Chương 24: Tìm hung thủ
Kiều Ngọc Liên
24/09/2023
Viên cảnh sát lộ rõ biểu cảm ngạc nhiên, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi tiếp:
"Khám nghiệm cho thấy trên người nạn nhân có nhiều vết thương do va đập, nội tạng bị dập nát nghiêm trọng."
"Thì sao?"
Tô Xảo Xảo vẫn tiếp tục thái độ bất cần hỏi ngược lại.
Viên cảnh sát nhìn chằm chằm cô ta, lông mày nhăn tít, chốt một câu cuối cùng:
"Phát hiện nạn nhân vào 6 giờ sáng hôm nay, trước đó 10 giờ tối hôm qua nạn nhân vẫn khỏe mạnh và đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi. Hai vị có thể nói rõ khoảng thời gian từ 10 giờ tối hôm qua đến 6 giờ sáng hôm nay đã làm gì?"
"Ngủ."
Tô Xảo Xảo lại đáp gọn lỏn bằng thái độ không thể bố đời hơn.
Viên cảnh sát tức tái mặt, đanh giọng nói:
"Cô Tô, xin cô hãy hợp tác."
"Một lũ phế vật! Các người không thể dùng não suy nghĩ một chút, phát hiện xác chết lúc 6 giờ sáng, cô ta lại ở một mình, ai mà rảnh rỗi 6 giờ sáng phát hiện cô ta chết để gọi điện báo án cho các người vậy?"
"Người báo án gọi bằng điện thoại công cộng, chúng tôi đang kiểm tra camera xung quanh đó."
"Còn bạn trai cô ta?"
"Không ai biết anh ta, chúng tôi đang cố hết sức điều tra! Cô Tô, xin cô hãy trả lời đúng trọng tâm!"
[...]
Cứ như vậy, viên cảnh sát hỏi một buổi trời vẫn không moi ra được thông tin gì từ miệng Tô Xảo Xảo. Tôi cũng chẳng khá khẩm hơn, ngoại trừ lúc gặp Lam Yên nửa đêm hôm qua, tôi chẳng biết gì hết. Tô Xảo Xảo và tên bạn trai của Lam Yên bị khoanh vùng là nghi phạm hàng đầu trong vụ án này. Thậm chí chính tôi cũng có chút nghi ngờ cô ta thật sự là hung thủ.
"Tiểu Hy, lại đây với chị dâu nào!"
Sau bữa cơm, cả nhà ngồi xem ti vi ăn hoa quả, Tô Xảo Xảo như mọi khi vẫy vẫy em gái tôi đến ngồi cạnh cô ta. Cô ta rất thích con bé.
"Không... không..."
Con bé từ chối bằng một thái độ sợ hãi ra mặt.
Tô Xảo Xảo trầm mặc không nói gì, tôi cảm thấy không khí xung quanh bỗng nhiên quỷ dị đáng sợ lạ thường.
"Tôi không phải hung thủ. Các người không tin tôi sao?"
Cô ta càng nói càng trầm giọng xuống, Tiểu Hy chỉ là một đứa trẻ con, đã sớm bị dọa sợ khóc thét.
Cha mẹ tôi ái ngại nhìn cô ta, dè dặt nói:
"Con dâu, con là một đứa ngoan ngoãn, chúng ta tin con. Nhưng cả khu này đang đồn ầm lên..."
Tô Xảo Xảo cười khẩy, đứng dậy đi về phòng. Tôi lo lắng đi theo, cô ta ngồi im lặng hàng tiếng đồng hồ làm tôi trông mà phát sợ. Rồi bất ngờ cô ta nhìn thẳng vào tôi, gằn giọng nói từng chữ:
"Hung thủ sắp xuất hiện rồi. Ta sẽ tóm hắn cho chàng xem. Ta không phải hung thủ."
[...]
Ở trường tôi có khu kí túc xá, trước khi cưới Tô Xảo Xảo tôi đã sống ở đây, bây giờ đã có nhà hẳn hoi rồi, tôi đến dọn dẹp, mang những đồ đạc cần thiết về. Phòng tôi có 5 thằng bạn khác, tôi lấy vợ dọn ra ngoài ở, thằng nào cũng ghen tỵ với tôi, làm tôi cũng có chút phổng mũi tự hào.
"Lão Hàn, có vợ đẹp rồi đừng quên anh em nhé!"
"Mày cho bọn tao ăn cẩu lương ngập mồm rồi!"
"6 thằng có mỗi thằng Quân có bạn gái, cứ tưởng nó lấy vợ đầu tiên, ai ngờ lại là mày!"
Tôi ngó qua nhìn Triệu Quân ngồi im lặng một góc, anh em lâu ngày không gặp nhau, tôi hồ hởi đi đến vỗ vai nó:
"Này đệ, sau tao sẽ đến lượt mày, lấy vợ cho chúng nó tức chết thì thôi!"
"Tao chia tay rồi."
Triệu Quân đáp lại tôi gọn lỏn một câu, đứng dậy đi ra ngoài, bỏ lại 5 thằng chúng tôi ngơ ngác nhìn theo.
[...]
Tô Xảo Xảo lại bị gọi đến đồn cảnh sát lấy lời khai tiếp. Thân là chồng của cô ta, lại ăn không ngồi rồi chẳng có việc gì làm, tôi đi cùng cô ta đến đồn cảnh sát. Trong lúc lấy lời khai, người không phận sự như tôi bị đuổi ra ngoài, tôi uể oải ngồi trên hàng ghế chờ bên ngoài hành lang gục xuống gà gật ngủ. Bỗng có một bóng dáng quen thuộc đi lướt qua trước mặt tôi. Tôi vội ngẩng mặt lên nhìn theo, không tin nổi vào mắt mình. Đó là Triệu Quân!
Tôi ôm một bụng nghi hoặc ngồi chờ đến khi cảnh sát lấy lời khai xong, Tô Xảo Xảo đi ra, hai chúng tôi trở về nhà. Cô ta không biết kiếm đâu ra tiền, lại mua được xe mới, báo hại tôi phải đi học lái ô tô, kiêm luôn chức tài xế đưa đón cô ta.
"Tướng công."
Cô ta là người của ba trăm năm trước, mở miệng ngậm miệng đều gọi tôi là "tướng công", tôi nghe mãi cũng thành quen.
"Không phải chàng muốn biết hung thủ là ai sao?"
Tôi ngạc nhiên im lặng nghe cô ta nói tiếp.
"Ta cho chàng xem hung thủ là ai. Mau đi đến một nơi."
"Nơi nào?"
"Nhà xác."
Đến nhà xác làm cái gì chứ? Không lẽ...
[...]
Đám nhân viên trực nhà xác làm ăn tắc trách, Tô Xảo Xảo nói qua loa vài câu muốn vào nhìn mặt người thân lần cuối, bọn họ cũng chẳng để ý cô ta đang là nghi phạm vụ án lớn, dí cho một ít tiền là xong, hai chúng tôi cứ thế ung dung đi vào.
"Khám nghiệm cho thấy trên người nạn nhân có nhiều vết thương do va đập, nội tạng bị dập nát nghiêm trọng."
"Thì sao?"
Tô Xảo Xảo vẫn tiếp tục thái độ bất cần hỏi ngược lại.
Viên cảnh sát nhìn chằm chằm cô ta, lông mày nhăn tít, chốt một câu cuối cùng:
"Phát hiện nạn nhân vào 6 giờ sáng hôm nay, trước đó 10 giờ tối hôm qua nạn nhân vẫn khỏe mạnh và đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi. Hai vị có thể nói rõ khoảng thời gian từ 10 giờ tối hôm qua đến 6 giờ sáng hôm nay đã làm gì?"
"Ngủ."
Tô Xảo Xảo lại đáp gọn lỏn bằng thái độ không thể bố đời hơn.
Viên cảnh sát tức tái mặt, đanh giọng nói:
"Cô Tô, xin cô hãy hợp tác."
"Một lũ phế vật! Các người không thể dùng não suy nghĩ một chút, phát hiện xác chết lúc 6 giờ sáng, cô ta lại ở một mình, ai mà rảnh rỗi 6 giờ sáng phát hiện cô ta chết để gọi điện báo án cho các người vậy?"
"Người báo án gọi bằng điện thoại công cộng, chúng tôi đang kiểm tra camera xung quanh đó."
"Còn bạn trai cô ta?"
"Không ai biết anh ta, chúng tôi đang cố hết sức điều tra! Cô Tô, xin cô hãy trả lời đúng trọng tâm!"
[...]
Cứ như vậy, viên cảnh sát hỏi một buổi trời vẫn không moi ra được thông tin gì từ miệng Tô Xảo Xảo. Tôi cũng chẳng khá khẩm hơn, ngoại trừ lúc gặp Lam Yên nửa đêm hôm qua, tôi chẳng biết gì hết. Tô Xảo Xảo và tên bạn trai của Lam Yên bị khoanh vùng là nghi phạm hàng đầu trong vụ án này. Thậm chí chính tôi cũng có chút nghi ngờ cô ta thật sự là hung thủ.
"Tiểu Hy, lại đây với chị dâu nào!"
Sau bữa cơm, cả nhà ngồi xem ti vi ăn hoa quả, Tô Xảo Xảo như mọi khi vẫy vẫy em gái tôi đến ngồi cạnh cô ta. Cô ta rất thích con bé.
"Không... không..."
Con bé từ chối bằng một thái độ sợ hãi ra mặt.
Tô Xảo Xảo trầm mặc không nói gì, tôi cảm thấy không khí xung quanh bỗng nhiên quỷ dị đáng sợ lạ thường.
"Tôi không phải hung thủ. Các người không tin tôi sao?"
Cô ta càng nói càng trầm giọng xuống, Tiểu Hy chỉ là một đứa trẻ con, đã sớm bị dọa sợ khóc thét.
Cha mẹ tôi ái ngại nhìn cô ta, dè dặt nói:
"Con dâu, con là một đứa ngoan ngoãn, chúng ta tin con. Nhưng cả khu này đang đồn ầm lên..."
Tô Xảo Xảo cười khẩy, đứng dậy đi về phòng. Tôi lo lắng đi theo, cô ta ngồi im lặng hàng tiếng đồng hồ làm tôi trông mà phát sợ. Rồi bất ngờ cô ta nhìn thẳng vào tôi, gằn giọng nói từng chữ:
"Hung thủ sắp xuất hiện rồi. Ta sẽ tóm hắn cho chàng xem. Ta không phải hung thủ."
[...]
Ở trường tôi có khu kí túc xá, trước khi cưới Tô Xảo Xảo tôi đã sống ở đây, bây giờ đã có nhà hẳn hoi rồi, tôi đến dọn dẹp, mang những đồ đạc cần thiết về. Phòng tôi có 5 thằng bạn khác, tôi lấy vợ dọn ra ngoài ở, thằng nào cũng ghen tỵ với tôi, làm tôi cũng có chút phổng mũi tự hào.
"Lão Hàn, có vợ đẹp rồi đừng quên anh em nhé!"
"Mày cho bọn tao ăn cẩu lương ngập mồm rồi!"
"6 thằng có mỗi thằng Quân có bạn gái, cứ tưởng nó lấy vợ đầu tiên, ai ngờ lại là mày!"
Tôi ngó qua nhìn Triệu Quân ngồi im lặng một góc, anh em lâu ngày không gặp nhau, tôi hồ hởi đi đến vỗ vai nó:
"Này đệ, sau tao sẽ đến lượt mày, lấy vợ cho chúng nó tức chết thì thôi!"
"Tao chia tay rồi."
Triệu Quân đáp lại tôi gọn lỏn một câu, đứng dậy đi ra ngoài, bỏ lại 5 thằng chúng tôi ngơ ngác nhìn theo.
[...]
Tô Xảo Xảo lại bị gọi đến đồn cảnh sát lấy lời khai tiếp. Thân là chồng của cô ta, lại ăn không ngồi rồi chẳng có việc gì làm, tôi đi cùng cô ta đến đồn cảnh sát. Trong lúc lấy lời khai, người không phận sự như tôi bị đuổi ra ngoài, tôi uể oải ngồi trên hàng ghế chờ bên ngoài hành lang gục xuống gà gật ngủ. Bỗng có một bóng dáng quen thuộc đi lướt qua trước mặt tôi. Tôi vội ngẩng mặt lên nhìn theo, không tin nổi vào mắt mình. Đó là Triệu Quân!
Tôi ôm một bụng nghi hoặc ngồi chờ đến khi cảnh sát lấy lời khai xong, Tô Xảo Xảo đi ra, hai chúng tôi trở về nhà. Cô ta không biết kiếm đâu ra tiền, lại mua được xe mới, báo hại tôi phải đi học lái ô tô, kiêm luôn chức tài xế đưa đón cô ta.
"Tướng công."
Cô ta là người của ba trăm năm trước, mở miệng ngậm miệng đều gọi tôi là "tướng công", tôi nghe mãi cũng thành quen.
"Không phải chàng muốn biết hung thủ là ai sao?"
Tôi ngạc nhiên im lặng nghe cô ta nói tiếp.
"Ta cho chàng xem hung thủ là ai. Mau đi đến một nơi."
"Nơi nào?"
"Nhà xác."
Đến nhà xác làm cái gì chứ? Không lẽ...
[...]
Đám nhân viên trực nhà xác làm ăn tắc trách, Tô Xảo Xảo nói qua loa vài câu muốn vào nhìn mặt người thân lần cuối, bọn họ cũng chẳng để ý cô ta đang là nghi phạm vụ án lớn, dí cho một ít tiền là xong, hai chúng tôi cứ thế ung dung đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.