Chương 50: .2: Bố Đạm Trần.
Tích Vân Khát Vũ
01/12/2021
Lời chưa dứt thì tay kia đã phóng ra một đoạn chỉ quấn lấy cổ tay tôi, chỉ kia vừa loé tới, một bên tay của tôi lập tức liền sờ túi tro hương, đang chuẩn bị lấy ra ném anh ta thì bị Mặc Dật ngăn lại, y cười nhẹ: "Em ấy chỉ là dạ dày không tốt, lại rất tham ăn, hay ăn đồ cay nhiều. Tuy nhiên trung y bây giờ khá hiếm, lại còn là nhiều đời hành nghề, nếu có thể xem thử thì càng tốt."
Nói xong còn nắm cổ tay phải của tôi đưa ra cho người ta, tim tôi đập thình thịch trừng mắt nhìn y, y lại chỉ cười nhìn tôi một cách cưng chiều: "Lần sau lại lén tham ăn để đau bụng như thế này, anh liền tìm một vị trung y tới châm vài cái, để xem em có biết sợ không."
Ngũ quan của y cực kì hoàn hảo, lại cười một cái, sóng mắt dạt dào, làn da trắng ngỡ như còn sáng hơn vệt nắng phản lại trên cửa kính, làm tôi nhìn đến ngơ ngẩn.
Bố Đạm Trần bắt mạch cho tôi, khẽ cau mày, lại đổi qua tay trái xem thử, trong mắt chứa đầy nghi ngờ, nhưng vẫn hướng tôi nói: "Thân thể khoẻ mạnh, dạ dày cũng không có vấn đề gì lớn. Nếu còn đau thì uống miếng nước ấm, sau đó xoa bóp một chút là được. Trong người hơi thiếu máu, nên ăn nhiều thức ăn bổ máu một chút, sau này đừng ăn quá cay, thường xuyên ra ngoài phơi nắng, đuổi bớt âm khí."
Nói xong, anh ta nhìn chằm chằm vào Mặc Dật, sau đó cười khẽ rút từ trong túi ra một cái hộp nhỏ có hoa văn tơ vàng, bên trong là những tấm vải lụa thêu thông tin danh thiếp bằng chỉ vàng, đưa cho Mặc Dật và tôi mỗi người một cái rồi nói: "Nhà tôi tuy nhiều đời hành y, nhưng tôi lại kinh doanh về các loại trang phục cổ điển, cũng có nhận chế tạo một số thứ khác, nếu hai người quan tâm thì có thể đến tìm tôi."
Dứt lời anh ta lại ngửa tay về phía chúng tôi, ý bảo trao đổi danh thiếp. Mặc Dật ha ha cười, ôm tôi vừa nói vừa rời đi: "Em ấy còn đau bụng, chúng tôi đi về phòng nghỉ ngơi trước đây."
Bố Đạm Trầm tay giơ ra có chút cứng đờ, vẫn bình tĩnh thu tay lại, đứng thẳng lưng nhìn theo chúng tôi.
Lúc vào tới thanh máy, tôi thấy anh ta móc điện thoại ra đặt lên tai, còn mỉm cười vẫy vẫy tay với chúng tôi.
Tấm danh thiếp kia được làm từ vải lụa thượng hạng, chỉ vàng thêu cực kì tinh tế, ngay cả số điện thoại nhỏ xíu cũng thêu vô cùng rõ ràng, xem ra người nhà này không những chế tạo búp bê rối vải tốt, mà kỹ thuật thêu thùa cũng thượng thừa.
"Đốt." Mặc Dật cầm lấy tấm danh thiếp, nắm trong tay nghiền một cái liền cháy thành tro đen.
Tôi ôm bụng nhỏ nhìn y: "Tại sao tôi vừa gặp anh ta thì bụng lại đau?"
"Bố gia chế búp bê, không những lấy thông tin khách hàng, mà còn thu thông tin người bị sử dụng, mỗi người như vậy, Bố gia sẽ dùng chút thủ đoạn đặt thứ gì đó, để dễ dàng khống chế." Mặc Dật duỗi tay mơn trớn bụng nhỏ của tôi, thai quỷ mới hồi phục lại như thức tỉnh, cọ cọ tay y một chút, liền im lặng lại.
Không nghĩ tới còn có chuyện này, tôi tức tối nghiến răng: "Vậy là từ giờ tôi phải tránh né anh ta sao?"
"Không cần." Mặc Dật rót một ly nước ấm cho tôi, trầm giọng nói: "Có anh ở đây, cho dù tổ tiên Bố gia có đội mồ sống dậy cũng không làm gì được em, nếu như không phải sợ chuyện thai quỷ lộ ra, dẫn tới nhiều kẻ khác, anh cho tên đó phát hiện cũng chẳng hề hấn gì."
"Nhưng mẹ con Lục gia không phải cũng biết tôi mang thai quỷ sao? Bọn họ không nói cho Bố gia à?" Tôi chầm chậm uống nước ấm, cảm thấy xung quanh nguy hiểm trùng trùng, cái thai này đòi mạng còn chưa tính, lại còn bị người khác nhớ thương, tình huống gì vậy trời?
"Bọn họ sẽ không làm vậy, muốn bắt em về chẳng qua là muốn độc chiếm huyết mạch của bổn quân thôi." Mặc Dật nhìn tôi uống nước xong, sau đó nằm lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tôi ngỡ ngàng một chút, ý Mặc Dật là, vẫn để giao diện như vầy ở với tôi hả?
Hai mắt tôi đảo đảo trên mặt y, quả thật là dung mạo trời đất oán thán mà, hèn gì đi làm quỷ.
Rõ ràng sở hữu một làn da còn trắng hơn con gái, vậy mà ngũ quan lại không hề nữ tính, mày kiếm mắt sáng, đã vậy lông mi còn thiệt dài, nhìn tức muốn chết.
"Nhìn đủ chưa?" Tôi còn đang ngắm nghía mấy sợi lông mi dài ơi là dài của y, hai mắt y đột ngột mở: "Bây giờ thoả lòng rồi?"
Đôi mắt kia rõ ràng tôi đã từng thấy rất nhiều lần qua lớp mặt nạ, đã biết tròng mắt sâu thăm thẳm, vậy mà bây giờ vừa thấy, liền ngỡ như linh hồn cũng đột ngột bị hút vào đôi con ngươi hun hút kia, tim đập liên hồi, tôi vội lùi về sau, Mặc Dật liền nhanh tay hơn ôm lấy tôi ngã xuống giường, xoay người đè lên: "Bổn quân hi sinh lớn như vậy để cứu em, em không trả ơn chút nào sao?"
"Anh là cứu huyết mạch của mình mới đúng!" Tôi theo bản năng cãi lại.
Lời vừa dứt, Mặc Dật đã cúi người xuống.
Môi lưỡi giao hoà, tay của Mặc Dật thuần thục sờ soạng trên người tôi, trong đầu nổ "oành" một tiếng, tôi không suy nghĩ được gì nữa.
Tôi cùng với Mặc Dật thân mật không biết bao nhiêu lần, đến nỗi biết rõ từng chỗ trên người đối phương, nhưng hôn môi như thế này, không hề có chút ngăn cách nào, vẫn là lần đầu tiên.
Chờ tôi lấy lại được hơi thở, đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ kia vẫn có chút ngỡ ngàng, vì đã quá quen với mặt quỷ xấu xí kia rồi, bây giờ thấy dung mạo anh tuấn lại trắng nõn như vậy, trong lòng hơi cảm giác như đang ngoại tình vậy.
"Hửm?" Mặc Dật cúi người cắn cắn khoé môi tôi, vòng tay ôm lấy eo tôi nói: "Hài lòng không?"
Tôi có chút ngượng quay mặt đi, cảm giác eo bị nắm chặt, cơ thể trống rỗng liền lập tức được lấp đầy, đột ngột đến nỗi tôi phải bật ra một tiếng rên rỉ.
Tháo mặt nạ ra rồi dường như Mặc Dật càng thích hôn tôi, theo từng động tác xuất nhập, sẽ nhẹ nhàng hôn một cái, làm cho tôi cảm thấy bản thân như được cưng chiều, có chút không chân thật, lại có chút thoả mãn.
Không biết qua bao lâu, tôi đã ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại, phát hiện bản thân đang gối đầu trên tay Mặc Dật, cả người nép vào lồng ngực anh, một chân còn bất lịch sự gác lên eo anh ấy.
Tư thế này làm tôi ngượng chín mặt, cuống quít ngồi dậy, Mặc Dật lại thò tay ôm ghì lấy tôi, giọng mũi nghèn nghẹn nói: "Nằm thêm chút nữa."
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đăng tại dembuon
Đầu óc tôi như bị đổ keo dính lại, cả người đều luống cuống không biết làm gì, đúng lúc này lại có người gõ cửa: "Vân Thanh có ở trong không? Tôi là cảnh sát Trần, mời cô vui lòng mở cửa."
---*tym*----
Editor: Hiing
Cập nhật 20.9.2021 tại Việt Nam Overnight Truyện
Nói xong còn nắm cổ tay phải của tôi đưa ra cho người ta, tim tôi đập thình thịch trừng mắt nhìn y, y lại chỉ cười nhìn tôi một cách cưng chiều: "Lần sau lại lén tham ăn để đau bụng như thế này, anh liền tìm một vị trung y tới châm vài cái, để xem em có biết sợ không."
Ngũ quan của y cực kì hoàn hảo, lại cười một cái, sóng mắt dạt dào, làn da trắng ngỡ như còn sáng hơn vệt nắng phản lại trên cửa kính, làm tôi nhìn đến ngơ ngẩn.
Bố Đạm Trần bắt mạch cho tôi, khẽ cau mày, lại đổi qua tay trái xem thử, trong mắt chứa đầy nghi ngờ, nhưng vẫn hướng tôi nói: "Thân thể khoẻ mạnh, dạ dày cũng không có vấn đề gì lớn. Nếu còn đau thì uống miếng nước ấm, sau đó xoa bóp một chút là được. Trong người hơi thiếu máu, nên ăn nhiều thức ăn bổ máu một chút, sau này đừng ăn quá cay, thường xuyên ra ngoài phơi nắng, đuổi bớt âm khí."
Nói xong, anh ta nhìn chằm chằm vào Mặc Dật, sau đó cười khẽ rút từ trong túi ra một cái hộp nhỏ có hoa văn tơ vàng, bên trong là những tấm vải lụa thêu thông tin danh thiếp bằng chỉ vàng, đưa cho Mặc Dật và tôi mỗi người một cái rồi nói: "Nhà tôi tuy nhiều đời hành y, nhưng tôi lại kinh doanh về các loại trang phục cổ điển, cũng có nhận chế tạo một số thứ khác, nếu hai người quan tâm thì có thể đến tìm tôi."
Dứt lời anh ta lại ngửa tay về phía chúng tôi, ý bảo trao đổi danh thiếp. Mặc Dật ha ha cười, ôm tôi vừa nói vừa rời đi: "Em ấy còn đau bụng, chúng tôi đi về phòng nghỉ ngơi trước đây."
Bố Đạm Trầm tay giơ ra có chút cứng đờ, vẫn bình tĩnh thu tay lại, đứng thẳng lưng nhìn theo chúng tôi.
Lúc vào tới thanh máy, tôi thấy anh ta móc điện thoại ra đặt lên tai, còn mỉm cười vẫy vẫy tay với chúng tôi.
Tấm danh thiếp kia được làm từ vải lụa thượng hạng, chỉ vàng thêu cực kì tinh tế, ngay cả số điện thoại nhỏ xíu cũng thêu vô cùng rõ ràng, xem ra người nhà này không những chế tạo búp bê rối vải tốt, mà kỹ thuật thêu thùa cũng thượng thừa.
"Đốt." Mặc Dật cầm lấy tấm danh thiếp, nắm trong tay nghiền một cái liền cháy thành tro đen.
Tôi ôm bụng nhỏ nhìn y: "Tại sao tôi vừa gặp anh ta thì bụng lại đau?"
"Bố gia chế búp bê, không những lấy thông tin khách hàng, mà còn thu thông tin người bị sử dụng, mỗi người như vậy, Bố gia sẽ dùng chút thủ đoạn đặt thứ gì đó, để dễ dàng khống chế." Mặc Dật duỗi tay mơn trớn bụng nhỏ của tôi, thai quỷ mới hồi phục lại như thức tỉnh, cọ cọ tay y một chút, liền im lặng lại.
Không nghĩ tới còn có chuyện này, tôi tức tối nghiến răng: "Vậy là từ giờ tôi phải tránh né anh ta sao?"
"Không cần." Mặc Dật rót một ly nước ấm cho tôi, trầm giọng nói: "Có anh ở đây, cho dù tổ tiên Bố gia có đội mồ sống dậy cũng không làm gì được em, nếu như không phải sợ chuyện thai quỷ lộ ra, dẫn tới nhiều kẻ khác, anh cho tên đó phát hiện cũng chẳng hề hấn gì."
"Nhưng mẹ con Lục gia không phải cũng biết tôi mang thai quỷ sao? Bọn họ không nói cho Bố gia à?" Tôi chầm chậm uống nước ấm, cảm thấy xung quanh nguy hiểm trùng trùng, cái thai này đòi mạng còn chưa tính, lại còn bị người khác nhớ thương, tình huống gì vậy trời?
"Bọn họ sẽ không làm vậy, muốn bắt em về chẳng qua là muốn độc chiếm huyết mạch của bổn quân thôi." Mặc Dật nhìn tôi uống nước xong, sau đó nằm lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tôi ngỡ ngàng một chút, ý Mặc Dật là, vẫn để giao diện như vầy ở với tôi hả?
Hai mắt tôi đảo đảo trên mặt y, quả thật là dung mạo trời đất oán thán mà, hèn gì đi làm quỷ.
Rõ ràng sở hữu một làn da còn trắng hơn con gái, vậy mà ngũ quan lại không hề nữ tính, mày kiếm mắt sáng, đã vậy lông mi còn thiệt dài, nhìn tức muốn chết.
"Nhìn đủ chưa?" Tôi còn đang ngắm nghía mấy sợi lông mi dài ơi là dài của y, hai mắt y đột ngột mở: "Bây giờ thoả lòng rồi?"
Đôi mắt kia rõ ràng tôi đã từng thấy rất nhiều lần qua lớp mặt nạ, đã biết tròng mắt sâu thăm thẳm, vậy mà bây giờ vừa thấy, liền ngỡ như linh hồn cũng đột ngột bị hút vào đôi con ngươi hun hút kia, tim đập liên hồi, tôi vội lùi về sau, Mặc Dật liền nhanh tay hơn ôm lấy tôi ngã xuống giường, xoay người đè lên: "Bổn quân hi sinh lớn như vậy để cứu em, em không trả ơn chút nào sao?"
"Anh là cứu huyết mạch của mình mới đúng!" Tôi theo bản năng cãi lại.
Lời vừa dứt, Mặc Dật đã cúi người xuống.
Môi lưỡi giao hoà, tay của Mặc Dật thuần thục sờ soạng trên người tôi, trong đầu nổ "oành" một tiếng, tôi không suy nghĩ được gì nữa.
Tôi cùng với Mặc Dật thân mật không biết bao nhiêu lần, đến nỗi biết rõ từng chỗ trên người đối phương, nhưng hôn môi như thế này, không hề có chút ngăn cách nào, vẫn là lần đầu tiên.
Chờ tôi lấy lại được hơi thở, đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ kia vẫn có chút ngỡ ngàng, vì đã quá quen với mặt quỷ xấu xí kia rồi, bây giờ thấy dung mạo anh tuấn lại trắng nõn như vậy, trong lòng hơi cảm giác như đang ngoại tình vậy.
"Hửm?" Mặc Dật cúi người cắn cắn khoé môi tôi, vòng tay ôm lấy eo tôi nói: "Hài lòng không?"
Tôi có chút ngượng quay mặt đi, cảm giác eo bị nắm chặt, cơ thể trống rỗng liền lập tức được lấp đầy, đột ngột đến nỗi tôi phải bật ra một tiếng rên rỉ.
Tháo mặt nạ ra rồi dường như Mặc Dật càng thích hôn tôi, theo từng động tác xuất nhập, sẽ nhẹ nhàng hôn một cái, làm cho tôi cảm thấy bản thân như được cưng chiều, có chút không chân thật, lại có chút thoả mãn.
Không biết qua bao lâu, tôi đã ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại, phát hiện bản thân đang gối đầu trên tay Mặc Dật, cả người nép vào lồng ngực anh, một chân còn bất lịch sự gác lên eo anh ấy.
Tư thế này làm tôi ngượng chín mặt, cuống quít ngồi dậy, Mặc Dật lại thò tay ôm ghì lấy tôi, giọng mũi nghèn nghẹn nói: "Nằm thêm chút nữa."
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đăng tại dembuon
Đầu óc tôi như bị đổ keo dính lại, cả người đều luống cuống không biết làm gì, đúng lúc này lại có người gõ cửa: "Vân Thanh có ở trong không? Tôi là cảnh sát Trần, mời cô vui lòng mở cửa."
---*tym*----
Editor: Hiing
Cập nhật 20.9.2021 tại Việt Nam Overnight Truyện
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.