Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 155: .1: Giới Tuyến Giữa Sống Và Chết.

Tích Vân Khát Vũ

06/03/2022

Cậu nhóc cảm thấy kỳ quái nhìn tay của chính mình, không ngầm hiểu đây là có ý gì, sau đó nhìn tôi trịnh trọng gật đầu nói: "Tìm ạ, tìm được mẹ con, cho dù mẹ con không muốn dẫn con đi, con vẫn muốn hỏi mẹ vì sao lại không cần con."

Tôi thu tay lại, nhìn khói hương nghi ngút trong nhà.

Vì để làm mất đi mùi máu tươi nên tôi còn cố ý đốt hương dài.

Hương vô chủ, tế dã hồn, lúc này là chính ngọ (giữa trưa), bên ngoài dương khí rất thịnh, giấu không được thân. Những quỷ hồn bình thường sẽ không dán vào sân nhà của chúng tôi, cho nên cậu nhóc này cũng được coi như là dị loại.

"Đi lấy cho bạn một chén nước." Tôi nhìn Lạc Lạc, ở trong lòng đột nhiên sinh ra chút không đành lòng.

Lạc Lạc còn có chút ngây thơ nên cầm lấy cái cốc định đi hướng đến máy lọc nước nhưng tôi vội nói: "Là thứ mà Mặc Dật cho con uống đó."

"Dạ!" Lạc Lạc dạ một tiếng, trong mắt có sự khó hiểu cùng mơ hồ.

Lạc Lạc sinh ra mệnh cực phú quý, năm phúc tề tụ, áp không được mới chết yểu, nhưng mạng tốt chết rồi cũng tốt, Mặc Dật cố ý để lại nước suối lạnh cho con bé để dưỡng hồn, nước kia dưỡng hồn rất tốt, mà âm hồn của cậu nhóc này xuất hiện vào chính ngọ cho nên có chút hư vô (trong suốt) rồi.

Đối với việc sống chết, ở trong thế giới trẻ con mà nói vẫn luôn phân không rõ, trong mắt của bọn chúng có lẽ vốn không có ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Ở trong thôn loại trẻ con như này cũng không thiếu, khi tôi còn nhỏ có học chung với khá nhiều bạn như thế này, cha mẹ họ kết hôn khi mới mười mấy tuổi, chờ sau khi sinh con xong, hai vợ chồng liền cãi nhau túi bụi, rồi người mẹ trực tiếp bỏ đi.



Người làm cha cũng còn trẻ chưa biết lo lắng, cứ vậy giao đứa trẻ cho cha mẹ mình nuôi dưỡng, còn bản thân ra ngoài làm công mà kiếm sống.

Đến khi quay lại thì người làm cha đó lại dẫn đứa con mười mấy tuổi mới tốt nghiệp trung học cơ sở ấy đi ra ngoài làm công...

Cậu nhóc kia tên là Trần Phi Phàm, đại khái thì lúc đặt tên, cha và mẹ còn ôm rất nhiều kỳ vọng, năm nay nó mới tám tuổi, đang sống ở trên đỉnh núi ở bên cạnh thôn, cha của nó chạy xe ôm, ngày thường nó phải tự chăm sóc cho bản thân.

Khi nó uống nước do Lạc Lạc cho thì cả người cùng tinh thần đều rất tốt, uống xong một cốc, còn chép chép miệng, ánh mắt chứa đầy sự hâm mộ nhìn Lạc Lạc trong bộ váy công chúa, nói: "Nước của cậu thật ngọt."

"Đương nhiên rồi." Lạc Lạc ôm hai con hồ ly con, trong ánh mắt đều là đắc ý.

Tôi lấy lại chiếc cốc và nói với Trần Phi Phàm: "Con đến đây bằng cách nào?"

m hồn có thể lang thang ở bên ngoài vào ban ngày thì đều giống nhau là chỉ trong mấy ngày đầu thất, nơi đi đến đều là những nơi có ký ức khắc sâu ở trong đời, hoặc là nơi mà tiềm thức của bản thân muốn đến.

Cho nên thời điểm người bình thường mới chết thì một ít bạn bè hay người thân ở nơi nào đó sẽ nháy mắt nhìn thấy bóng hình của họ nhưng chờ đến khi nhìn lên lại không thấy, cái này gọi là tẩu hồn.

Nhưng Trần Phi Phàm này lại tìm được tôi còn lấy đồ vật ra muốn tìm mẹ của nó, cái này thì có chút kỳ lạ.

Trần Phi Phàm cứ một mực chắc chắn rằng tôi xem hương là có thể giúp nó tìm được mẹ, cũng không chịu nói cho tôi biết nó đến đây bằng cách nào.

Thế nên tôi chỉ đành hỏi, họ tên cùng ngày sinh bát tự của mẹ con là gì? Còn có, mẹ con là người đến từ nơi nào?



Cậu nhóc thậm chí không biết ngày sinh bát tự là gì, chỉ biết mẹ của mình tên là Hà Muội Tử, họ gì cũng không biết.

Tôi dứt khoát bảo Lạc Lạc dẫn cậu nhóc đi chơi đi, tôi nhìn một đấu gạo trong chiếc túi nilon lấm lem bùn đất kia, còn có hai quả trứng gà nữa, trong lòng có hơi chua xót đi.

Tôi lấy điện thoại ra gọi cho chị Dương nhờ chị Dương tra giúp tôi một chút tư liệu của Trần Phi Phàm, tôi phải đến nhà thằng bé xem sao.

Kết quả chị Dương không tra ra được, tư liệu hộ khẩu đều không có, cho nên chỉ có thể xem đây là một người không nhập hộ khẩu.

Nhìn Trần Phi Phàm đang chơi cùng hai con hồ ly con với Lạc Lạc, tôi dặn Lạc Lạc chơi cùng nó cũng nhân tiện trông coi nhà cửa, còn tôi thì đội nắng gắt đi sang nhà trưởng thôn.

Mấy ngày nay trong gia đình của trưởng thôn cũng không có tốt đẹp gì, vợ của ông vì chuyện bên nhà mẹ đẻ mà bệnh nặng, tôi cố ý đi vòng sang quầy bán quà vặt trong thôn mua ít quà rồi bỏ vào đó một trăm nghìn tệ rồi mới đi.

Nghe nói có tôi đến nên vợ của trưởng thôn như bị kim châm, dù không thở nổi vẫn chĩa vào tôi mắng to, lời khó nghe nào cũng nói ra được, mà ý chính là nói mẹ tôi bán hoa, tất cả tổ tiên nữ nhà tôi đều phát sinh quan hệ với động vật.

Con trai của trưởng thôn từ bên ngoài trở về, cuống quýt dỗ dành, trưởng thôn vẻ mặt áy náy mà lại có chút lạnh nhạt nhìn tôi.

Editor: Alissa

Cập nhật 18/2/22

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Hôn Khó Chia Lìa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook