Chương 49: .1: Bố Đạm Trần.
Tích Vân Khát Vũ
01/12/2021
Thai quỷ trong bụng ngay lúc tôi nhìn thấy người đàn ông kia liền thức tỉnh, tôi chỉ cảm thấy một cơn đau quặn kinh khủng, đau đến mức phải gập người ngồi xổm xuống.
Trong đầu còn chưa kịp hiểu chuyện gì, chỉ thấy người đàn ông kia nhìn tôi đầy kì quái, cất bước tiến lại gần.
Cửa khách sạn cũng không có khóa, người kia đi vài bước đã tới bên cạnh tôi, ngồi xổm xuống và duỗi tay nói:
"Cô gái, cô không sao chứ?"
Mắt thấy tay anh ta sắp chạm vào, bụng tôi càng đau dữ dội hơn, tấm bùa máu trước ngực nóng bừng bừng, mặt quỷ ở trên vai cũng điên cuồng giãy dụa, dường như muốn xé toạc da thịt chạy ra ngoài.
Tôi bị đau đớn đến mức không thể cử động, trong đầu lại xẹt qua ý nghĩ, vừa nãy chủ khách sạn gọi cho một người là "Bố đại sư", khả năng cao là người của gia tộc họ Bố nổi tiếng thêu vá, người đàn ông trước mặt này rất có thể chính là "Bố đại sư".
Gia tộc họ Bố chế tạo con rối có năng lực thông âm dương, chẳng qua chỉ mới vừa chạm mắt một chút, thai quỷ liền bị kích động như vậy, nếu để anh ta chạm vào người tôi, không chỉ Lạc Lạc không giấu được, ngay cả thai quỷ cũng sợ không giấu nổi nữa. Con rối kết duyên trong tay hai mẹ con Lục gia cũng xuất xứ từ tay Bố gia, tính ra như vậy cũng xem như là oan gia ngõ hẹp, không ngờ ngay bây giờ liền đụng mặt.
Mắt thấy tay anh ta càng ngày càng gần, tôi cắn răng khẽ rên một tiếng, ngã người sang một bên chống tay lấy sức muốn đứng dậy, người kia hơi nhếch khoé miệng, lại duỗi tay ra muốn đỡ tôi lên.
Cơ thể đang đau đớn, tôi cũng không thể phản ứng nhanh được, anh ta thì lại đưa cả hai tay trái phải hướng tới, tôi chỉ có thể sợ hãi cố gắng nhích về phía sau, mắt thấy sắp không thoát khỏi, đột nhiên hai tay bị nắm lấy, sau đó cả người đều được nhấc lên.
"Đã dặn em đừng ăn cay quá, vậy mà em vẫn ăn, bây giờ bị đau bụng rồi chứ gì?"
Giọng nói quen thuộc mang theo ý tứ cưng chiều cùng bất đắc dĩ truyền tới, một tay đem tôi ôm vào lòng, một tay vô cùng tự nhiên để xuống xoa xoa bụng tôi.
Nghe được giọng của Mặc Dật, trong lòng tôi liền cảm thấy an tâm hẳn, lại nghĩ tới bình thường y đều đeo mặt nạ dữ tợn, bây giờ xuất hiện như vậy, trong lòng liền có chút hoảng hốt.
Mặc Dật mơn trớn bụng nhỏ, cơn đau cũng dần tan đi, tôi dựa vào trong lồng ngực y, thử ngẩng đầu xem một chút, muốn biết y xuất hiện với chiếc mặt nạ như thế nào.
Bất ngờ chính là, theo ánh mắt tôi dần hướng lên trên, đập vào mắt là một chiếc cằm tinh tế, da thịt trắng như muốn phát sáng vậy, sau đó cả khuôn mặt tuấn mỹ dần lồ lộ ra, mặc dù làn da quả thật trắng đến kì lạ.
Tôi hơi nhíu mày, nhìn thấy y cả người mặc một bộ quần áo hưu nhàn* màu đen, đầu tóc cắt ngắn gọn gàng, tuy da dẻ trắng trông như bị bệnh, nhưng tinh thần thì lại rất sáng láng.
Có chút không rõ người này có phải Mặc Dật không, cơ thể tôi hơi cứng lại, mà cũng không hiểu tại sao tôi lại cứng người, dựa vào ngực một con người dù sao cũng an toàn hơn ngực của quỷ chứ? Nhưng tôi vừa nghĩ tới người này có thể không phải Mặc Dật, cõi lòng liền hoảng loạn, tay theo bản năng mò xuống túi quần, chỗ mà tôi luôn cất sẵn một bao tro hương.
"Đỡ hơn chưa?"
Người nọ thò đầu sát lại, hừ nhẹ:
"Đáng đời em."
Tất cả hoài nghi đều chỉ vì một tiếng hừ kia mà biến mất sạch sành sanh. Mặc Dật làm quỷ mà siêu cấp thích hừ, các thể loại hừ giọng từ hừ nhẹ, hừ lạnh tới thấp giọng hừ thường xuyên được nghe thấy, dường như nói nhiều thêm mấy chữ thì y dù là quỷ cũng sẽ chết ngay vậy, chỉ có khinh thường hừ mấy cái như vậy, mới tỏ được hết vẻ cao quý.
Thả lỏng cơ thể, tôi nương theo dựa vào ngực y thở hổn hển lấy sức, khoé mắt lại ngầm liếc nhìn về phía người mặc đường trang kia.
Từ lúc Mặc Dật đến, anh ta liền im lặng thờ ơ, không nói gì, cũng không rời đi, chỉ đứng đó nhìn, mặc kệ lễ tân khách sạn không ngừng thúc giục, anh ta cũng không để ý.
"Em đau bụng quá, đi bệnh viện đi."
Chỉ cần nghĩ tới anh ta biết chế rối vải, cả người tôi liền khó chịu, chưa kể tới anh ta còn đang dùng ánh mắt như vậy nhìn chăm chăm tôi với Mặc Dật.
Mặc Dật dù sao cũng là quỷ, mặc dù lúc nào cũng tự xưng "bổn quân", bà ngoại và Tề Sở cũng nói y rất lợi hại, nhưng ai mà biết phơi nắng lâu có bị gì không, tôi còn phải dựa vào y để bảo toàn mạng nhỏ đó.
Kết quả tôi vừa dứt lời, người kia liền bước nhanh tới, duỗi tay về phía Mặc Dật:
"Bản nhân là Bố Đạm Trần, dòng họ mấy đời hành nghề y, nếu được thì để tôi xem giúp cô gái này chút?"
-----*tym*-----
Cười xỉu, anh nam 9 hừ nhiều quá chi làm chị nữ 9 của em ấn tượng mạnh luôn ồi.
Editor: Hiing
Cập cập 20.9.2021
Trong đầu còn chưa kịp hiểu chuyện gì, chỉ thấy người đàn ông kia nhìn tôi đầy kì quái, cất bước tiến lại gần.
Cửa khách sạn cũng không có khóa, người kia đi vài bước đã tới bên cạnh tôi, ngồi xổm xuống và duỗi tay nói:
"Cô gái, cô không sao chứ?"
Mắt thấy tay anh ta sắp chạm vào, bụng tôi càng đau dữ dội hơn, tấm bùa máu trước ngực nóng bừng bừng, mặt quỷ ở trên vai cũng điên cuồng giãy dụa, dường như muốn xé toạc da thịt chạy ra ngoài.
Tôi bị đau đớn đến mức không thể cử động, trong đầu lại xẹt qua ý nghĩ, vừa nãy chủ khách sạn gọi cho một người là "Bố đại sư", khả năng cao là người của gia tộc họ Bố nổi tiếng thêu vá, người đàn ông trước mặt này rất có thể chính là "Bố đại sư".
Gia tộc họ Bố chế tạo con rối có năng lực thông âm dương, chẳng qua chỉ mới vừa chạm mắt một chút, thai quỷ liền bị kích động như vậy, nếu để anh ta chạm vào người tôi, không chỉ Lạc Lạc không giấu được, ngay cả thai quỷ cũng sợ không giấu nổi nữa. Con rối kết duyên trong tay hai mẹ con Lục gia cũng xuất xứ từ tay Bố gia, tính ra như vậy cũng xem như là oan gia ngõ hẹp, không ngờ ngay bây giờ liền đụng mặt.
Mắt thấy tay anh ta càng ngày càng gần, tôi cắn răng khẽ rên một tiếng, ngã người sang một bên chống tay lấy sức muốn đứng dậy, người kia hơi nhếch khoé miệng, lại duỗi tay ra muốn đỡ tôi lên.
Cơ thể đang đau đớn, tôi cũng không thể phản ứng nhanh được, anh ta thì lại đưa cả hai tay trái phải hướng tới, tôi chỉ có thể sợ hãi cố gắng nhích về phía sau, mắt thấy sắp không thoát khỏi, đột nhiên hai tay bị nắm lấy, sau đó cả người đều được nhấc lên.
"Đã dặn em đừng ăn cay quá, vậy mà em vẫn ăn, bây giờ bị đau bụng rồi chứ gì?"
Giọng nói quen thuộc mang theo ý tứ cưng chiều cùng bất đắc dĩ truyền tới, một tay đem tôi ôm vào lòng, một tay vô cùng tự nhiên để xuống xoa xoa bụng tôi.
Nghe được giọng của Mặc Dật, trong lòng tôi liền cảm thấy an tâm hẳn, lại nghĩ tới bình thường y đều đeo mặt nạ dữ tợn, bây giờ xuất hiện như vậy, trong lòng liền có chút hoảng hốt.
Mặc Dật mơn trớn bụng nhỏ, cơn đau cũng dần tan đi, tôi dựa vào trong lồng ngực y, thử ngẩng đầu xem một chút, muốn biết y xuất hiện với chiếc mặt nạ như thế nào.
Bất ngờ chính là, theo ánh mắt tôi dần hướng lên trên, đập vào mắt là một chiếc cằm tinh tế, da thịt trắng như muốn phát sáng vậy, sau đó cả khuôn mặt tuấn mỹ dần lồ lộ ra, mặc dù làn da quả thật trắng đến kì lạ.
Tôi hơi nhíu mày, nhìn thấy y cả người mặc một bộ quần áo hưu nhàn* màu đen, đầu tóc cắt ngắn gọn gàng, tuy da dẻ trắng trông như bị bệnh, nhưng tinh thần thì lại rất sáng láng.
Có chút không rõ người này có phải Mặc Dật không, cơ thể tôi hơi cứng lại, mà cũng không hiểu tại sao tôi lại cứng người, dựa vào ngực một con người dù sao cũng an toàn hơn ngực của quỷ chứ? Nhưng tôi vừa nghĩ tới người này có thể không phải Mặc Dật, cõi lòng liền hoảng loạn, tay theo bản năng mò xuống túi quần, chỗ mà tôi luôn cất sẵn một bao tro hương.
"Đỡ hơn chưa?"
Người nọ thò đầu sát lại, hừ nhẹ:
"Đáng đời em."
Tất cả hoài nghi đều chỉ vì một tiếng hừ kia mà biến mất sạch sành sanh. Mặc Dật làm quỷ mà siêu cấp thích hừ, các thể loại hừ giọng từ hừ nhẹ, hừ lạnh tới thấp giọng hừ thường xuyên được nghe thấy, dường như nói nhiều thêm mấy chữ thì y dù là quỷ cũng sẽ chết ngay vậy, chỉ có khinh thường hừ mấy cái như vậy, mới tỏ được hết vẻ cao quý.
Thả lỏng cơ thể, tôi nương theo dựa vào ngực y thở hổn hển lấy sức, khoé mắt lại ngầm liếc nhìn về phía người mặc đường trang kia.
Từ lúc Mặc Dật đến, anh ta liền im lặng thờ ơ, không nói gì, cũng không rời đi, chỉ đứng đó nhìn, mặc kệ lễ tân khách sạn không ngừng thúc giục, anh ta cũng không để ý.
"Em đau bụng quá, đi bệnh viện đi."
Chỉ cần nghĩ tới anh ta biết chế rối vải, cả người tôi liền khó chịu, chưa kể tới anh ta còn đang dùng ánh mắt như vậy nhìn chăm chăm tôi với Mặc Dật.
Mặc Dật dù sao cũng là quỷ, mặc dù lúc nào cũng tự xưng "bổn quân", bà ngoại và Tề Sở cũng nói y rất lợi hại, nhưng ai mà biết phơi nắng lâu có bị gì không, tôi còn phải dựa vào y để bảo toàn mạng nhỏ đó.
Kết quả tôi vừa dứt lời, người kia liền bước nhanh tới, duỗi tay về phía Mặc Dật:
"Bản nhân là Bố Đạm Trần, dòng họ mấy đời hành nghề y, nếu được thì để tôi xem giúp cô gái này chút?"
-----*tym*-----
Cười xỉu, anh nam 9 hừ nhiều quá chi làm chị nữ 9 của em ấn tượng mạnh luôn ồi.
Editor: Hiing
Cập cập 20.9.2021
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.