối hắn lại cười ra tiếng. Không biết có phải do trời tối hay không, nụ cười kia ban ngày nhìn mười phần thân thiết vào giờ phút này nhìn lại thấy gớm, có chút dọa người. Đại Hùng thấy tôi nhìn hắn định quay đầu chạy.
Tôi lập tức ngưng thần, đem đèn dẫn hồn đưa ra phía trước, hướng về phía bóng lưng hắn hô: "Cam Thành Hùng, Cam Thành Hùng..."
Bóng Đại Hùng vừa nãy chạy ra ngoài lập tức lộn trở lại, sau đó cúi đầu ngoan ngoãn, bước đi nhẹ nhàng, cũng không có tràn đầy sức lực như vừa rồi. Giống như một đứa trẻ mắc lỗi, hắn từng bước từng bước đi tới rồi đứng sau lưng tôi.
Tôi hiểu rồi, hóa ra khi gọi hồn chỉ cần kêu ba tiếng thì hồn phách sẽ tự động tới sau lưng tôi, không cần đi tìm. Tôi vừa kêu tên Đại Hùng vừa chậm rãi hướng nhà hắn đi tới. Đại Hùng theo sau lưng tôi, từng bước một tiến về phía trước.
Hắn đi không có chút âm thanh nào, giống như đang bay nhưng lại có thể thấy hắn bước.
Gọi là lướt đi, nhưng những bước chân kia cũng hết sức quỷ dị, một chút thanh âm cũng không có. Tôi lúc này hết sức chăm chú đem theo hồn phách hắn về.
Mới vừa đi ra khỏi ngõ, tôi liền cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua. Sau đó tôi thấy một nữ quỷ tóc dài, một con mắt chảy đầy máu, một con mắt lòi ra. Nữ quỷ bay tới phía sau Đại Hùng, cúi đầu yên lặng đi theo tôi.
Quần què! Đây là muốn làm gì thế?
Tôi đưa tay định lôi ra một tờ giấy bùa vàng đột nhiên nhớ tới ông nội từng cố ý dặn dò. Đèn dẫn hồn sẽ dẫn dắt quỷ hồn đi theo nguồn sáng, tôi lại xách theo đèn dẫn hồn, đoạn đường này có lẽ sẽ thấy rất nhiều quỷ hồn, chỉ cần bọn họ không làm loạn tôi cũng không nên chọc đến bọn họ.
Ờm, con quỷ này coi như nhu thuận, chỉ là theo chân tôi không có làm loạn.
Đi bộ thôi mà, đường núi đường đất nhiều như vậy, tôi cũng không thể không cho người ta đi bộ? Ôi cũng chả ai quản nổi, quản thiên quản địa cũng không thể quản ngươi đi bộ, nguyện ý đi theo liền đi theo.
Có điều tôi cảnh cáo trước, ngàn vạn lần đừng có quấy phá, bởi vì ông đây không dễ chọc đâu! Suy nghĩ một chút, chính mình đi ở phía trước, phía sau đi theo một chuỗi quỷ nghe có vẻ uy phong đấy! Nghĩ tới đây, tôi lại hứng thú.
Tôi lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, vênh váo nghênh ngang ở phía trước dẫn đường, Cam Thành Hùng cùng mấy con quỷ theo sau. Đi trên đoạn đường này, thỉnh thoảng tôi lại cảm nhận được vài trận gió lạnh phà vào mặt, tiếp đó lại có một quỷ hồn xuất hiện sau lưng.
Gần đến nhà Đại Hùng, tôi liền quay đầu lại nhìn.
Má ơiiiii!
Nhìn cái này có khác gì tàu hỏa không? Nhìn thế nào cũng không thấy cái đuôi, rốt cuộc có bao nhiêu con quỷ thế?
"Một, hai, ba, bốn, năm..."
Tôi còn chưa đếm xong, bóng của ông nội đã xuất hiện ở cửa. Ông nghiêng đầu nhìn tôi, hừ lạnh nói: "Còn không mau mau đi vào! Đợi một hồi đám quỷ kia không thấy được đèn dẫn hồn, sẽ xé xác con ra."
Tôi bị hù dọa, giật mình vội vàng đi vào trong, hồn phách Đại Hùng đi theo vào nhà. Ông nội tôi khoát tay, đem mấy con quỷ lẽo đẽo phía sau Đại Hùng đẩy ra ngoài cửa, thuận tay đóng luôn cửa phòng.
Thời tiết hôm nay cũng không tốt lắm, không có trăng cũng không có sao, toàn bộ đường cũng đen thui một mảnh, tối đến mức chẳng nhìn thấy tay. Ánh nến chập chờn trong cái đèn giấy trắng kéo cái bóng của tôi dài ra, dài thật dài. Từ xa nhìn lại giống như mấy con quỷ gớm ghiếc lúc nửa đêm.
Tôi nhớ mang máng hồn phách thứ nhất của Đại Hùng ở trạm chờ rồi lên xe, đích đến có thể khẳng định chính là trường học. Tôi một đường đi thẳng tới trường học cũng gần nửa giờ, trở về lại mất thêm một giờ, quá lâu. Đường xá xa xôi bất thường, tôi lại chưa làm mấy cái dẫn hồn này bao giờ, chẳng may xảy ra cái gì khó nhằn..
Bởi vì là lần đầu tiên gọi hồn, tôi quyết định đến nơi đơn giản trước tích lũy một chút kinh nghiệm.
Lần thứ hai thấy hồn phách Đại Hùng là ở cửa thôn quẹo vào trong ngõ cụt. Cái này tương đối gần, lấy nó luyện tay một chút.
Nghĩ đến việc lấy đồng chí của mình để luyện tay gọi hồn, tôi có hơi ái ngại.
Không đúng, tôi ở đây là để cứu hắn. Ờ đúng, tôi là đang đi cứu người đó.
Tôi cứ vậy đi tới, mặc dù trong bóng tối có chút sợ hãi nhưng nghĩ đến sắp thấy hồn phách của Đại Hùng lại không khỏi hưng phấn. Thỉnh thoảng tôi lại lẩm bẩm chú ngữ ông nội dạy cho, một tay chặt siết chặt gánh đèn giấy bằng cành liễu, một tay nắm hai tờ bùa vàng kia.
Mang theo đủ loại mâu thuẫn, đủ loại thấp thỏm trong lòng, tôi rốt cuộc cũng đi tới cái ngõ cụt chỉ có ba mặt tường. Lúc này trong ngõ cụt đen thùi lùi giống như một cái miệng lớn chờ trực nuốt người.
Tôi chậm rãi đi vào, ngọn nến trong cái đèn giấy trắng phát ra tia sáng lập lòe.
"Đại Hùng, Đại Hùng?"
Tôi hít sâu một hơi, thử kêu hai tiếng thăm dò.. Bốn phía tĩnh lặng, không có bất cứ động tĩnh gì.
"Đại Hùng, Đại Hùng..."
Tôi lại gọi thêm hai lần, xung quanh vẫn bốn bề yên lặng, không một tiếng vang. Sao có thể?
Ông nội của tôi nói, lúc này đã đến giờ Tý rồi, hồn phách Đại Hùng chỉ cần ở chỗ này biến mất, nhất định có thể gọi hắn trở lại. Tại một chỗ kêu ba lần, hắn sẽ xuất hiện. Nếu như không xuất hiện, vậy hắn nhất định không phải ở chỗ này biến mất.
Nhưng rõ ràng ban ngày tôi thấy hắn chạy đến đây liền biến mất mà. Rốt cuộc bị lỗi chỗ nào rồi? Đại Hùng chạy đi đâu đây?
Lòng tôi như lửa đốt, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại cảnh ban ngày truy đuổi Đại Hùng. Không sai, chính là chỗ này, hắn nhất định là ở chỗ này biến mất. Tôi càng khẳng định phán đoán của mình, sau đó lại nhớ đến lời ông nói.
Tôi nghĩ ra rồi, gọi hồn nhất định phải kêu tên cúng cơm, kêu Đại Hùng là không đúng, phải gọi Cam Thành Hùng.
Đúng rồi, kêu đại danh.
"Cam Thành Hùng, Cam Thành Hùng, Cam Thành Hùng..."
Tôi hít một hơi sâu kêu lên ba tiếng, sau đó mở to con mắt nhìn chằm chằm trước mặt. Vẫn không có gì cả!
Mẹ kiếp, rốt cuộc có tác dụng hay không vậy!
Chân đứng muốn hóa đá rồi, tôi càng trở nên cuống cuồng, hung hăng giậm chân một cái. Vừa lúc ngọn nến ở cái đèn giấy trong tay lại đung đưa đung đưa. Tôi nhìn thấy cây nến lay động, vội vàng đứng ngay ngắn lại để cho sáp nến dịu đi, sau đó cẩn thận nhìn ngó xung quanh.
Ủa? Ở gót chân tôi làm sao lại có nhiều hơn một đôi giày...
Tôi bị dọa sợ thiếu chút nữa nhảy cỡn lên, có thể rõ ràng cảm nhận trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch thình thịch. Đôi giày kia là một đôi giày đá bóng bình thường, có vẻ như gần bằng với chân tôi. Hình như hôm nay Đại Hùng cũng đeo đôi giày như thế.
Tôi vừa quay đầu, lập tức thấy Đại Hùng nhìn tôi cười ngu.
Tôi không khỏi hú hồn một chút. Lúc ban ngày, Đại Hùng cũng nhìn tôi cười, chỉ là không có cái nụ cười quỷ dị như buổi tối này.
'Hihi.. hihi.'
Không biết rõ làm sao, đến tối hắn lại cười ra tiếng. Không biết có phải do trời tối hay không, nụ cười kia ban ngày nhìn mười phần thân thiết vào giờ phút này nhìn lại thấy gớm, có chút dọa người. Đại Hùng thấy tôi nhìn hắn định quay đầu chạy.
Tôi lập tức ngưng thần, đem đèn dẫn hồn đưa ra phía trước, hướng về phía bóng lưng hắn hô: "Cam Thành Hùng, Cam Thành Hùng..."
Bóng Đại Hùng vừa nãy chạy ra ngoài lập tức lộn trở lại, sau đó cúi đầu ngoan ngoãn, bước đi nhẹ nhàng, cũng không có tràn đầy sức lực như vừa rồi. Giống như một đứa trẻ mắc lỗi, hắn từng bước từng bước đi tới rồi đứng sau lưng tôi.
Tôi hiểu rồi, hóa ra khi gọi hồn chỉ cần kêu ba tiếng thì hồn phách sẽ tự động tới sau lưng tôi, không cần đi tìm. Tôi vừa kêu tên Đại Hùng vừa chậm rãi hướng nhà hắn đi tới. Đại Hùng theo sau lưng tôi, từng bước một tiến về phía trước.
Hắn đi không có chút âm thanh nào, giống như đang bay nhưng lại có thể thấy hắn bước.
Gọi là lướt đi, nhưng những bước chân kia cũng hết sức quỷ dị, một chút thanh âm cũng không có. Tôi lúc này hết sức chăm chú đem theo hồn phách hắn về.
Mới vừa đi ra khỏi ngõ, tôi liền cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua. Sau đó tôi thấy một nữ quỷ tóc dài, một con mắt chảy đầy máu, một con mắt lòi ra. Nữ quỷ bay tới phía sau Đại Hùng, cúi đầu yên lặng đi theo tôi.
Quần què! Đây là muốn làm gì thế?
Tôi đưa tay định lôi ra một tờ giấy bùa vàng đột nhiên nhớ tới ông nội từng cố ý dặn dò. Đèn dẫn hồn sẽ dẫn dắt quỷ hồn đi theo nguồn sáng, tôi lại xách theo đèn dẫn hồn, đoạn đường này có lẽ sẽ thấy rất nhiều quỷ hồn, chỉ cần bọn họ không làm loạn tôi cũng không nên chọc đến bọn họ.
Ờm, con quỷ này coi như nhu thuận, chỉ là theo chân tôi không có làm loạn.
Đi bộ thôi mà, đường núi đường đất nhiều như vậy, tôi cũng không thể không cho người ta đi bộ? Ôi cũng chả ai quản nổi, quản thiên quản địa cũng không thể quản ngươi đi bộ, nguyện ý đi theo liền đi theo.
Có điều tôi cảnh cáo trước, ngàn vạn lần đừng có quấy phá, bởi vì ông đây không dễ chọc đâu! Suy nghĩ một chút, chính mình đi ở phía trước, phía sau đi theo một chuỗi quỷ nghe có vẻ uy phong đấy! Nghĩ tới đây, tôi lại hứng thú.
Tôi lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, vênh váo nghênh ngang ở phía trước dẫn đường, Cam Thành Hùng cùng mấy con quỷ theo sau. Đi trên đoạn đường này, thỉnh thoảng tôi lại cảm nhận được vài trận gió lạnh phà vào mặt, tiếp đó lại có một quỷ hồn xuất hiện sau lưng.
Gần đến nhà Đại Hùng, tôi liền quay đầu lại nhìn.
Má ơiiiii!
Nhìn cái này có khác gì tàu hỏa không? Nhìn thế nào cũng không thấy cái đuôi, rốt cuộc có bao nhiêu con quỷ thế?
"Một, hai, ba, bốn, năm..."
Tôi còn chưa đếm xong, bóng của ông nội đã xuất hiện ở cửa. Ông nghiêng đầu nhìn tôi, hừ lạnh nói: "Còn không mau mau đi vào! Đợi một hồi đám quỷ kia không thấy được đèn dẫn hồn, sẽ xé xác con ra."
Tôi bị hù dọa, giật mình vội vàng đi vào trong, hồn phách Đại Hùng đi theo vào nhà. Ông nội tôi khoát tay, đem mấy con quỷ lẽo đẽo phía sau Đại Hùng đẩy ra ngoài cửa, thuận tay đóng luôn cửa phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.