Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 156: .2: Giới Tuyến Giữa Sống Và Chết.

Tích Vân Khát Vũ

06/03/2022

Tôi đem đồ đặt trên đầu giường cũng không nói gì, rồi kéo trưởng thôn ra ngoài nhà, hỏi thăm từ ông ta về Trần Phi Phàm và Hà Muội Tử.

Đừng coi thường trưởng thôn, ở độ tuổi này của ông ta cũng coi như là nhân tinh(*) ở phụ cận có chuyện gì đó giật gân dù hàng năm ông ấy ở nhà không thì vẫn truyền vào hai tai ông ta đó. Hơn nữa do thị trấn không lớn, nên kết hôn gì cũng đều quanh đi quẩn lại chung quanh đây, không nhiều thì ít cũng biết chút chuyện.

(*)Người đàn ông có nhiều kinh nghiệm sống.

Thôn trưởng khẳng định chưa nghe qua tên đứa nhỏ Trần Phi Phàm này, nên tôi lại nhắc đến Hà Muội Tử cùng người hay chạy xe ôm, có con mà chưa nhập hộ khẩu, thôn trưởng đại khái đã đoán ra được mấy nhà như vậy, nhưng nếu là họ Trần thì chỉ có một nhà ở trên Trà Sơn.

"Chuyện của nhà đó con đừng động vào, chuyện về con trai nhà gã có chút đau đầu." Trưởng thôn hút thuốc, nghe vợ mình ở trong nhà vừa ho vừa mắng, rồi ông nhìn sang tôi nói: "Chuyện của một đứa nhỏ mà con để ý đến làm gì."

Tôi tức thời cười khổ, đây là trách tôi cùng Mặc Dật vào lúc đó chỉ đứng nhìn mấy người họ Vệ bị rắn cắn chết ư?

Cho là lúc đó không trách tôi nhưng đến bây giờ mà nói, khi nhìn thấy vợ mình vì người nhà của bà mà bị bệnh, còn ông ấy cũng không còn bà con giàu có nữa, nên có tội hay không có gì thì ông ấy cũng sẽ trách tôi thấy chết không cứu mà thôi.

Tôi gật đầu nói cảm ơn trưởng thôn, ông ấy giả vờ bảo tôi ở lại dùng cơm đã nhưng tôi từ chối mấy câu rồi liền đi về luôn.

Vào những ngày nắng nóng thế này mà đi ngang qua bờ đê sông thì hơi nước sẽ bốc lên khiến người ta không chịu nổi.

Tôi nhìn hang cổ bị bịt kín kia, cảm thấy có hơi hoảng sợ, rồi lại nghe thấy tiếng nước chảy nên tôi quay đầu lại thì liền thấy Lục Tư Tề không biết là từ khi nào đã ngồi ở dưới sông rồi.

Anh ta ngồi khoanh chân, nước sông ngập tới ngực, áo sơ mi trắng vì thế mà dính sát vào ngực anh ta, qua lớp áo ướt sũng có thể thấy cơ ngực nguyên vẹn của anh ta, không hề có chút vết sẹo nào, giống như người bình thường.

"Nếu manh mối bị chặt đứt, thì đừng để ý tới nữa." Lục Tư Tề hất hất nước lên rửa mặt rồi lại trầm giọng nói: "Mấy người tra ra được Hà Thúy Miêu, thì người phía sau lưng đó liền đưa bà ta vào tay các người và khiến chính tay Tề Sở giết chết bà ta, đó chính là muốn các người hết hy vọng, nếu các người lại tra tiếp, tra ra ai người đó chết."

Anh ta ngước mắt lên nhìn tôi, ánh mặt trời phản chiếu vào đôi mắt đó, nhưng anh ta hoàn toàn không sợ: "Vân Thanh, em an tâm chờ đến Tết Trung Nguyên rồi đi đón bà ngoại về, sau đó hãy tìm một nơi nào đó mà sống ẩn cư đi, em rõ chưa?"

"Chẳng lẽ bọn họ làm tất cả những việc này đều là vì giữ mạng sống cho anh ư?" Tôi ngồi xổm xuống, nhìn Lục Tư Tề: "Những người phía sau đó đang chỉnh đốn các người đúng không?"

"Không phải chỉnh đốn chúng tôi." Lục Tư Tề hắt một chút nước lên người tôi, cười khẽ mà nói: "Gần đây có lẽ Mặc Dật cũng rất bận, bản thân em cần cẩn thận một chút, tốt nhất là không nên ra khỏi cửa vào buổi tối, không có ai bên cạnh, lỡ gặp phải chuyện, em sẽ không giải quyết được bất kỳ điều gì đâu."



Nước sông giữa trưa mùa hè mà lại lạnh, tôi bị Lục Tư Tề hắt lên trên mặt làm giật mình một cái, đến khi tôi nhìn lại thấy dòng sông vẫn đang chảy xuôi nhưng không còn thấy bóng dáng của Lục Tư Tề đâu nữa.

Khi tôi về đến nhà liền uống mấy cốc nước lớn, lúc này mới hạ nhiệt.

Lạc Lạc đã quen thân hơn với Trần Phi Phàm, đoán chừng là do chơi mệt rồi nên hai đứa nó nằm sấp trên giường lạnh, vừa ăn vặt vừa nói chuyện, mà Trần Phi Phàm ăn bất kỳ đồ ăn nào thì vẻ mặt cũng tỏ ra ngạc nhiên.

Tôi tra từ bản đồ vệ tinh, đại khái đã biết nhà của Trần Phi Phàm nằm ở nơi nào.

Buổi tối đến, tôi ăn cơm với Đại Bạch xong thì bắt nó canh giữ nhà cửa, còn mình dẫn theo Lạc Lạc với Trần Phi Phàm lái trên con xe việt dã của Mặc Dật mà đi.

Vào ban ngày dương khí rất nặng, Trần Phi Phàm không thể ra ngoài, chỉ có thể tránh ở trong nhà, cho nên bây giờ là lúc thích hợp để dẫn nó ra ngoài.

Cậu nhóc rất tò mò ngắm chiếc xe còn cẩn thận sờ cái này, vuốt cái kia.

Nói ra thì kỹ thuật lái xe của tôi không được tốt lắm, cho nên lái đi rất chậm, khi đến thôn Trà Sơn còn phải dừng lại hỏi đường một lúc, thế mới biết đường vào nhà Trần Phi Phàm không có đường lộ tráng xi măng, nghe nói là bởi vì ba cậu nhóc không chịu đưa tiền ra, đường lộ tu sửa đến hộ dân nọ thì không còn nữa, mà đến nhà anh ta phải đi qua nửa dặm đường núi.

Trần Phi Phàm nghe mà xấu hổ súc về phía sau giữ im lặng.

Lạc Lạc lẩm bẩm nói: "Nói xấu trước mặt người khác, là không đúng."

Người mà tôi hỏi chuyện cũng liếc nhìn vào trong xe, ánh mắt dừng ở trên người Lạc Lạc, thấy cô bé đáng yêu nên không nói gì, khi ánh mắt ấy quét tới trên người Trần Phi Phàm thì cậu nhóc rụt người lại một cái, song người ta cũng không có nhìn thấy nó.

Tôi nói cảm ơn, rồi lái xe đi theo đường núi, đường núi này uốn lượn khiến tôi sợ đến đổ cả mồ hôi.

Quả nhiên đường lộ tới trước cửa một hộ gia đình liền bị gãy, tôi để bọn nó xuống xe, xong dẫn theo Trần Phi Phàm đi bộ vào.

"Tại sao phải về nhà ạ?" Trần Phi Phàm rất bất mãn, nhìn tôi nói thầm: "Tìm được mẹ con, con liền trực tiếp đi cùng bà ấy là được rồi."

Có lẽ trong trí nhớ của cậu bé, người mẹ đối với nó rất tốt.



Tôi đi đường núi này cũng không vất vả lắm, Lạc Lạc cảm thấy mới vẻ đối với mọi thứ nó nhìn thấy, Trần Phi Phàm có lòng tốt nói những bông hoa dại kia có tên gọi là gì, phía dưới hoa mỹ nhân tiêu(*)có tích nước rất ngọt, lá cây cỏ chua kia thì ăn chua chua ngọt ngọt, phần rễ ở phía dưới cũng có thể rút ra và rửa sạch, ăn ngọt ngọt.

(*)Chuối tây, chuối tố nữ, Việt Nam gọi là cây dong riềng đỏ.

Nó nói vừa bứt lá cây cỏ chua cho chúng tôi nếm thử, rễ mấy cây nho dại cũng là chua ngọt ăn rất ngon, mùa thu đến là có thêm quả, còn có thể đi móc con lươn, bắt châu chấu chiên giòn mà ăn.

Ưu sầu của con nít đến và đi rất nhanh, cậu nhóc nói cho Lạc Lạc biết những thứ mà mình biết một cách rất nghiêm túc. Một đứa nhỏ tám tuổi, thế mà đã có thể sống tự lập.

Khi đến nhà Trần Phi Phàm thì đã hơn mười một giờ tối rồi, âm khí lúc này rất dồi dào, thoạt nhìn bộ dạng của thằng bé đã tốt hơn rất nhiều, không khác gì người thường, tôi cố ý bảo Lạc Lạc cho cậu nhóc thêm một cốc nước nữa.

Nhà Trần Phi Phàm là một ngôi nhà cũ nửa gạch đỏ nửa gỗ, có chút tuổi rồi, trước cửa nhà vẫn còn sáng đèn, có mấy người đàn ông đang ngồi uống rượu ở mảnh đất trống trước nhà, trong số đó còn có hai người phụ nữ trang điểm đậm đang cười hì hì.

Thấy chúng tôi đến, một người cởi trần trong số đó liếc nhìn ra, đến khi nhìn thấy Trần Phi Phàm mới nhấc chân lấy dép lê dưới chân ném tới đây. Và chửi ầm lên nói: "Mày chết ở đâu vậy? Làm ông đây phải tìm mày!"

Trần Phi Phàm sợ hãi rụt người trốn ở phía sau lưng tôi, không dám hé răng.

Một người đàn ông cười hắc hắc nhìn tôi nói: "Cô em đưa Tiểu Trần trở về à, lão Trần này không mời người ta uống một chén đi."

Gã nói rồi đá cha Trần Phi Phàm một cái, anh ta lại chỉ cười hắc hắc, sau đó trừng mắt liếc nhìn Trần Phi Phàm, nói: "Người ta đưa mày về, mày còn không biết đi xào mấy món ăn hả, mày không phải có nuôi gà à? Đi xào mấy quả trứng đi!"

Trần Phi Phàm đáp lại một cách run rẩy, sau đó nhét nho dại trong tay mình vào tay Lạc Lạc còn mình thì co chân co tay chạy vào trong nhà.

Không ai phát hiện ra chỗ khác thường của thằng bé, với lại cha nó không thấy nó đâu mà cũng không thèm đi tìm.

Thấy nó trở về cha nó cũng chỉ mắng mỏ một hồi, sau đó bảo nó nấu ăn cho những người nhậu nhẹt này.

Editor: Alissa

Cập nhật 20/2/22 tại Việt Nam Overnight truyện

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Hôn Khó Chia Lìa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook