Chương 25
Kiều Ngọc Liên
24/09/2023
"Xác của Lam Yên là số nào nhỉ, để tìm xem..."
"Khỏi cần tìm, ở bên đó."
Tô Xảo Xảo đáp bằng giọng bất cần như mọi khi, tôi nhìn theo, thấy bên hướng cô ta chỉ, có một người ở đó. Cha mẹ ơi, mới nhìn qua tôi tưởng là xác chết sống lại, sợ vãi ra quần!
Tô Xảo Xảo kéo tôi nấp vào một góc, tôi ngoan ngoãn làm theo, dù sao tôi thấy người kia cũng có vẻ bí ẩn đáng sợ. Khoan đã, người này... sao mà quen quá!
"Lam Yên, con khốn này! Mày thà chết cũng không khai ra thằng già nào đang bao nuôi mày! Đứa con của tao, tao tự nuôi được! Không khiến mày phải đem đi đổ vỏ cho thằng khác!"
Tôi giật bắn người. Không phải vì sợ, mà là vì, tôi nhận ra giọng nói này! Triệu Quân! Ở cùng phòng bao lâu, có đánh chết tôi cũng không nhận nhầm người được!
Nếu vậy... Triệu Quân... thằng bạn của tôi... mới chính là hung thủ sao...
Triệu Quân còn lảm nhảm nói chuyện với xác chết rất lâu, Tô Xảo Xảo vội kéo tôi lén đi ra ngoài, trở về nhà. Vừa đi ra chỗ để xe, cảnh sát ập đến. Tôi ngớ người không hiểu gì.
"Tô Xảo Nghi, tại sao cô lại có mặt ở đây?"
"Tô Xảo Nghi, có phải cô có ý định gì với nạn nhân..."
Đáp lại đám cảnh sát đang la hét, Tô Xảo Xảo chỉ lạnh tanh nói:
"Mấy người nhỏ tiếng thôi, hắn chạy mất bây giờ!"
"..."
Đám cảnh sát nghi ngờ đi vào trong, kết quả bắt được Triệu Quân vẫn đang nói chuyện cùng xác chết ở đó, hình như hắn bị điên rồi, tôi nghe bọn họ kể lại hắn còn có ý định hiếp dâm thi thể Lam Yên nữa.....
Tôi và Tô Xảo Xảo sau đó vẫn bị đưa về đồn cảnh sát lấy lời khai, nhưng không hỏi ra được gì, vốn dĩ đám cảnh sát thấy Tô Xảo Xảo đáng ngờ nên đã theo dõi chúng tôi, nhờ đó mới bắt được Triệu Quân.....
Đám cảnh sát tốt bụng còn dặn tôi nhớ đưa Tô Xảo Xảo đến bệnh viện kiểm tra thần kinh. Tôi xấu hổ vâng dạ, rắc rối qua rồi, thật phiền muốn chết.
"Hắn là kẻ giết người."
Tô Xảo Xảo đột nhiên mở miệng nói chuyện.
"Ừ, tôi biết rồi. Xin lỗi đã nghi ngờ cô."
Tôi tưởng cô ta nói vụ án Lam Yên, vội dịu giọng xin lỗi cô ta.
"Hắn đã giết Tô Xảo Nghi, giết Đường Gia Kỳ, giết Lam Yên."
Tôi mắt chữ O mồm chữ A không hiểu gì.
Giết Lam Yên, đúng, nhưng còn giết Tô Xảo Nghi? Chuyện này là sao?
Còn có một cái tên lạ hoắc tôi chưa nghe bao giờ, Đường Gia Kỳ?
Tô Xảo Xảo, cô nói cái gì có thể đi kèm giải thích cho tôi hiểu được không?
Tô Xảo Nghi đã chết từ lâu rồi, không lẽ Triệu Quân hắn có quen biết Tô Xảo Nghi sao?
Tô Xảo Xảo nhìn ra bên ngoài cửa sổ ô tô, chậm rãi nói tiếp:
"Hắn là con rơi của nhà họ Tô, cùng cha khác mẹ với Tô Xảo Nghi, giết Tô Xảo Nghi nhằm chiếm gia sản, nhưng không may cho hắn..."
Tôi thầm nghĩ trong lòng, không may cho hắn, lại xuất hiện một Tô Xảo Xảo từ ba trăm năm trước, sống tiếp cuộc đời của Tô Xảo Nghi, thế là hắn lại trắng tay!
Khoan đã, nếu như vậy... Triệu Quân chắc chắn sẽ phải chết, chết thê thảm dưới tay Tô Xảo Xảo giống như những người nhà họ Tô khác! Tôi từng nghe cô ta thề phải giết sạch hết những người liên quan đến nhà họ Tô!
Thật điên rồ! Tôi phải làm gì đó để ngăn cô ta lại!
Tôi ôm tâm trạng lo lắng lái xe về nhà, lúc này đã là nửa đêm, hai chúng tôi mệt mỏi bấm thang máy đi lên tầng 10. Tôi thở hổn hển, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Xảo Xảo, cô ta đang nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ ngày hôm nay của cô ta rất mệt mỏi. Tôi rối rắm, trong lòng nghĩ cách làm sao để cô ta từ bỏ hận thù, an ổn sống tiếp.
Bỗng Tô Xảo Xảo mở mắt trừng trừng, nhìn chằm chằm vào tôi, đúng hơn là nhìn về phía sau lưng tôi. Tôi sợ hãi quay lại đằng sau nhìn, quái lạ, có cái gì đâu nhỉ?
"Này này, cô làm sao thế?"
Tôi chột dạ, thấy lạnh toát sống lưng, vội xích người qua đứng sát cạnh Tô Xảo Xảo, lo lắng quan sát biểu cảm của cô ta. Cô ta vẫn nhìn chằm chằm về hướng cũ, đôi mắt đỏ ngầu, miệng phát ra tiếng "hừ hừ hừ" như loài thú hoang dã.
Tôi sợ muốn tè ra quần, vứt hết liêm sỉ len lén nấp sau lưng Tô Xảo Xảo.
"Tíng ting", cửa thang máy mở ra, tôi sợ hết hồn chạy xồng xộc về nhà, còn Tô Xảo Xảo vẫn đứng đó, mãi một lúc lâu sau mới về đến nhà, mắt vẫn đỏ ngầu, trông mà sợ phát khiếp. Nằm cạnh cô ta ngủ mà tôi vẫn nghe tiếng "hừ hừ" phát ra, đôi lúc cô ta quay mặt sang tôi, mắt mở trừng trừng, con ngươi đỏ lừ nổi bần bật trong bóng đêm.
Tôi... tôi muốn tè ra quần quá....
"Đừng... đừng ăn thịt tôi... tôi là tướng công của cô cơ mà..."
Nghe đến hai chữ "tướng công", vẻ mặt hung dữ đáng sợ của Tô Xảo Xảo dịu lại, cô ta nhắm mắt lại ngủ an ổn, chỉ có điều miệng vẫn khẽ phát ra âm thanh "hừ hừ hừ" nhè nhẹ.
"Cộc cộc cộc..."
"Cộc cộc cộc..."
"Khỏi cần tìm, ở bên đó."
Tô Xảo Xảo đáp bằng giọng bất cần như mọi khi, tôi nhìn theo, thấy bên hướng cô ta chỉ, có một người ở đó. Cha mẹ ơi, mới nhìn qua tôi tưởng là xác chết sống lại, sợ vãi ra quần!
Tô Xảo Xảo kéo tôi nấp vào một góc, tôi ngoan ngoãn làm theo, dù sao tôi thấy người kia cũng có vẻ bí ẩn đáng sợ. Khoan đã, người này... sao mà quen quá!
"Lam Yên, con khốn này! Mày thà chết cũng không khai ra thằng già nào đang bao nuôi mày! Đứa con của tao, tao tự nuôi được! Không khiến mày phải đem đi đổ vỏ cho thằng khác!"
Tôi giật bắn người. Không phải vì sợ, mà là vì, tôi nhận ra giọng nói này! Triệu Quân! Ở cùng phòng bao lâu, có đánh chết tôi cũng không nhận nhầm người được!
Nếu vậy... Triệu Quân... thằng bạn của tôi... mới chính là hung thủ sao...
Triệu Quân còn lảm nhảm nói chuyện với xác chết rất lâu, Tô Xảo Xảo vội kéo tôi lén đi ra ngoài, trở về nhà. Vừa đi ra chỗ để xe, cảnh sát ập đến. Tôi ngớ người không hiểu gì.
"Tô Xảo Nghi, tại sao cô lại có mặt ở đây?"
"Tô Xảo Nghi, có phải cô có ý định gì với nạn nhân..."
Đáp lại đám cảnh sát đang la hét, Tô Xảo Xảo chỉ lạnh tanh nói:
"Mấy người nhỏ tiếng thôi, hắn chạy mất bây giờ!"
"..."
Đám cảnh sát nghi ngờ đi vào trong, kết quả bắt được Triệu Quân vẫn đang nói chuyện cùng xác chết ở đó, hình như hắn bị điên rồi, tôi nghe bọn họ kể lại hắn còn có ý định hiếp dâm thi thể Lam Yên nữa.....
Tôi và Tô Xảo Xảo sau đó vẫn bị đưa về đồn cảnh sát lấy lời khai, nhưng không hỏi ra được gì, vốn dĩ đám cảnh sát thấy Tô Xảo Xảo đáng ngờ nên đã theo dõi chúng tôi, nhờ đó mới bắt được Triệu Quân.....
Đám cảnh sát tốt bụng còn dặn tôi nhớ đưa Tô Xảo Xảo đến bệnh viện kiểm tra thần kinh. Tôi xấu hổ vâng dạ, rắc rối qua rồi, thật phiền muốn chết.
"Hắn là kẻ giết người."
Tô Xảo Xảo đột nhiên mở miệng nói chuyện.
"Ừ, tôi biết rồi. Xin lỗi đã nghi ngờ cô."
Tôi tưởng cô ta nói vụ án Lam Yên, vội dịu giọng xin lỗi cô ta.
"Hắn đã giết Tô Xảo Nghi, giết Đường Gia Kỳ, giết Lam Yên."
Tôi mắt chữ O mồm chữ A không hiểu gì.
Giết Lam Yên, đúng, nhưng còn giết Tô Xảo Nghi? Chuyện này là sao?
Còn có một cái tên lạ hoắc tôi chưa nghe bao giờ, Đường Gia Kỳ?
Tô Xảo Xảo, cô nói cái gì có thể đi kèm giải thích cho tôi hiểu được không?
Tô Xảo Nghi đã chết từ lâu rồi, không lẽ Triệu Quân hắn có quen biết Tô Xảo Nghi sao?
Tô Xảo Xảo nhìn ra bên ngoài cửa sổ ô tô, chậm rãi nói tiếp:
"Hắn là con rơi của nhà họ Tô, cùng cha khác mẹ với Tô Xảo Nghi, giết Tô Xảo Nghi nhằm chiếm gia sản, nhưng không may cho hắn..."
Tôi thầm nghĩ trong lòng, không may cho hắn, lại xuất hiện một Tô Xảo Xảo từ ba trăm năm trước, sống tiếp cuộc đời của Tô Xảo Nghi, thế là hắn lại trắng tay!
Khoan đã, nếu như vậy... Triệu Quân chắc chắn sẽ phải chết, chết thê thảm dưới tay Tô Xảo Xảo giống như những người nhà họ Tô khác! Tôi từng nghe cô ta thề phải giết sạch hết những người liên quan đến nhà họ Tô!
Thật điên rồ! Tôi phải làm gì đó để ngăn cô ta lại!
Tôi ôm tâm trạng lo lắng lái xe về nhà, lúc này đã là nửa đêm, hai chúng tôi mệt mỏi bấm thang máy đi lên tầng 10. Tôi thở hổn hển, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Xảo Xảo, cô ta đang nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ ngày hôm nay của cô ta rất mệt mỏi. Tôi rối rắm, trong lòng nghĩ cách làm sao để cô ta từ bỏ hận thù, an ổn sống tiếp.
Bỗng Tô Xảo Xảo mở mắt trừng trừng, nhìn chằm chằm vào tôi, đúng hơn là nhìn về phía sau lưng tôi. Tôi sợ hãi quay lại đằng sau nhìn, quái lạ, có cái gì đâu nhỉ?
"Này này, cô làm sao thế?"
Tôi chột dạ, thấy lạnh toát sống lưng, vội xích người qua đứng sát cạnh Tô Xảo Xảo, lo lắng quan sát biểu cảm của cô ta. Cô ta vẫn nhìn chằm chằm về hướng cũ, đôi mắt đỏ ngầu, miệng phát ra tiếng "hừ hừ hừ" như loài thú hoang dã.
Tôi sợ muốn tè ra quần, vứt hết liêm sỉ len lén nấp sau lưng Tô Xảo Xảo.
"Tíng ting", cửa thang máy mở ra, tôi sợ hết hồn chạy xồng xộc về nhà, còn Tô Xảo Xảo vẫn đứng đó, mãi một lúc lâu sau mới về đến nhà, mắt vẫn đỏ ngầu, trông mà sợ phát khiếp. Nằm cạnh cô ta ngủ mà tôi vẫn nghe tiếng "hừ hừ" phát ra, đôi lúc cô ta quay mặt sang tôi, mắt mở trừng trừng, con ngươi đỏ lừ nổi bần bật trong bóng đêm.
Tôi... tôi muốn tè ra quần quá....
"Đừng... đừng ăn thịt tôi... tôi là tướng công của cô cơ mà..."
Nghe đến hai chữ "tướng công", vẻ mặt hung dữ đáng sợ của Tô Xảo Xảo dịu lại, cô ta nhắm mắt lại ngủ an ổn, chỉ có điều miệng vẫn khẽ phát ra âm thanh "hừ hừ hừ" nhè nhẹ.
"Cộc cộc cộc..."
"Cộc cộc cộc..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.